Cuồng Phu

Chương 6:




Trì Trọng Lâu sửng sốt một hồi, thấy phía trước có mấy người cung nữ đang quét dọn, liền đến hỏi các nàng xem Nhạc Trảm Tiêu đi nơi nào.
Mấy người đó đều lắc đầu, đối với Trì Trọng Lâu tỏ vẻ xa cách.
Trì Trọng Lâu nghĩ mãi không ra, một cung nô vội vã đi vào điện Kim Loan, đảo mắt nhìn kĩ phía sau rồi mới nhìn đến Trì Trọng Lâu, khom người nói:
“Nhạc tướng quân phân phó nô tì đến tìm công tử, ngài ấy vừa trước đó ra ngoài, bây giờ đang ở bên ngoài chờ công tử để cùng hồi phủ. Thỉnh công tử cùng nô tì đi gặp Nhạc tướng quân.”
Trì Trọng Lâu không nghi ngờ gì, theo cung nô rời khỏi điện.
Cung nô nọ đi rất nhanh, đi qua hành lang đầy bức họa mạ vàng, tiến vào sâu bên trong vườn ngự uyển.
Trì Trọng Lâu bỗng nhiên có chút nghi ngờ, hỏi cung nô dẫn đường phía trước:
“Càng đi về phía trước chính là nội cung. Nhạc tướng quân đến tột cùng là ở nơi nào?”
Cung nô quay đầu lại cười nói:
“Công tử đến rồi tự nhiên biết.”
Hai người đi vào ngự hoa viên, sắp tới một tòa lương đình sơn son thì cung nô dừng lại, đưa Trì Trọng Lâu đến gần tảng đá sau tòa giả sơn:
“Công tử ở chỗ này chờ chốc lát Nhạc tướng quân sẽ đến.”
“Ách.”
Trì Trọng Lâu đang định hỏi rõ chuyện gì xảy ra, cung nô đã nhanh như chớp chạy đi.
Y ngắm nhìn bốn phía yên tĩnh. Kiên nhẫn đợi một hồi nhưng không có ai đến.
Trì Trọng Lâu cảm thấy trong đó tất có điều gì kỳ quái, vừa định rời đi thì cách đó không xa có tiếng bước chân.
“Ta có thể trở về phủ không?”
Lãnh đạm hỏi, chính là Nhạc Trảm Tiêu.
Trì Trọng Lâu vui vẻ, một chân mới vừa bước ra muốn tiến lên liền nghe thấy một giọng nam nhân khác vang lên. Hẳn là thanh âm của Câu Bình hoàng đế y từng nghe qua ở điện Kim Loan.
“Trảm Tiêu, ta với ngươi khó có thời gian gặp nhau, ở đây với ta một lúc không được sao? Ở đây không có người ngoài, ngươi hà cớ gì lạnh nhạt với ta như vậy?”
Thanh âm hoàng đế Câu Bình trong trẻo thuần hậu cùng giọng nói của Ân Nhược Nhàn có vài phần tương tự, nhưng lại mang theo một chút lơ là u oán, thực sự khiến cho Trì Trọng Lâu không cách nào liên hệ được tới vị hoàng đế uy nghiêm trên điện lúc trước.
Chân y từ từ rụt về, biết mình đứng ở chỗ này không hợp phép tắc, càng không nên bắt gặp người này. Nếu như bị Câu Bình hoàng đế phát hiện, tính mệnh y không kham nổi! Thế nên y nín thở, không giám phát ra âm thanh.
Nhìn xuyên qua khe hở giả sơn, Trì Trọng Lâu trông thấy Nhạc Trảm Tiêu đang cùng hoàng đế Câu Bình đi vào lương đình. Y ở trên điện vẫn cúi đầu, không thấy được diện mạo được Câu Bình Hoàng, lúc này đứng gần, thấy vị hoàng đế này tuổi gần ba mươi, vẻ ngoài tuấn tú nho nhã, đổi lại càng giống như một đại nho (nhà thông thái) đọc đủ thứ thi thư.
Nhạc Trảm Tiêu nắm thủ trượng, ngồi xuống băng đá trong lương đình, nhưng lại là một bộ lạnh lùng nghiêm nghị không hợp với dáng vẻ hiện tại.
“Ta và ngươi mỗi ngày trên triều đều gặp mặt, thời điểm gặp nhau, đủ nhiều.”
