Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 28: Đêm đầu tiên




Editor: mèomỡ
Người phát hiện vết máu chính là người đàn ông trung niên kia.
Vết máu ở phần đầu giường, nằm trong khe hở giữa viền đệm và phần nhô lên của mép giường ông ta.
Nó chỉ lớn tầm hạt đậu nành, còn ở chỗ cực kỳ khuất, thế mà người đàn ông trung niên này lại vẫn tìm ra được.
Mà khi Tống Tân nhìn thấy nó thì suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là: Đây là máu thật ư?
Có lẽ do dính ra đệm đã được một thời gian, nên vết máu đã biến thành màu hỗn hợp giữa đỏ và vàng, có hơi khác so với máu mới, chưa biết chừng có thể là một loại vết bẩn nào đó.
Có suy nghĩ này đương nhiên không chỉ một mình cô, Chu Lỵ chính là người đầu tiên đưa ra nghi vấn: “Sao ông có thể chắc đây là vết máu chứ, biết đâu là vết bẩn khác thì sao.”
Người đàn ông trung niên lắc lắc đầu, nói: “Đừng hỏi vì sao, tóm lại là tôi có thể khẳng định nó là vết máu. Mấy người chỉ cần biết thế là đủ rồi, tôi cũng sẽ không lừa mấy người, đúng không nào?”
Người đàn ông đeo kính vừa nãy xuống tầng gật đầu, nói: “Tôi cho rằng, trong trò chơi này nhất định sẽ gặp nguy hiểm, xuất hiện vết máu cũng rất bình thường, không thấy mới là kỳ quái. Những người khác cũng về kiểm tra kỹ lại phòng mình đi. Những chỗ khuất như góc đệm thế này hẳn là chưa ai tìm đúng không?”
Anh ta nói không sai, mấy người chơi đều gật đầu.
Khe hở trong góc, lại không giấu được đồ, ai sẽ để tâm nhìn kỹ chứ?
Các người chơi liền về phòng, kiểm tra lại một lần nữa.
Tống Tân và Trọng Phong cũng quay về phòng, nhưng không tìm…. Bởi vì lúc trước cô đã tìm rồi.
Cô ngồi vào mép giường, trong lòng thầm cân nhắc về vị trí của vết máu.
Đó là mép gần đầu giường, khoảng dưới gối một chút.
Khi một người trưởng thành nằm ở trên giường, thì vị trí đó chính là phần cổ.
Như vậy, có lẽ nào đã từng có người ngủ ở đó, trong lúc ngủ bị giết ở trên giường?
Có máu văng đến khe hở giữa đệm, sau đó bị vệ sinh, nhưng bởi vì vị trí quá khất lượng máu quá ít nên không ai để ý…
Tầng ba này gần như đều là phòng cho khách, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì người đã từng ngủ ở gian phòng này cũng có thể là một vị khách nào đó.
Nói một cách khác, khách mời ở nơi này sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tống Tân nheo mắt, ngón tay vô thức nhẹ nhàng vân vê, liền nghĩ tới cửa sổ sát đất trong phòng tập thể hình tầng một.
Nếu như ngay từ đầu nơi này đã có quy định không thể nhìn thấy ánh mặt thì chủ nhân tuyệt đối sẽ không lắp cửa sổ sát đất trong nhà, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng không có nhiều đến vậy.
Cho nên, quy định không cho phép kéo rèm ra là về sau mới có.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho bọn họ phải cách ly ánh mặt trời một cách nghiêm trọng đến vậy?
Tống Tân đang nghĩ, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng giày cao gót.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm đi một đoạn, sau đó dừng ở lại, tiếp sau đó nữa là tiếng gõ cửa.
Tống Tân đi ra, mở cửa phòng nhìn qua bên đó.
Chỉ thấy nữ chủ nhà đứng ở cửa phòng cho khách gần cầu thang nhất, gõ vài cái, sau đó người chơi bên trong mở cửa ra…. Phòng này là của một người chơi nam đẹp trai có làn da hơi ngăm.
Tống Tân không biết tên phần lớn người chơi, vì vậy lén đặt số thứ tự cho bọn họ dựa theo số phòng. Người chơi nam này chính là Số 1.
Số 1 trước khi mở cửa cũng đã nghe thấy được tiếng bước chân của nữ chủ nhà, cho nên cũng không kinh ngạc. Anh ta cười cười, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Nữ chủ nhà gật đầu, nói: “Chồng tôi sắp về rồi, phiền anh thông báo cho các vị khách còn lại, xin mời mọi người đến phòng khách chờ.”
Sau khi nói xong cô ta liền đi xuống tầng. Người chơi Số 1 quay đầu nhìn Tống Tân đang mở nửa một cái, rồi chia nhau ra đi gọi những người khác.
