Cưỡng Đoạt Sự Ngọt Ngào Của Em

Chương 45: Khó xử




Cái gì khiến em mở mang tầm mắt vậy?
Nghe giọng nói của anh, Ninh Khiết San có chút giật mình rồi nhanh chóng đóng laptop lại, đưa đôi mắt có chút lúng túng nhìn anh, sau đó lại ngồi dậy ngay ngắn nhìn anh, nói:
- Không có gì, vừa mới xem phim thôi.
Ôn Tề nhìn cô mỉm cười, thật ra thì những gì Ninh Khiết San vừa nói anh đều biết là không đúng sự thật nhưng mà đây là do chính miệng của cô nói, miễn là những câu cô nói thì anh đều tin, mặc kệ nó là đúng hay sai, mặc kệ là có lợi hay bất lợi với anh thì Ôn Tề vẫn tin cô, một lòng tin cô.
Lúc này Ôn Tề ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn những bài báo liên quan đến Ôn gia liền có chút thấy bất an, ngay bây giờ Ninh Khiết San mới để ý là bản thân đã quên thu dọn những bài báo này, bàn tay nhỏ của cô muốn đem những bài báo này giấu đi nhưng Ôn Tề đã giữ lại, nói:
- Từ đâu em có những thứ này?
- Cái này… Tôi… Tôi…
- Em có nó từ bao giờ?
- Ôn Tề… Anh… Thật ra thì tôi… Tôi…
Nhưng sau đó thì Ôn Tề không nói gì nữa, anh chỉ lẳng lặng đi ra ngoài để lại Ninh Khiết San ngồi ở đó không biết nên nói gì, cô cũng không biết mình có làm gì sai hay không, chẳng lẽ anh đã ghét bỏ cô rồi sao? Chẳng lẽ cô đã chạm đến giới hạn của anh nên là anh bực tức, khó chịu sao?
Nhưng mà chuyện của Ôn gia như vậy mà anh vẫn có thể bỏ qua vậy tại sao chuyện này thì anh lại thấy khó chịu? Ninh Khiết San vốn dĩ muốn đuổi theo anh nhưng cô lại không biết nói gì với anh nữa, từ trước đến giờ thì có người khác an ủi, dỗ dành cô nhưng hiện tại thì cô phải dỗ dành người khác, nó thật sự rất khó khăn với cô.
Ninh Khiết San nhìn theo bóng lưng to lớn của anh khuất dần, từ bóng lưng kia của Ôn Tề thì cô có thể nhận ra anh rất cô đơn, từ trước đến giờ anh vẫn luôn cô đơn không ai đồng hành. Cho dù nói Tích Hiệu và Vera là người thân cận của anh, luôn ở bên anh, chăm sóc anh, lo lắng cho anh, giúp đỡ anh đi qua những khó khăn, nhưng mà thật ra trong lòng của họ vẫn luôn xem anh là chủ nhân của mình mà hết lòng kính phục. Nếu nói cô là vợ anh, là người sẽ đồng hành song song với anh trên quãng đường tiếp theo thì từ đầu đến cuối chỉ có anh có cố gắng, còn cô thì chưa bao giờ vì anh làm bất cứ chuyện gì. Nếu nói Từ Tinh là mẹ anh, nhưng bà ta vẫn luôn dốc hết sức bóc lột anh, không những thế mà bà ta còn tàn nhẫn hơn bạo thú, từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của tình mẫu tử.
Nhưng Ôn Tề cô đơn là thật, anh một mình sống trong nỗi dằn vặt cũng là thật… Chỉ có cô vẫn luôn xem anh là thù địch mà đối đầu, không những thế mà cô còn liên tục làm anh tổn thương, nếu đột ngột quan tâm anh thì chắc anh lại nghĩ cô đang ủ mưu cái gì đó. Ninh Khiết San đã lừa anh một lần, một người như Ôn Tề thì chỉ cần phản bội anh một lần, lừa gạt anh một lần thì cả đời anh cũng phải dè chừng người đó.
Thôi thì hiện tại cô vẫn nên để Ôn Tề một mình vậy.
Còn Ôn Tề sau khi rời khỏi phòng của mình thì anh đi vào phòng thờ, vô lực vô hồn quỳ xuống trước bài vị của liệt tổ liệt tông của Ôn gia, anh quỳ trước bài vị của cha mình, không nói nên lời.
Anh cứ ngồi ở đó, im lặng nhìn họ, không gian bất chợt lạnh lẽo hơn, âm u hơn, không khí đau thương cũng bắt đầu ùa về, diễn cảnh năm đó lại tiếp tục hiện diện trong đầu của anh giống như một cuốn băng cassette, hết lần này đến lần khác lập đi lập lại cho trong đầu anh, nhưng mà bây giờ anh không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa rồi, anh không sợ hãi những thứ như thế này nữa, tất cả những viễn cảnh này anh đều thấy rất bình thường.
Bất chợt, Ôn Tề lấy lại bình tĩnh, anh đứng dậy, nhìn liệt tổ liệt tông nhà họ Ôn, nói:
- Con cháu Ôn Tề, nhất quyết bảo vệ sản nghiệp Ôn gia, tuyệt đối không thể để Từ Tinh cướp đoạt những thứ thuộc về Ôn gia. Ở đây, liệt tổ liệt tông nhà họ Ôn tại thượng làm chứng cho Ôn Tề, nếu như con có nửa lời dối trá, thì sẽ chết không được yên thân!
Anh vừa dứt lời thì một tiếng sét đánh xuống, khiến cho Ninh Khiết San ngồi ở trong phòng cũng bị hoảng hốt, cô đi đến ban công nhìn lên trời, hiện tại trời quang mây đãng, làm sao có chuyện có sét đánh được chứ? Nhìn hiện tượng này thì Ninh Khiết San cũng đem một bụng khó hiểu mà đi vào phòng.
Lúc này, Ninh Khiết San nhận được tin nhắn từ Thẩm Thụy Du.
[Thụy Du]: San San, ngày kia anh về Diêu thành, em có thể đến đón anh hay không?
Đọc được tin nhắn này thì Ninh Khiết San nửa buồn nửa vui. Cô vui là vì anh họ của cô sắp về nhưng mà cô cũng buồn vì hai người họ sẽ đối đầu… Đúng! Thẩm Thụy Du và Ôn Tề một ngày nào đó sẽ đối đầu trực tiếp với nhau trên thương trường, nhưng mà cô không hiểu tại sao lòng mình lại khó chịu như thế.
[Khiết San]: Khi nào anh về thì gọi cho em, em sẽ đích thân đến đón anh.
Gửi tin nhắn xong thì Ninh Khiết San cũng nằm dài trên giường, bây giờ cô có nên nói cho Ôn Tề biết chuyện này hay không đây? Nếu cô nói ra thì anh liệu có chấp nhận hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.