*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trương Mạn Vi
Theo sau hai chữ "Nhớ em" là một khoảng thời gian tĩnh lặng mập mờ mấy giây, Lâm Thanh Dã lập tức nghe được tiếng hét như heo bị chọc tiết vang lên từ đầu dây bên kia, "á" một tiếng.
Run rẩy lại có chút nức nở, là giọng của một người đàn ông.
Anh lập tức nhíu mày: "A Nam?"
Đáng tiếc Hứa Tri Nam không rảnh để trả lời anh.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Hứa Tri Nam vội vàng nói không ngừng, lập tức cúi đầu kiểm tra xem nét vẽ có bị lỗi không.
Mới nãy cô bị câu nói của Lâm Thanh Dã làm hết hồn, tay cũng trì trệ khựng lại, vì vậy hạ xuống hai kim cùng một chỗ, cũng may đầu tiên hạc là màu đỏ, nhấn đậm chút lại càng thêm sống động.
Còn tiếng hét của Từ Chấn Phàm kia cũng chẳng phải vì một vết kim sai.
Đối với chuyện xăm hình, mỗi người sẽ có cảm giác khác nhau về cơn đau, có người mặt không đổi sắc, cũng có người khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
Hứa Tri Nam chẳng ngờ Từ Chấn Phàm lại thuộc vế sau, hơn nữa đây mới chỉ là cảm giác không quá đau khi xăm ở cánh tay.
Mới xăm được năm phút hắn đã bắt đầu yếu đuối rơi lệ, sau đó thì thét lên.
Khó có thể tưởng tượng được những hình xăm còn lại trên người hắn là tình huống thảm thiết thế nào.
"Tôi nói này em gái A Nam! Em hãy nhẹ tay chút đi! Anh trai đây tuy da dày thịt béo nhưng không chịu nổi cái mũi kim đấy đâu!" Từ Chấn Phàm vừa khóc vừa nói.
Làn da hắn mang màu lúa khỏe mạnh, nhưng lúc này bị Hứa Tri Nam xăm lên khiến hai mắt hắn đỏ bừng, xung quanh hốc mắt đều là nước, hoàn toàn khác biệt với mặt mũi và vóc dáng của hắn.
Hứa Tri Nam nhìn hắn một cái, rút tờ khăn giấy đưa cho hắn, lại nói tiếp: "Xin lỗi anh."
Từ Chấn Phàm phất phất tay: "Không sao không sao, em cứ nghe điện thoại trước đi, để tôi bớt đau đã."
"Được."
Hứa Tri Nam tháo găng tay xuống, đi ra chỗ khác nghe điện thoại: "Anh Thanh Dã, bên này em đang có khách, vừa nãy xăm cho anh ấy."
"Sắp xong chưa?"
"Sắp rồi."
"Tôi tới đón em?"
"Á? Trong tiệm còn có khách, anh ở quán bar sao, xong việc em sẽ tìm anh." Lời nói của cô đầy hiểu chuyện.
"Không, đang ở cửa nhà hàng Châu Ngộ đường Khánh Phong."
Hứa Tri Nam ngừng một lát: "Nhà hàng Châu Ngộ?"
Anh cười: "Quan Trì kết hôn, hôn lễ ở đó, em đang nghĩ gì thế?"
Mặt cô nóng lên, cắn môi, vội đổi đề tài: "Hôm nay anh làm được bài không?"
"Em mà hỏi muộn chút nữa có khi còn biết điểm luôn rồi đấy." Lâm Thanh Dã cười nhạo: "Cũng tạm được, cảm ơn cô giáo Hứa."
"... Vậy em đi làm đây."
Cúp điện thoại, Từ Chấn Phàm còn chưa kịp phản ứng mà Hứa Tri Nam đã đeo găng tay lên lần nữa, kéo cánh tay hắn, đáng tiếc Từ Chấn Phàm không phối hợp, vẫn rút tay về.
Hứa Tri Nam ngước mắt nhìn hắn: "Anh đừng sợ."
Từ Chấn Phàm: "...."
Mặc dù tôi sợ thật, nhưng em không cần nói thẳng ra vậy đâu!
Dù gì tôi cũng là đàn ông mà!!
Từ Chấn Phàm nghĩ thầm trong lòng, nhận mệnh không giãy dụa nữa.
Hứa Tri Nam lại mở máy xăm, thực hiện bước cuối cùng khi xăm, đầu kim cùng chích thuốc màu chạm vào da.
Từ Chấn Phàm á một tiếng, cả người run lên: "Em gái! Độc ác quá đi!! Có thể vì tôi mà ôn nhu chút được không!!!"
Mười phút sau, hoàn thành.