Phòng tầng ba chia làm hai hàng song song, trong đó có một bên bởi vì cầu thang nên thiếu một phòng, phòng trong cùng của bên đối diện lại chính là thư phòng. Vậy cho nên đối diện phòng của người chơi Số 1 là cầu thang, Tống Tân ở đối diện chếch chéo phòng anh ta, nên cũng khá gần cầu thang.
Lúc đang gọi những người khác, có mấy người nghe tiếng động đã tự mình đi ra, cho nên không tốn bao nhiêu thời gian, tất cả mọi người đã đều xuống tầng.
Trong lúc đi xuống, người đàn ông trung niên hỏi: “Mấy người về phòng tìm được đầu mối gì không?”
Những người khác đều lắc đầu, người đàn ông đeo kính nói: “Vết máu hẳn là cho chúng ta một chút nhắc nhở nhỏ, rằng trong lúc ngủ có thể sẽ gặp nguy hiểm. Mỗi manh mối chắc chắn đều có tác dụng của nó, nếu như những người còn lại cũng tìm được manh mối nhanh như vậy thì trò chơi lần này lại đơn giản quá.”
“Từ từ sẽ đến, mới ngày đầu tiên thôi.” Một người đàn ông để râu nói.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến đại sảnh, mà lúc này cửa chính vẫn cứ đóng chặt, nam chủ nhà còn chưa về.
Các người chơi đều tự tìm chỗ ngồi xuống, đợi vài phút sau bên ngoài liền có tiếng xe ô tô.
Sau khi tiếng đóng cửa xe vang lên là hai tiếng bước chân khác nhau.
Ánh mắt mọi người đều đã tập trung vào cửa chính, chỉ thấy cánh cửa bị người từ bên ngoài chậm rãi đẩy ra, mà cửa mở ra cũng chỉ có chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào.
Đợi cho đến khi cửa mở rộng hơn, Tống Tân mới biết tại sao ánh sáng lại yếu đến vậy….
Ngoài cửa chính dựng một hàng rạp che nắng thật dài bằng vải đen, hai bên và trên đầu che kín mít chặn lại phần lớn ánh sáng mặt trời.
Các biện pháp tránh nắng ở đây làm đúng là triệt để.
Mà lúc này, có hai người đàn ông đi vào, người đi trước khoảng hơn bốn mươi, mặc tây trang màu đen cắt may vừa người, khí chất xuất chúng, chắc hẳn là chủ nhà rồi.
Ở ngoài cửa còn có một người đàn ông lớn tuổi hơn, trên tay còn ôm đồ, đợi sau khi nam chủ nhà đi vào, ông ta mới đi theo phía sau, xem ra là… trợ lý.
Các người chơi đều đứng dậy, đợi đối phương mở lời trước.
Nam chủ nhìn bọn họ một lượt, cười nói: “Đã mấy năm không gặp lại các bạn cũ, mọi người vẫn không thay đổi gì cả!”
Giả thiết được đặt ra trong trò chơi lần này là một đoàn khách đến tham gia tiệc mừng, chủ nhà biết thân phận của khách là điều hiển nhiên, ông ta nói ra những lời này cũng không kỳ quái.
Nam chủ nhà lại nói: “Tối nay tôi nhất định phải bảo đầu bếp nấu một bàn ăn thật phong phú để tiếp đón mọi người! Đều ngồi xuống nói chuyện đi, đừng khách khí như vậy.”
Ông ta vừa nói vừa tự ngồi xuống ghế sofa ở vị trí trung tâm, những người khác sau đó mới ngồi xuống theo.
Tống Tân nhìn những người khác, nói: “Chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi, ông bạn?”
Nam chủ nhà trầm tư một chút, mới nói: “Chúng ta? Khoảng năm năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh làm sao…”
Tống Tân nhìn ông ta: “Đã năm năm rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh thật, tôi còn nhớ lần trước gặp ông ông cũng đâu sợ ánh mặt trời.”
Người đàn ông đeo kính lập tức phụ họa: “Đúng vậy, chuyện này đúng là kỳ quái.”
Sắc mặt chủ nhà hơi thay đổi một chút, sau đó đứng lên, khóe miệng cong lên nhưng không hẳn là cười: “Mọi người về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi còn ít chuyện phải xử lý, không rảnh nói chuyện phiếm với mọi người nữa. Xin lỗi không tiếp đãi được.”
Ông ta nói xong chỉ nhìn người đàn ông ôm một đống đồ đứng ở bên cạnh một cái, liền đi lên tầng.
Đi đến một nửa cầu thang ông ta bỗng dừng bước, quay đầu lại cười: “Đúng rồi, bữa trưa mọi người muốn ăn gì có thể nói cho đầu bếp, cô ấy sẽ làm theo yêu cầu của mọi người, còn có thể đưa đến tận cửa phòng.”
Có nghĩa là, bữa trưa sẽ không ăn cùng chủ nhà.
