Cuồng Nữ Bắt Phu: Quấn Lấy Thái Tử Lạnh Lùng

Chương 21: Thái tử điện hạ cứu mạng




Viên Chiêu Quân nghe lời của lão giả trong lòng cảm thấy đặc biệt khó chịu, cảm giác mình cùng sư phụ sư muội mấy người bị người khắc sắp đặt, lãnh trầm mặt nói: "Cái lão già này thế nào lại uy hiếp người đây? Ta không làm như vậy thì thế nào?"
"Tiểu cô nương thật có tính cách, chỉ là ngươi muốn chết sao?" Lão giả trong âm thanh mang theo vài phần hài hước.
Vẫn luôn chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người, cộng thêm âm thanh hài hước của lão giả, khiến Viên Chiêu Quân trong lòng lại càng không thoải mái, lạnh nhạt nói: "Sống chết là việc của ta, cũng không phải người khác làm chủ." Dù là Thần Tiên thì thế nào, cũng đều không thể định đoạt cuộc đời của nàng, cuộc đời của nàng thì chính nàng sẽ làm chủ.
"Ha ha ha...... Đúng là đứa trẻ thú vị, chỉ là ngươi hỏi sư phụ người nguyện ý cho ngươi chết sao?" Lão giả sau khi nói xong rồi không có lên tiếng, hình như biến mất.
Viên Chiêu Quân hướng về phía hư không kêu lên vài tiếng, "Lão già ngươi đi ra cho ta, Lão già ngươi đừng đi, nói rõ ràng." Nàng cảm giác bị người khác lợi dụng, thấy chuyện này không phải đơn giản như vậy.
"Người đã đi, Chiêu Quân đừng kêu nữa." Đông Phương Tố đưa tay ngăn cản Viên Chiêu Quân.
Nhìn mặt sư phụ, Viên Chiêu Quân nói: "Sư phụ, ta cuối cùng cảm thấy chuyện này không đơn giản, chúng ta bị người khác sắp đặt rồi."
"Dù là như vậy, chúng ta thì có cách gì khác?" Đông Phương Tố cười nói, dịu dàng vỗ nhẹ vai Viên Chiêu Quân.
"Nói như vậy, chúng ta nhất định phải tách ra sao?" Viên Chiêu Quân có chút không bỏ được, nàng thật sợ sau khi tách ra các nàng sẽ xảy ra chuyện.
"Chiêu Quân đừng lo lắng, chuyện này sư phụ có chừng mực, trước kia Vân Du đại sư cũng nói ta sẽ cùng hắn tu hành, lúc ấy ta còn không tin, xem ra mọi thứ ngay từ đầu đã trong dự đoán của Vân Du đại sư." Đông Phương Tố mặt nở nụ cười.
Nụ cười của sư phụ khiến Viên Chiêu Quân an tâm không ít, mặt nhụt chí nói: "Vì ta, thật là làm khó sư phụ cùng hai sư muội."
"Tiểu thư, ngươi nói cái gì bị làm khó đây? Nếu không phải phu nhân, chúng ta có thể đã sớm chết rồi. Chuyện của tiểu thư chính là chuyện của chúng ta, có phải không Qủa Khế?” Cây Dương Mai cười ha hả nói.
Nhìn Cây Dương Mai cười, trong lòng Viên Chiêu Quân cảm thấy ấm áp.
"Đương nhiên là, chuyện của tiểu thư chính là chuyện của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ tìm được Thuần Dương nam tử mang đến trước mặt tiểu thư.” Qủa Khế âm thanh trầm vang lên, lại khiến cho Viên Chiêu Quân cảm động.
"Như vậy nếu, chúng ta chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ bắt đầu hành động đi!" Đông Phương Tố nói.
"Ừ. Tốt." Viên Chiêu Quân cùng hai sư muội cùng nhau gật đầu cười nói.
Buổi chiều, Đông Phương Tố đưa Viên Chiêu Quân đến cửa hàng buốn bán giao cho nàng, muốn nàng mỗi tháng nhớ đến cửa hàng thu sổ sách là được.
Nhìn cửa hàng bán vải, vị trí giống nhau, dòng người giống như nhau, buôn bán càng thêm giống nhau, khó trách các nàng không có tiền, biết một chút doanh thu, cái tiệm này mỗi tháng doanh thu chỉ có mấy chục lượng, tương đương với một vạn tiền ở hiện đại. Bất quá sau này chỉ đủ chi tiêu một mình nàng.
Hiện tại nàng quan trọng nhất là giải quyết chuyện thái tử, nàng nghĩ tới chờ khi qua cửa ải khó này, nàng sẽ đưa trăm thước vuông của cửa hàng này thay đổi, buôn bán thứ khác, có lẽ doanh thu sẽ nhiều hơn.
Sau này trở về, Viên Chiêu Quân sẽ lấy ra những gì nàng gom góp, rồi chia ra cho sư phụ cùng hai sư muội.
Đông Phương Tố nói gì cũng không cần, cầm bạc đưa cho Viên Chiêu Quân,: “ Chiêu Quân, bạc này ngươi cầm lấy đi, một mình ngươi ở phủ thái tử, những bạc này có thể sẽ dùng.”
Viên Chiêu Quân cười nói: "Ta giữ lại năm mươi lượng, như vậy đã đủ để dùng, phủ thái tử bao ăn bao ở, ta cũng không cần tiền. Còn nếu như ta thật sự không có tiền, sẽ tìm cha, ông sẽ cho chút ít.” Tuy trong ký ức cha mỗi tháng cho chỉ hai mươi lượng, nhưng đối với nàng là quá đủ rồi.