Hoàng đế Câu Bình đi đến bên cạnh hắn, không thể làm gì khác hơn là than nhẹ:
“Trảm Tiêu, ngươi biết rõ ta muốn nói không phải ý tứ này.”
“Vậy thì thế nào?”
Khóe miêng Nhạc Trảm Tiêu hiện ra một mạt cười nhạt châm chọc:
“Quân thần khác biệt, ngươi nghĩ ta lại bị những lão gia hỏa kia tố cáo, nói ta tội mê hoặc quân chủ, *** loạn cung đình sao?”
Gương mặt Câu Bình Hoàng trở nên có chút thâm trầm:
“Những tên kia nói huyên thuyên gì đó, đều chán sống. Chờ ta qua đoạn thời gian này, căn cơ vững vàng, liền đem bọn họ khai đao, giúp ngươi hả giận.”
Nhạc Trảm Tiêu ý châm biếm càng đậm:
“Ngươi có thể giết sạch mọi người trong cung? Haha, trong thành Vĩnh Tắc này ai chẳng có tai, người nào lại không biết Nhạc Trảm Tiêu ta từng là luyến đồng của tiên đế, lẽ nào ngươi có khả năng đem toàn dân chúng trong thành này đều giết hết?”
Trì Trọng Lâu ở sau giả sơn nghe vậy giật mình không nhỏ, còn tưởng thần tử nói xấu Nhạc Trảm Tiêu, không ngờ tới Nhạc Trảm Tiêu dĩ nhiên tự trong miệng mình thừa nhận.
Từ một luyến đồng bị khinh thường lên làm Thống soái Thất lộ thủy quân, chua xót trong đó, chỉ có mình Nhạc Trảm Tiêu rõ ràng. Dù cho hôm nay quân công hiển hách, nhưng vẫn phải tiếp tục chịu đựng xung quanh nhìn đủ ánh mắt khác thường.
Cảm xúc Trì Trọng Lâu bạo phát. Không nghe thấy âm thanh hoàng đế Câu Bình nói chút gì, nhưng lại nghe thấy Nhạc Trảm Tiêu hừ lạnh một tiếng:
“Không có khả năng.”
Từ trên băng đá đứng lên, Nhạc Trảm Tiêu điểm thủ trượng một chút, sải bước ra khỏi lương đình. Ngày đó không có khả năng.
Thân pháp vẫn như trước thật nhanh.
“Trảm Tiêu!”
Câu Bình Hoàng lo lắng đuổi theo.
Mắt thấy hai người đi xa, căng thẳng trong lòng Trì Trọng Lâu buông lỏng. Mới vừa thở ra một hơi dài, một bàn tay bỗng từ sau lưng vươn tới, đè xuống cái miệng của y.
Trì Trọng Lâu kinh hãi, nhưng khi nghe đến chủ nhân tiếng cười đằng sau, cả người y cứng ngắc, không thể động đậy.
“Sao không từ chối?”
Tay kia của Ân Nhược Nhàn ôm lấy hông Trì Trọng Lâu, đem người kéo vào trước ngực mình, trên tai Trì Trọng Lâu thở ra hơi nóng:
“Đều nhìn thấy chưa? Người mới thân mật thế nhưng lại là người của hoàng huynh, ngươi có thể giành với hoàng đế Câu Bình sao? Vẫn là quên đi, theo ta trở về.”
Trì Trọng Lâu chợt tỉnh ngộ, cung nô lúc trước là theo mệnh lệnh Ân Nhược Nhàn dẫn y đến đây, cố ý khiến y chứng kiến bí mật của hoàng đế Câu Bình với Nhạc Trảm Tiêu, câu kia “người mới thân mật” nghe càng chói tai.
Ân Nhược Nhàn, đến tột cùng coi y thành cái gì?
Y dùng lực khoát vai một cái, muốn thoát khỏi Ân Nhược Nhàn, hiển nhiên đánh không lại khí lực của hắn, trái lại chọc giận Ân Nhược Nhàn.
“Vài ngày không gặp, ngươi liền đối với ta lạnh lùng như thế, đã quên chuyện đêm đó rồi?” Hắn cố ý nhắc nhở Trì Trọng Lâu, thấy hai tai y trắng bệch sau đó chuyển đỏ, trong lòng Ân Nhược Nhàn nhịn không được rung động, hôn lên lỗ tai Trì Trọng Lâu.
