Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 16: Lần đầu chiến đấu




Editor: mèomỡ
“Mười, chín, tám…”
Khi đếm ngược tới một, quầng sáng bao quanh các người chơi lập tức biến mất.
Tống Tân ngay lúc đó liền xoay người chạy về phía sau, bất chấp gạch vụn đổ nát, dùng tốc độ cực nhanh chạy ra xa.
Người chơi đằng sau dường như đuổi theo một đoạn ngắn, cô có nghe thấy tiếng bước chân, nhưng chẳng bao lâu tiếng bước chân liền biến mất.
Thật ra vừa vào trò chơi thì không nên lập tức bắt đầu giết người. Lúc này người chơi còn chưa có được vật tư, nếu như tấn công người khác ngay từ đầu thì chưa biết chừng sẽ khiến cả hai bên chịu thiệt hạn, giúp kẻ khác ‘trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’.
Người chơi đuổi theo vừa rồi có lẽ cho rằng giết một người phụ nữ thì dễ dàng hơn, nhưng không đuổi kịp thì cũng bỏ qua.
Sau khi chắc chắn xung quanh an toàn, Tống Tân mới quan sát kỹ hoàn cảnh. Cô nhanh chóng phát hiện ra rằng dưới đống đổ nát kia có thi thể!
Thông qua khe hở của đống gạch vụn, cô nhìn thấy một đầu người be bét máu, mà ở dưới một đống gạch khác lại là một cánh tay chằng chịt vết thương.
Móng tay trên bàn tay kia đều bật lên hết, đầu ngón tay cũng rách da, dính đầy máu. Nhìn giống như phải… Chủ nhân của nó bị chôn sống phía dưới, sau đó còn cố dùng tay đào bới tìm lối thoát.
Tống Tân lùi về sau hai bước, xoay người leo lên đỉnh đống gạch vun, nhìn xung quanh xa một chút, lông mày hơi nhíu lại…. Những nơi tầm mắt có thể nhìn đến đều đã đổ nát, tràn ngập khói thuốc súng, phía xa còn khói đặc bốc lên cuồn cuộn, giống như chiến trường vừa mới đánh giặc xong vậy.
Cô không có sức quan tâm xem đống đổ nát này từng xảy ra chuyện gì, chỉ có chút đau đầu vì tìm cách sống sót thật khó.
Ở chỗ như thế này… Cho dù có thể tìm được chỗ trốn cũng không có thức ăn nước uống.
Nếu như muốn dựa vào trốn để hoàn thành nhiệm vụ sợ là không ổn. Mà một khi trốn đến cuối trận đấu, những người chơi yếu đều đã chết sạch, còn lại đều là những người lợi hại.
Đến lúc đó, môt khi cô bị phát hiện trăm phần trăm không sống được.
Suy nghĩ một lát, Tống Tân quyết định từ từ tiếp cận một điểm vật tư gần đó.
Phía trước bên trái có một mũi tên khổng lồ, cô tìm được trong đống đổ nát một thanh sắt cong cong, cầm chặt, vừa cẩn thận quan sát xung quanh vừa đi về phía đó.
Bản đồ này không lớn, bởi vì ba mũi tên chỉ hướng khác nhau, nhưng nhìn có vẻ không cách nhau quá xa.
Nhưng cho không xa, muốn đi tới cũng không dễ dàng. Trên mặt đất gần như hoàn toàn không còn con đường nào lành lặn. Đống đổ nát một đống lại tiếp một đống, giống như dãy núi kéo dài ngàn dặm vậy.
Tống Tân phải đi rẽ rẽ ngoặt ngoặt như trò rắn săn mồi, có khi còn phải leo lên đống đổ nát để đi qua.
Trong đống gạch vụn cũng không thiếu cạnh góc sắc bén, trên bắp chân cô đã bị cứa một đoạn, cũng may chỉ là bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến hành động.
Cứ đi như vậy hai mươi mấy phút, khi cô vừa leo qua một đống đổ nát thì nghe thấy phía trước loáng thoáng có tiếng đánh nhau.
Tống Tân lập tức dừng lại, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, mới rón rén đi lên vài bước, nấp sau một đống bê tông nhìn tình hình bên kia…. Có hai người đàn ông đang đánh nhau
Bọn họ đứng ở khe hở hẹp chỉ đủ cho hai người đứng giữa hai ngôi nhà sụp đỏ, không ngừng ra tay tấn công đối phương.
Hình thể hai người tương tự, nhìn có vẻ như đang tạm thời đánh ngang tay.
Lúc này, một người xuất hiện sơ hở, người còn lại đấm một phát lên mặt anh ta, thuận thế đạp thêm một cái khiến người kia ngã dúi xuống đất.