Viên Chiêu Quân cũng nói như vậy, Đông Phương Tố cũng không có lý do từ chối nữa. Nàng chỉ cầm 50 ngân lượng, đem những thứ khác toàn bộ phân cho Qủa Khế cùng Cây Dương Mai, nói: “ Các ngươi cầm những bạc này, sư phụ đi tu hành không cần bạc. Các ngươi nhất định phải mau sớm tìm được Thuần Dương nam tử."
"Dạ, sư phụ." Cây Dương Mai cùng Qủa Khế rơi nước mắt nhận bạc.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai vừa rạng sáng, Đông Phương Tố liền rời đi tìm Vân Du đại sư. Qủa Khế đi Bắc Tiêu quốc, cây Dương Mai đi Lý Nam quốc. Viên Chiêu Quân một người ra khỏi phủ thừa tướng, tính toán hồi phủ Thái tử.
Nhưng vừa ra phủ Thừa Tướng không lâu, đúng lúc gặp được Thừa Tướng trở về phủ, xe ngựa ở trước mặt nàng dừng lại, Thừa Tướng nhìn nữ nhân của mình liền trở nên xinh đẹp có chút ngây ngẩn, tiếp cười nói: “ Chiêu Quân phải về thái tử điện sao? Cha có chút chuyện muốn nói với ngươi, đi lên xe trở về.”
Viên Chiêu Quân vốn không muốn trở về phủ, nghĩ đến cha dù gì cũng là thừa tướng, vì vậy đồng ý, cười nói: "Được rồi!" Nàng cười lên xe ngựa.
Viên Thừa tướng trong mắt lại thoáng hiện lên mưu tính.
Thư phòng Viên Thừa tướng, Viên Chiêu Quân ngồi không đúng tướng ngồi,dựa vào ghế, "Cha, có chuyện gì không? Thần bí như vậy." Ở trong trí nhớ nguyên chủ cha từ trước tới giờ không từng đối với nàng sắc mặt tốt, hôm nay mặt cười, vừa nhìn là không có chuyện tốt.
"Cũng không có gì chuyện, ngươi bây giờ đang ở thái tử điện, cha chỉ muốn biết tình hình thái tử.” Viên Thừa tướng nụ cười vô cùng giả, vừa nhìn chính là khẩu phật tâm xà,
Này cái gì cha nha! Cho tới bây giờ không đối với nàng, hôm nay lại yêu cầu nàng, nàng tại sao phải đồng ý, lại nói thái tử cùng nàng không có thù oán, nàng còn phải nhờ thái tử, nàng dĩ nhiên sẽ không bán đứng thái tử. đâu
Thấy nàng không đáp lời, Viên Thừa Tướng thoáng qua trong mắt hung ác, vỗ tay một cái, chỉ nghe hắn quát lạnh một tiếng, "Người đâu, cho tiểu thư ăn bảy ngày Quế Hương."
"Vâng" đột nhiên, trong thư phòng xuất hiện hai bóng đen, nhanh chóng đem Viên Chiêu Quân giam giữ.
Hai cái bóng đen kia thủ pháp cực nhanh, Viên Chiêu Quân còn chưa kịp tránh ra, liền bị bắt được, nàng ở trong lòng thầm kêu không được, con hổ này nhất định có hành động. Bảy ngày Quế Hương là cái gì đây?
"Các ngươi muốn làm cái gì?" Viên Chiêu Quân gắt gao nhìn chằm chằm Viên Thừa Tướng, nam nhân này thật ác độc, đối với nữ nhi mình cũng có thể xuống tay, nguyên chủ nếu là còn đời, nhất định sẽ rất đau lòng đi!
Không ai trả lời vấn đề của nàng, hai người bóng đen một người bắt nàng, tên còn lại nắm được cằm của nàng, vừa dùng lực mở miệng nàng, hai viên thuốc cứ như vậy trôi xuống bụng nàng.
Hai cái bóng đen buông nàng ra, nàng vội vã ho khan, nghĩ tới thuốc ho đi ra, Viên Thừa Tướng cười lạnh nói: "Con gái tốt, thuốc này vào miệng tan đi, vô dụng thôi,ngươi chỉ cần nghe lời cha nói đem hành tung thái tử cho biết, cha sẽ không để cho ngươi chết.
"Cái gì? Ngươi cho ta uống độc dược, ngươi thật ác độc.” Viên Chiêu Quân thật nhìn thấu cái người gọi là cha, chuyện như vậy còn có thể làm, mẹ nàng mắt mù mới đi theo nam nhân này.
"Con gái tốt, làm sao ngươi lại nói cha người như vậy? Yêu cầu của ta cũng cao, ngươi có thể làm được. Chỉ là nếu như ngươi không làm được, thuốc này bảy ngày sau sẽ độc phát, một tháng sau ngươi sẽ từ từ không hề có triệu chứng độc phát mà chết.” Viên Thừa Tướng nói xong cười lành lạnh hai tiếng.
Viên Chiêu Quân vừa nghe nói bảy ngày sau sẽ độc phát, bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, thật lâu mới lấy lại tinh thần nói: "Được, ta suy tính mấy ngày." Nói xong nàng nhanh chóng phi thân ra khỏi thư phòng, hỏa tốc hướng thái tử điện bay đi
Viên Thừa Tướng không có ngăn cản hành động của Viên Chiêu Quân,theo ý hắn tất cả đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
Vào thái tử điện, nàng trực tiếp xông vào dược phòng thái tử, lớn tiếng kêu lên: "Thái tử điện hạ, cứu mạng!"
Thái tử nhăn lại mày, nhìn vẻ mặt nữ nhân nóng nảy, ôn hoà nói: "Ngươi đang sống tốt, cứu mạng cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.