Hứa Tri Nam vừa dặn dò hắn cần chú ý những gì, vừa vứt khăn giấy lau mặt bàn đầy nước mắt của hắn vào thùng rác.
"Lúc nãy thật xin lỗi." Hứa Tri Nam vẫn luôn cảm thấy áy náy: "Nếu không tôi giảm tiền cho anh."
"Không cần! Không cần!!"
Hắn nói không cần rồi vỗ bàn một cái, nhìn thành quả mà thấy vô cùng hài lòng, giơ ngón cái ra với cô: "Khó trách bạn tôi vẫn luôn đề cử em, xăm đẹp quá, tôi nói thật, mấy người xăm thanh long bạch hổ này cho tôi làm không tốt gì cả, lần tới xăm sẽ tìm em!"
Xăm rất dễ gây nghiện.
Vừa nãy còn nước mắt nước mũi ròng ròng, tay cũng không dám đưa ra, bây giờ đã tính đến chuyện xăm lần sau rồi.
Hứa Tri Nam nhận tiền: "Cảm ơn."
"Được, vậy em tan việc đi." Từ Chấn Phàm cũng nghe được chút chút nội dung lúc cô nói chuyện điện thoại: "Nếu không bạn trai lại chờ lâu."
Hứa Tri Nam ngây người ra đó, Từ Chấn Phàm đã phất tay một cái rồi đi.
***
Sắp tới mình sẽ set pass trên wordpress, những bạn không đọc ở Wattpad hoặc Wordpress xin đừng hỏi pass!
***
Đường Khánh Phong ngay tại phố Lân, đi chỉ mất mấy phút.
Từ xa cô đã nhìn thấy Lâm Thanh Dã đứng đó.
Mặc dù anh chưa chính thức tiến vào giới giải trí, nhưng tiết mục pr cũng đã đăng, huống chi ở đây cũng cách quán bar không xa, để phòng trừ có người nhận ra mà anh phải đeo khẩu trang kín mít.
Hứa Tri Nam đến làn đường dành cho người đi bộ chờ đèn xanh.
Nhưng lại nhìn thấy một cô gái tiến tới gần Lâm Thanh Dã, cô nhận ra, đó là tay keybroad của ban nhạc Thứ Hòe - Quý Yên.
Giày cao cổ, sheath dress, áo ngắn tay được cắm thùng trong váy, càng thêm phác họa eo thon.
Cách xa nên cô chỉ có thể thấy Quý Yên mở miệng nói gì đó với Lâm Thanh Dã.
Có lẽ do không nghe rõ, Lâm Thanh Dã hơi cúi người, nghiêng đầu về trước.
Hứa Tri Nam rũ mắt, đứng đó nhìn đăm đăm.
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, xe cũng dừng lại trước vạch trắng. Cô đi qua làn dành cho người đi bộ.
Lâm Thanh Dã đang nghe Quý Yên nói, dư quang liếc nhìn thấy cô, dần đứng thẳng người lên.
Quý Yên: "Nhóm trưởng, cậu uống rượu vậy thì về kiểu gì, nếu không thì đi cùng với tôi và Thập Tứ đi."
Lâm Thanh Dã hạ mắt, nhìn cô: "Em đến rồi."
Quý Yên nhìn theo tầm mắt của anh, vừa đúng lúc đối mắt với Hứa Tri Nam, cô ta hơi khựng lại, nhẹ nhàng cúi đầu coi như chào hỏi, cũng không quấy rầy nữa, xoay người đi cùng với Thập Tứ.
Hứa Tri Nam đi tới cạnh anh: "Anh Thanh Dã."
Anh nhàn nhạt đáp lại, giơ tay lên muốn xoa đầu cô lại bị cô nghiêng đầu né đi, anh thu tay, xoa xoa cằm cô: "Sao vậy, không vui à."
"Không phải." Hứa Tri Nam cầm vài sợi tóc: "Toát mồ hôi, không gội đầu, anh uống rượu à?"
Giọng nói cô chứa sự buồn bã, lời phủ nhận chẳng có chút thuyết phục nào.
Lâm Thanh Dã dựa vào tường, nửa người không còn bị ánh sáng bao phủ, vừa tối vừa sáng, hai tay anh khoanh lại, tầm mắt ung dung rơi xuống cô.
Nhìn một lúc, bỗng nhiên anh cúi người, tiến lại gần.
Tin Hứa Tri Nam chợt căng thẳng, thiếu niên gần trong gang tấc, vầng trán hơi cúi xuống, đôi mắt trong veo, nhưng trong đó lại chứa sự trêu chọc, đùa giỡn, như gần như xa.
Sau đó anh kéo khẩu trang xuống, hôn cô.
Miệng lưỡi bị mút đầy dịu dàng, mùi rượu cồn truyền tới.