Thật không may là chỗ người kia ngã lại là chỗ có một đoạn thép trồi lên. Đoạn thép đâm qua eo anh ta, để lại một vết thương rất sâu.
Anh ta hét lên đau đớn, dường như đã hoàn toàn bị dồn đến đường cùng. Thế nên khi đối phương xông lên, anh ta rõ ràng có thể né tránh nhưng lại đột ngột đón lấy.
Lúc nắm đấm nện lên gò má anh ta, anh ta cũng vung tay đấm lại!
Chỉ có điều nắm đấm này lại nhắm vào bụng người kia. Với tư thế bây giờ, người kia không thể nào né kịp, mà có lẽ người kia cũng cảm thấy bị đánh vào bụng sẽ không trí mệnh, cho nên cũng không tránh, còn muốn cầm một cục đá sắc nhọn bên cạnh bồi thêm cho anh ta một phát cuối cùng.
Nhìn qua thì người đàn ông bị thương chết chắc rồi.
Nhưng Tống Tân lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, ngay sau đó, nắm đấm đang nhắm vào bụng đối phương của đàn ông này đột nhiên lại biến thành một cây đao lớn!
Tống Tân tưởng mình hoa mắt, nhưng thanh đao sáng loáng quả thật đã đâm vào bụng người kia, khi rút ra cũng khiến máu bắn tung tóe.
Tay anh ta… Thật sự từ cổ tay đổ xuống đã biến thành một thanh đao sắc bén!
Lưỡi đao ngay sau đó lại biến về thành tay phải người đàn ông kia, mà trên tay anh ta cũng dính đầy máu tươi giống như lưỡi đao vừa nãy.
Người đàn ông kia lau tay lên vạt áo, ôm vết thương trên eo, nhấc chân đá kẻ địch đã tắt thở nằm trên mặt đất hai phát.
Anh ta dường như còn nói với thi thể cái gì đó nhưng Tống Tân ở xa không nghe thấy.
Sau đó anh ta lại ngồi xuống cạnh thi thể, lục lọi một lát liền tìm được một cái thẻ, mỉm cười hài lòng cất vào trong túi.
Trước khi đi, anh ta còn nhổ nước miếng lên thi thể.
Tống Tân lần đầu tiên nhìn thấy người khác sử dụng đạo cụ, trước đây cô hoàn toàn không biết sẽ có thứ thần kỳ như vậy.
Trận đánh vừa rồi, người đàn ông kia đột nhiên biến tay mình biến thành đao, trong giây lát đã chuyển bại thành thắng, thật sự khiến cô kinh ngạc.
Cô sờ túi bí mật, trong lòng thầm nghĩ, không biết đạo cụ của cô có hữu dụng không đây?
Có lẽ ông trời nghe được tiếng lòng cô, cô vừa mới nghĩ tới đây, thì đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng đá vụn lăn xuống.
Tống Tân vội xoay người, chỉ thấy một người đàn ông đầu trọc cao lớn thô kệch từ đằng sau đống đổ nát đi ra.
Hắn xì một tiếng, cười nói: “Ấy dà, không cẩn thận bị phát hiện rồi.”
Tống Tân siết chặt thanh sắt trong tay, chĩa mũi nhọn về phía hắn, chân lại dần dần lùi về phía sau.
Đầu trọc nhếch môi, lộ ra hàm răng vàng khè: “Đừng lùi nữa, cô em nhìn đằng sau đi.”
Tống Tân hơi quay đầu, một người đàn ông khác đã đứng ở sau lưng cô từ lúc nào không hay.
Trong lòng cô thầm kêu không ổn, nghiêng người đưa lưng về phía đống đổ nát bên cạnh, để có thể đồng thời nhìn thấy người hai bên.
“Chậc, thật là đáng tiếc.” Đầu trọc nói: “Nếu không có trò chơi quỷ quái này, tao cũng không nỡ bắt nạt người đẹp thế này đâu.”
Người đàn ông đằng sau vác thanh thép lên vai, nói: “Ở đây vô dụng nhất chính là khuôn mặt, nếu cô là đàn ông, bọn này chưa biết chừng còn có thể hợp tác với cô, đáng tiếc cô lại là phụ nữ yếu ớt. Cô có chết cũng đừng trách chúng tôi, dù sao ai mà chả muốn sống, đúng không?”
Vẻ mặt và giọng điệu của hai tên này đều vô cùng ung dung, mà Tống Tân thì hoàn toàn trái lại. Thậm chí cô còn căng thẳng đến mức cảm thấy trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi.
Không thể cứng chọi cứng rồi.
Cô lập tức đưa ra quyết định, sử dụng thẻ đạo cụ.
Chỉ trong chớp mắt, một chiếc mặt nạ dày cộm đột nhiên xuất hiện trên mặt cô…. Nói đúng ra là đội trên đầu cô.