Ông ta và trợ lý lên tầng hai, cùng vào phòng ngủ chính. Sau khi cửa phòng đóng lại, người chơi cũng không thấy được gì nữa rồi.
Số 1 nhìn Tống Tân và người đàn ông đeo kính, nhỏ giọng nói: “Đều tại hai người đấy, hỏi sớm quá, giờ hắn đi mất rồi, chúng ta tra hỏi kiểu gì?”
“Mẹ nó, giờ anh ở đây xạo lol thì có ích gì?” Người đàn ông đeo kính trừng mắt với anh ta: “Sao vừa rồi méo thấy rặn ra được câu nào? Hay là tối nay chúng tôi im hết, để mình anh nói cho khéo nhé? Tôi cũng muốn nhìn xem anh rặn ra được cái gì!”
Người đàn ông trung xua tay: “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau, mọi người đều muốn hoàn thành trò chơi mà. Cẩn thận chưa hoàn thành trò chơi, mọi người đã thành kẻ thù trước.”
Tống Tân kéo Trọng Phong, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Vừa rồi khi cô mới xuống tầng một thì nữ đầu bếp còn đang rửa rau. Lúc ấy cô và Chu Lỵ mới quan sát bố cục của các gian phòng, còn chưa kịp hỏi gì nữ đầu bếp kia.
Cô đi đến cửa phòng bếp, nghe thấy nữ đầu bếp đang ngâm nga, tâm trạng dường như rất vui vẻ.
Cô ta đưa lưng về phía cửa, thân thể hơi mập nhẹ nhàng đong đưa theo tiếng ngâm nga.
Tống Tân đi vào, Trọng Phong cũng theo sát cô.
Đầu bếp nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn, ngay sau đó vội vàng quay sang bên cạnh rửa tay, đồng thời cười hỏi: “Sao hai vị khách quý lại vào phòng bếp thế này, đồ ăn có yêu cầu gì sao?”
Tống Tân lắc đầu, nói: “Tôi muốn hỏi một chút, ở đây ngoại trừ cô và người dọn vệ sinh thì còn người hầu khác không?”
Nữ chủ nhà nói, người dọn vệ sinh phải sau ba giờ chiều mới tới quét dọn, những lúc khác sẽ không đến. Mà ở đây quả thật không thấy bóng dáng người dọn vệ sinh, đứng tỏ người đó không ở lại nơi này.
Như vậy, ngoại trừ nữ đầu bếp và người dọn vệ sinh sau ba giờ chiều mới đến thì còn ai khác không?
Đầu bếp nữ cũng không hề trốn tránh vấn đề này, cô ta cười đáp: “Đương nhiên, còn có người làm vườn, anh ấy ở phòng nhỏ cạnh nhà kho phía sau…. Từ cửa sau có thể đi qua, nhưng anh ấy sẽ không vào đây đâu. Vốn còn có một quản gia, nhưng mấy ngày trước ông ấy đã từ chức rồi, quản gia mới còn chưa tới, chắc là tiên sinh chưa tìm được người thích hợp.”
Tống Tân hỏi: “Quản gia từ chức lúc nào, cô tận mắt nhìn thấy ông ấy rời đi sao?”
Đầu bếp sửng sốt, lắc đầu nói: “Không có, hẳn là… Năm ngày trước, lúc tôi làm bữa sáng cho tiên sinh và phu nhân đã không thấy quản gia rồi. Phu nhân nói quản gia đi từ sáng sớm.”
Tống Tân nheo mắt, thầm nghĩ trong lòng, quản gia rời đi thật sao?
Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Cô làm ở đây bao lâu rồi?”
Đầu bếp cười nói: “Không lâu lắm, mới hơn nửa tháng.”
“Những người hầu khác thì sao? Người làm vườn làm ở đây bao lâu rồi?” Tống Tân hỏi.
Đầu bếp nữ lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng không rõ, anh ta… Anh ta là người rất kỳ quái, cô có thể tự mình đi hỏi xem.”
Cô ta nói xong, lại nói: “Quý khách nếu không có yêu cầu gì khác thì tôi nấu cơm tiếp nhé.”
Tống Tân ngẫm nghĩ một chút lại hỏi một vấn đề cuối cùng: “Vì sao ở đây không thể mở rèm cửa, cô biết không? Hoặc nên nói, sau khi cô tới đây, có xảy ra chuyện gì kỳ quái không?”
“Chuyện kỳ quái?” Đầu bếp nữ có vẻ kinh ngạc: “Sẽ có chuyện kỳ quái gì cơ chứ? Về phần vì sao lại không thể mở rèm, xin lỗi, tôi cũng không rõ lắm.”
Tống Tân biết không hỏi thêm được gì nữa rồi, liền nói cảm ơn rồi đi ra ngoài.
Mà lúc này người đàn ông đeo kính đang đứng dựa vào cửa phòng bếp, dường như đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện giữa cô và nữ đầu bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.