Người bị ôm chặt trong ngực kịch liệt giằng co, hoàn toàn không giống nhu thuận đêm đó.
Ân Nhược Nhàn không vui, vùng xung quanh lông mày nhíu lên.
Những người hắn từng ôm qua, có ai lại chịu không nổi một lòng một dạ với công phu trên giường của hắn. Thế mà đại hoàng tử Xích Ly này còn khước từ.
Ân Nhược Nhàn có chút căm phẫn đưa tay vào trong quần Trì Trọng Lâu dò xét. Cách một lớp y phục nắm lấy khí quan mẫn cảm xoa bóp.
“Ô…” người bị hắn che miệng, qua ngón tay phát sinh tiếng than nức nở. Thanh âm kia, tuyệt không phải chỉ có đau đớn.
Ân Nhược Nhàn xoa nắn một lúc, bàn tay bao lấy phân thân sưng lên. Siết chặt, lại buông ra. Dịch thể ẩm ướt nhanh chóng tạo thành vết bẩn dài trên trang phục Trì Trọng Lâu.
“Thoải mái đi.”
Hắn cười nhẹ, một tay cởi ra áo choàng lông cừu, trải trên cỏ gần giả sơn, đem Trì Trọng Lâu ngã xuống.
Sau lưng chống đỡ cả trọng lượng cả người Ân Nhược Nhàn, Trì Trọng Lâu thoáng cái đã hiểu ra ý đồ của đối phương, chỉ có thể dùng âm thanh mơ hồ cự tuyệt.
Quần áo bị trút bỏ, da thịt phơi bày trong không khí, mới vừa nổi lên một tầng da gà, đã phải cắn răng chịu đựng nam nhân nóng rực đè lên. Hắn ở khe lõm mông nhẹ nhàng liếm, sau đó để cái thứ không ngừng co rút tiến vào, thắt lưng đè xuống…
Toàn bộ đêm trừ tịch hôm ấy… Hình ảnh xộn xộn như hoa tuyết tán loạn, cái sau nối tiếp cái trước tràn ngập đầu óc y. Trong nháy mắt, thân thể lần thứ hai bị xâm nhập, toàn thân Trì Trọng Lâu cố gắng đè xuống run rẩy.
Sít chặt không thua gì lần đầu khiến cho Ân Nhược Nhàn hít một ngụm khí lạnh. Khoái cảm cùng vui vẻ chiếm lấy thần trí.
Thấy phản ứng lúc này của Trì Trọng Lâu, cũng biết mấy ngày nay Trì Trọng Lâu cùng cái tên đáng ghét Nhạc Trảm Tiêu kia không có da thịt gần gũi.
Ghen tuông lúc trước không cánh mà bay, phát hiện Trì Trọng Lâu bởI vì đau đớn mà run rẩy, Ân Nhược Nhàn lần thứ hai lấy tay an ủi phân thân đang lúc uể oải không phấn chấn của Y, một bên khe khẽ bên tai Trì Trọng Lâu ngoạm hôn, nỗ lực đánh thức dục vọng của Trì Trọng Lâu.
Tại nơi thịt non lõm xuống, theo kĩ xảo mà lay động, hướng tới bộ vị yếu ớt nhất trong cơ thể Trì Trọng Lâu mà công kích.
“Ô… a…” trên dưới đều bị nam nhân kích thích, khoái cảm khôn tả di chuyển khắp tứ chi, cuối cùng toàn bộ xông tới hạ thân xung huyết bành trướng đang kêu gào đòi phóng thích nhưng lại bị ngón tay Ân Nhược Nhàn trói buộc, không có cách nào phát tiết.
Khóe mắt vô ý thức chảy ra dòng nước mắt nhàn nhạt, Trì Trọng Lâu nghiêng đầu. thân thể cũng không tự chủ được bắt đầu run rẩy, ngay cả hậu đình đang bao lấy Ân Nhược Nhàn cũng co rút một hồi, khiến Ân Nhược Nhàn thiếu chút nữa cùng lúc đó bắn ra.
“Trọng Lâu, ngươi vẫn cứ nhiệt tình như trước..”
Ân Nhược Nhàn thở gấp cười, buông tay khỏi khí quan nóng hổi.