Đây là một chiếc khăn trùm đầu vừa đủ để quấn lấy cả đầu, không biết làm bằng chất liệu gì mà lại cực mềm cực nhẹ, tuy nhiên nó lại tỏa ra một mùi lạ rất khó ngửi.
Trong tay cô còn đột nhiên có thêm một cái gì đó, cúi đầu nhìn, chỉ thấy ngoài thanh thép trong tay còn cầm một cái rìu rỉ sét loang lổ cực lớn.
Mà tay cũng đã không giống của cô nữa…. Vừa to vừa đầy lông, gân xanh hơi gồng lên, nhìn kiểu gì cũng thấy đây là tay đàn ông!
Ngoài ra, mặc dù có thể cảm nhận được trên đầu đang đeo thứ gì đó, nhưng tầm mắt Tống Tân lại hoàn toàn không bị bất cứ thứ gì ngăn cản giống như khi đeo mặt nạ bình thường. Cô có thể nhìn thấy xung quanh một cách rõ ràng.
Cô nhìn thấy hai tên kia cũng đã biến sắc, không còn vẻ cười cợt nhàn nhã nữa, thay vào đó lại nghiêm túc hơn rất nhiều.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đầu trọc gằn từng tiếng: “Này, tốc chiến tốc thắng thôi!”
Tên còn lại gật đầu, hai người gần như đồng thời cùng tấn công Tống Tân!
Tống Tân biết tạm thời không thể chạy được, chỉ phải hạ quyết tâm ôm ý đồ cho dù chết cũng phải kéo đối phương chôn cùng. Thế nên khi đầu trọc xông đến cô liền dùng sức vung cái rìu trong tay lên.
Sức mạnh của mặt nạ lúc này đã hoàn toàn được thể hiện, động tác của cô cực nhanh, mà sức vung cũng lớn kinh người!
Đầu trọc trốn nhanh nhưng vẫn bị rìu chém trúng tay phải, tạo thành một vết thương sâu tầm một cm dài mười cm.
Mà chiếc rìu cũng không vì thế dừng lại, chém lên tường, ngay cả tường bê tông cũng bị chém nứt!
Người đàn ông phía sau thấy thế liền ngừng lại, quăng thanh thép trong tay, lớn tiếng nói: “Mẹ nó, xem ra chúng ta thực sự phải ra tay rồi!”
Hắn vừa dứt lời, hai mắt bỗng dưng biến thành màu đỏ.
Tống Tân không thể ngồi chờ chết, cô xông tới, đồng thời vung rìu về phía cổ hắn!
Người đàn ông này nhưng lại không thèm tránh, ngay khoảnh khắc rìu sắp chạm vào cổ hắn, Tống Tân động tác bị khựng lại.
Tuy chưa tới một giây, nhưng thời gian này đã đủ để đối phương hành động.
Hắn nâng đùi phải, dùng đầu gối cứng rắn thụi mạnh vào bụng Tống Tân!
Tống Tân bị ép lùi về sau hai bước…. Sau đó, người đàn ông kia cũng ôm đầu gối không ngừng kêu đau.
“Con mẹ nó bụng mày làm bằng sắt à?!” Hắn đau đến nghẹn đỏ cả mặt, mắng Tống Tân.
Tống Tân đột nhiên cảm thấy thật may mắn khi mình mang theo cục đá này.
Nhưng cô không thể thả lỏng dù chỉ một giây, bởi vì tên đầu trọc kia đã đánh tới rồi!
Hắn hình như không dùng đạo cụ, nhưng nhặt một thanh thép dưới đất, mũi nhọn đưa về phía Tống Tân, hai tay dùng sức đâm thanh thép về phía cô!
Tống Tân chỉ có thể tránh, nhưng cô vừa mới nghiêng người thân thể lại đột nhiên không cử động được.
Lại là trong một giây ngắn ngủi, đầu trọc liền nhân cơ hội dùng thanh thép đâm vào mắt cô.
Chưa bao giờ cô ở gần với cái chết như thế.
Trong nháy mắt này, Tống Tân không biết lấy từ đâu ra sức lực, cô dùng tốc độ nhanh đến mức ngay cả bản thân cũng không thể nào tin được vung búa lên. “Keng” một tiếng, hất văng thanh thép đã gần đâm vào mắt!
Sức va đập lớn đến mức đầu trọc cũng lảo đảo.
Tống Tân nhân sơ hở này, lại chém thêm một nhát…
Dòng máu ấm áp bắn cả lên mặt cô. Rõ ràng là cách một lớp mặt nạ nhưng cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng.
Rìu chém thật sâu vào cổ tên đầu trọc, hắn kinh ngạc trợn tròn hai mắt, chỉ kịp “A” một tiếng, sau đó liền đổ vật về đằng sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.