Một lát sau, cuối cùng anh cũng chịu lùi ra, giọng nói trầm thấp không rõ: "Nếm được chứ?"
Mà lúc này thần trí Hứa Tri Nam đã lên chín tầng mây, khẽ liếm bờ môi ướt át: "Cái gì cơ?"
"Rượu."
Giờ cô mới nhớ ra cô đã hỏi anh, anh uống rượu à.
Còn nụ hôn đó là trả lời câu hỏi của cô.
Lỗ tai ẩn dưới mái tóc Hứa Tri Nam nóng lên, còn rượu trong miệng lại như lửa cháy khiến cổ họng cô khô nóng, cô nuốt nước bọt, ngoan ngoãn trả lời: "Nếm được."
Anh lại kéo khẩu trang lên, nhéo mặt cô: "Cười một cái."
"Hả?"
Cô không hiểu tại sao, nhưng lời nói thoát khỏi miệng lại không tự chủ cong lên theo lời anh, đuôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, đầy ý cười.
Lâm Thanh Dã nhìn cô hai giây: "Cười vẫn rất xinh."
***
Bởi vì uống rượu nên không thể lái xe, Lâm Thanh Dã gọi lái xe hộ [1].
[1] Một dịch vụ ở Trung khi những người uống rượu bia xong sẽ gọi lái xe hộ đến để chở về nhà.
Lái xe hộ là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, hơi vén vài sợi tóc trên trán, đè mũ xuống rồi ném chìa khóa cho tài xế.
"Ôi, Posche à, đây là lần đâu tôi được lái Porsche đấy." Tài xế cầm chìa khóa rồi nhìn, cười hỏi: "Hai người đi đâu?"
"Khu nhà Minh Tê."
Xe sang cùng với tiểu khu hạng sang.
Lái xe hộ liếc mắt nhìn hai người, tuấn nam mỹ nữ, thầm chậc chậc cảm khái một phen trong lòng.
Lên xe, Hứa Tri Nam ngồi ở ghế sau với Lâm Thanh Dã.
Cả đường đi A Nam chẳng dám nói lời nào, mặc dù đã đội nón đeo khẩu trang, nhưng cô vẫn sợ Lâm Thanh Dã vừa mở miệng đã bị người ta nhận ra.
Ngược lại thì Lâm Thanh Dã rất chi là tự tại, lại gần chỗ cô, khép hờ mắt nắm tay cô đặt trên đùi mình mà nghịch.
Những người biết anh đều là nữ sinh trẻ, còn người giống như lái xe hộ sẽ không sợ bị nhận ra, huống chi bây giờ mà nói, anh cũng chỉ là một trưởng nhóm ban nhạc được khen ngợi mà thôi.
"Mệt à?" Lâm Thanh Dã hỏi.
"Cái gì?"
Anh nắn vai cô: "Không phải lúc nãy trong tiệm có khách sao."
"Đúng vậy, hình xăm của anh ta khá tinh tế, nên có chút lâu."
"Cái tiếng heo bị chọc tiết trong điện thoại là anh ta?"
Hứa Tri Nam nhớ lại tình cảnh lúc đó, cũng không nhịn được muốn cười, môi cong lên: "Ừm, có lẽ là sợ đau."
"Một người đàn ông đi xăm mà kêu thành như vậy." Giọng nói anh có chút khinh thường.
"Tùy người mà, có người sẽ nhạy cảm với cơn đau." Tay Hứa Tri Nam bị anh nắm, thuận thế nhéo vào lòng bàn tay anh, nói đùa: "Nói không chừng anh cũng rất nhạy cảm với cơn đau này đấy, chưa thử thì chưa biết được."
Cô từng thấy đôi tình thân cùng nhau xăm, nhưng cả quá trình cô gái đều vô cảm, còn chàng trai thì đau đến nhe răng méo miệng.
Lâm Thanh Dã xì một tiếng, thuận miệng nói: "Vậy lần sau thử xem."
Đến khu nhà Minh Tê, đi vào thang máy.
Lâm Thanh Dã lấy mũ và khẩu trang xuống, tùy ý vò vò tóc, nâng mắt nhìn số tầng dần chuyển lên.
Xương hàm khi ngửa đầu đầy sắc nét, yết hầu ở cổ họng khẽ chuyển động, giống như được điêu khắc đầy tinh xảo.
Lúc này đây Hứa Tri Nam mới có chút khẩn trương.
Trước kia cô đã từng mấy lần đến khu nhà của Lâm Thanh Dã, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Mặc dù đã mấy lần, nhưng nói về chuyện như vậy cô vẫn đỏ mặt tim đập như trước, không tài nào quen được.
Thang máy "đinh" một tiếng, Hứa Tri Nam theo anh ra ngoài.
