Cuối cùng thì Ninh Khiết San và Ôn Tề cũng đến rạp chiếu phim để xem phim, trên đường đi anh luôn hỏi han tình hình của cô hiện tại như thế nào, chốc chốc lại quay sang hỏi cô xem cô có khó chịu ở đâu không, suốt cả đoạn đường đều như vậy khiến cho cô không khỏi buồn cười.
Sau khi đến rạp chiếu phim thì anh cũng bảo Tích Hiệu về trước đi, một chút nữa anh và cô sẽ đi dạo một chút rồi mới về nhà, ban đầu Tích Hiệu cũng không muốn rời đi nhưng bây giờ ở đây chỉ có vợ chồng họ, nếu cậu ta còn ở đây thì chính là con kỳ đà cản mũi anh và phu nhân rồi, thôi thì bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, chứ hết lòng bảo vệ chủ nhân xong lại cản trở chủ nhân lấy lòng của phu nhân cũng không phải tốt.
- Vậy... Có chuyện gì thì Ôn tổng gọi cho tôi nhé.
Nói xong thì Tích Hiệu cũng lái xe rời khỏi, còn Ôn Tề thì dịu dàng nắm lấy tay của cô, xong rồi liền đưa cô vào trong rạp chiếu phim. Nhìn thấy nơi này thì bất chợt cô lại nhớ về quá khứ của mình và Doãn Kinh Kha... Hai người họ gặp nhau ở đây, yêu nhau cũng là ở đây, ở bên nhau nhiều năm như vậy... Cuối cùng thì anh ấy vẫn không chọn cô, thật là đáng buồn cười.
Anh đứng bên cạnh cũng nhìn thấy được nét mặt của cô đang có chút gì đó lưu luyến, không cần nói cũng biết cô đang lưu luyến cái gì, nhưng anh không thể trách cô... Nói đúng hơn là không có tư cách trách cô, vốn dĩ là anh ép buộc cô ở bên mình, mà bây giờ thì cô đã gần như là chấp nhận ở bên anh, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi. Hãy 𝐭ìm đọc 𝐭𝗋ang chính ở [ 𝗧R𝗎𝙈𝗧R U𝒀𝑒N.𝘷n ]
Bàn tay của Ôn Tề siết chặt lấy tay của Ninh Khiết San, sau đó là đưa cô đi vào bên trong, cô cũng nhìn anh nhưng rồi chỉ nở một nụ cười nhạt xong liền đi vào.
Trong lúc hai người đang đứng để lấy vé thì bất ngờ gặp Lục Chi Nghiên, cô ta và bạn của cô ta cũng đến để xem phim, lúc Lục Chi Nghiên nhìn thấy Ôn Tề thì cô ta lập tức chạy đến, vui vẻ hỏi:
- A Tề, anh cũng đến đây sao... Em... Em...
- Chẳng lẽ chỉ có Lục tiểu thư mới có thể đến đây? Còn tôi và vợ tôi lại không thể sao? Cả cái rạp này là Lục gia xây nên à? Sao Ôn mỗ lại không biết.
Lục Chi Nghiên nghe những lời này liền có chút hoảng hốt, từ trước đến giờ anh hoàn toàn không để ý đến cô ta, nhưng hiện tại thì vì Ninh Khiết San mà anh lại nói nhiều như thế, cô ta đúng là chẳng thể nào nhịn được nữa.
Sau đó thì Ôn Tề cũng không muốn đôi co với hạng nữ nhân ngu ngốc này, anh nắm tay của Ninh Khiết San đi vào trong rạp chiếu phim.
Nhưng không biết là trời xui đất khiến thế nào mà vị trí ngồi của cô ta lại ngay bên cạnh cô và anh, bây giờ thì Lục Chi Nghiên có thể ngồi ngay bên cạnh người mình thích, cô ta hiển nhiên là rất vui mừng. Nhưng Ôn Tề hoàn toàn không để cô ta vào mắt, anh chỉ muốn chăm sóc cho Ninh Khiết San chu toàn, chốc chốc lại nhìn cô, sau đó lại hỏi xem cô còn đau hay không, sau đó lại đưa tay xoa xoa bụng làm ấm cho cô.
Có lẽ anh không biết chăm sóc một người con gái như thế nào cho đúng, vì ngay từ đầu chưa có ai dạy anh phải làm như thế nào, còn đây chỉ là bản năng mà thôi. Nhìn thấy cô khó chịu thì anh cũng khó chịu vô cùng, anh không thể nào ngừng lo lắng cho Ninh Khiết San.
Phim chỉ mới đi đến nửa đoạn thì Ninh Khiết San đã đau đến mức không nhịn được, cô nắm chặt lấy tay anh, Ôn Tề cũng có cảm nhận được cô đang cố gắng gồng mình, anh không nói gì liền đứng dậy, bế cô lên rồi rời khỏi rạp chiếu phim.
Nhưng lúc này thì Ninh Khiết San lại đưa mắt nhìn anh, sau đó thì nhỏ giọng nói:
- Để em đi vệ sinh đã.
Ôn Tề cũng không có ý định để cô đi một mình, mà là bế cô đi.
Vừa đến nhà vệ sinh thì Ninh Khiết San lại thấy có gì đó không đúng, hình như là cô quên cái gì đó rồi. Ôn Tề nhìn vẻ mặt lúng túng của cô thì lại nhớ đến túi đen mà Vera đưa cho anh, sau đó anh liền đưa túi đen đó cho cô, thật thà nói:
- Vera nói em sẽ cần thứ này.
Cô liền không nghĩ ngợi nhiều mà cầm lấy, Ôn Tề cũng bị hành động của cô làm cho ngây ngốc, hình như là hai người họ quá là thân thiết với nhau nhỉ? Phải nói đúng hơn là thân thiết đến mức không nghi ngờ đối phương, bây giờ thì anh mới suy nghĩ lại... Chẳng biết là Vera là người của ai nữa, lúc ở bên cạnh anh thì đề phòng, cẩn trọng, nhưng khi ở bên cạnh phu nhân của anh thì lại hoạt bát, Vera này đúng là ẩn số khó lường.
Sau khi Ninh Khiết San từ nhà vệ sinh đi ra liền nhìn anh mỉm cười, lúc này thì cô cũng nắm lấy tay của anh, nhưng Lục Chi Nghiên lại nhanh tay đẩy cô ngã xuống đất, đột nhiên bị cô ta đánh bất ngờ khiến cho anh không trở tay kịp.
Khi phát giác thì anh đã nhanh chóng đỡ vợ mình lên, còn tiện tay đánh cô ta một cái, nhíu mày gằn giọng quát:
- Lục Chi Nghiên, cô điên cái gì vậy?
Cô ta bị anh đánh một cái như trời váng liền lảo đảo rồi ngã xuống đất, khóe môi cũng bật máu, cô ta rưng rưng nước mắt nhìn anh, nhưng nhận lại chỉ là cái nhìn đầy chết chóc của Ôn Tề, cô ta bất giác lại rùng mình một cái.
Ngay bây giờ Lục Chi Nghiên mới biết động đến người của Ôn Tề thì phải chịu cái gọi là "Ánh nhìn thấu xương", cô ta sợ rồi.
- Tôi nghĩ tiểu thư Lục gia đã quá tự tin vào bản thân rồi nhỉ? Nên bây giờ mới tác oai tác quái ở đây! Vậy hôm nay để Ôn mỗ giúp cô một tay...
- Anh muốn làm gì!