Có vẻ như đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang bị hư, không sáng lên, Hứa Tri Nam mở điện thoại di động bật đèn pin chiếu đường, Lâm Thanh Dã mở khóa vào cửa.
Anh không mở đèn lên.
Hứa Tri Nam liền dùng ánh sáng từ điện thoại mà thay giày.
Hôm nay cô đi giày xăng đan, ngón chân đẹp mượt mà, thon dài, móng tay màu hồng phấn, cắt sửa rất ngay ngắn.
Ánh mắt Lâm Thanh Dã quét qua, lại không dấu vết chuyển lên mặt cô, đưa tay nắm cổ tay.
Cô mới "ơ?" một tiếng đã bị anh ép trên tường, cổ tay cũng bị ấn lên, ngay sau đó môi anh ôm trọn bờ môi cô.
Trên đường đi về thì chỉ là nụ hôn hời hợt, nụ hôn này mang theo sự cưỡng bách bẩm sinh của anh.
"A Nam." Anh ngậm môi cô, thấp giọng nói lại ẩn chứa hờn dỗi: "Lần trước em chiến tranh lạnh với tôi, hại tôi nhớ như vậy."
Trong lòng Hứa Tri Nam thầm hoảng hốt, lại nhớ về lời anh nói trong điện thoại lúc nãy, "Nhớ em."
Rốt cuộc là muốn [2] cô, hay muốn như bây giờ?
[2] Từ 想 (tưởng) có ba nghĩa là nghĩ, muốn, và nhớ. Sẽ sử dụng tùy theo hoàn cảnh.
***
Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, gió cuốn bay rèm cửa sổ trong phòng ngủ.
Lâm Thanh Dã mặc áo ngủ màu trắng đi ra, Hứa Tri Nam đã tắm xong, lúc này đang nằm ngủ trên giường anh, nửa mặt núp trong chăn, mi tâm còn hơi nhíu lại, tướng ngủ thể hiện sự bất an.
Lâm Thanh Dã đi qua, đóng cửa sổ, điện thoại gần tivi vang lên, hiển thị là Lâm Quan Thừa.
Là cha anh.
Lâm Thanh Dã cầm điện thoại di động, đi ra ngoài phòng khách mới nghe máy.
Anh không lên tiếng, ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy bao thuốc trên bàn trà nhỏ, rút ra một điếu rồi cho vào miệng, đốt lên, hai gò má ánh lửa lập lòe, lại nhả một ngụm khói.
Lâm Quan Thừa nghe được, giọng không vui lắm: "Lại đang hút thuốc?"
"Có chuyện gì?"
"Ta nghe Vương Khải nói con muốn tham gia chương trình của cậu ta?"
Vương Khải là nhà sản xuất <<Vì hát mà tới>>, cũng là hảo hữu của Lâm gia.
"Ừm."
"Sao bây giờ con mới nói cho ta?" Lâm Quan Thừa bất mãn.
Lâm Thanh Dã cảm thấy buồn cười, thuốc lá trên miệng hơi run: "Ông quản được à?"
Yên lặng mất hai giây, Lâm Quan Thừa vẫn đang kiềm chế cơn giận, đáng tiếc là không thể.
"Lâm Thanh Dã!" Ông đầy lửa giận: "Mày đừng dùng cái giọng giống mẹ mày mà nói chuyện với lão tử, mày xem nhờ cái tính xấu của mày đã khiến cả cái nhà này thành ra cái gì!"
Anh vẫn là dáng vẻ đùa giỡn giễu cợt: "Vậy, Lâm tổng có gì cần chỉ giáo?"
"Mày cứ như vậy đi, sau này gặp chuyện gì thì đừng xin tao tới cứu mày."
Lâm Thanh Dã bật cười, thẳng thừng cúp điện thoại, vứt xuống ghế sofa, rít một hơi.
Đáng tiếc là không ai để anh yên tĩnh, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, nhưng không phải của anh, mà là điện thoại của Hứa Tri Nam trong phòng ngủ.
Anh không vào ngay, có lẽ Hứa Tri Nam đã rất mệt mỏi rồi, không bị tiếng chuông đánh thức, cuộc gọi vừa mới tắt, lại vang lên trong chốc lát.
Vì vậy anh dập điếu thuốc, đi vào phòng.
Hứa Tri Nam vẫn duy trì tư thế ngủ, nhìn ngủ rất say.
Lâm Thanh Dã cầm điện thoại của cô, hiển thị "Thiến Thiến" - tên của một cô gái.
Cuộc gọi thứ hai vừa hết, ngay sau đó là cuộc gọi thứ ba.
Lâm Thanh Dã quẹt một tiếng nhận máy, để bên tai: "Alo?"
(*) Sheath dress