Trì Trọng Lâu khó chịu. Ham muốn đến choáng váng khiến hai mắt y chợt tối đen, cả người nhũn ra.
Bàn tay che miệng y cuối cùng cũng rời đi.
Tiếng thở dốc của hai người lập tức vang lên.
“Ngươi đừng lớn tiếng. Nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, ngươi cũng không muốn ai thấy bộ dáng hiện tại này của ngươi sao?”
Vài câu cảnh cáo, quả nhiên Trì Trọng Lâu đem tiếng thở dốc cực lực đè xuống. Ân Nhược Nhàn đắc ý ôm lấy hai chân Trì Trọng Lâu, mang theo Trì Trọng Lâu chậm rãi ngồi dậy.
“Ừ… a…”
Trọng lượng toàn thân rơi vào bộ vị kết hợp của hai người, bởi vì tư thế này, phân thân nam nhân xuyên đến chỗ sâu nhất chưa bao giờ chạm đến, dường như đụng đến tận nội tạng…
Trì Trọng Lâu ngẩng cổ lên, không ngừng hô hấp kịch liệt, thái dương nhỏ xuống từng giọt mồ hôi, theo gò má lăn xuống, sau cùng rơi trên áo choàng lông cừu bị hai người làm đến nhăn nhúm.
“Buông, buông ra!”
Trong lòng mơ hồ biết không nên để Ân Nhược Nhàn thao túng, nhưng mà thân thể lại không nghe theo lý trí sai bảo, hướng đến Ân Nhược Nhàn ngẩng đầu.
“Thực sự muốn ta buông ra sao?”
Ân Nhược Nhàn cười nhạo, bắt đầu chậm rãi cử động.
Đau đớn quen thuộc cùng tê dại một lần nữa trong cơ thể Trì Trọng Lâu lan tràn.
Tiếng nước trong trẻo cùng thân thể dây dưa phát ra thanh âm làm cho người ta cảm thấy thẹn vạn phần.
Trì Trọng Lâu nói không ra bất luận ngôn ngữ cự tuyệt nào, chỉ có thể để cho Ân Nhược Nhàn làm chủ tất cả.
Ở trong cơ thể cực nóng của y di chuyển càng lúc càng nhanh, nhiều lần đều chạm đến chỗ mẫn cảm nhất, nhanh chóng đâm mạnh vào một điểm, buộc y không tự chủ được mà run rẩy, hai chân ở giữa không trung, tùy ý Ân Nhược Nhàn từ đầu đến cuối trừu sáp không ngừng.
“Đừng, động nữa..”
Ân Nhược Nhàn đang di chuyển mạnh mẽ đột nhiên dừng lại, trái lại chuyển động nhẹ nhàng, cọ sát, xoay tròn nơi chật hẹp kia.
Trì Trọng Lâu rốt cục nhịn không được kích thích mạnh mẽ xông thẳng vào não tủy, run giọng rên rỉ cầu xin tha thứ.
Chưa có một khắc nào, giống như bây giờ y lại hận sống đúng với điều mà cơ thể khát cầu.
Một dòng chất nhầy trắng đục thành độ cung bắn ra.
Trì Trọng Lâu yếu ớt ngã vào ngực Ân Nhược Nhàn, cực lực thở dốc.
Hậu đình co rút lại cùng Ân Nhược Nhàn đang ép chặt cửa huyệt. Hắn cúi đầu ấm ách, dùng sức làm người đang rã rời dưới thân đến tận lúc phóng thích.
Phiền muộn tồn đọng mấy ngày nay tựa hồ theo dục vọng phát tiết biến mất sạch.
Hắn dữ nguyên tư thế kết hợp, ôm chặt lấy Trì Trọng Lâu. Mùi vị nam tính cùng hương thảo dược hòa vào nhau tỏa ra xung quanh, trong không khí ấm áp cực kì nổi bật, cảm giác mờ ám mà mê hoặc.
Thế giới trống rỗng, cả trời đất này chỉ nghe được phảng phất tiếng thở dốc ồ ồ liên tiếp của hắn và Trì Trọng Lâu.
Kìm lòng không được, hắn ngậm vành tai vì mồ hôi mà mặn chát của Trì Trọng Lâu nhẹ nhàng mút vào. Khẽ nâng thắt lưng, đem chỗ kia của mình vẫn còn nhúc nhích từ nơi ấm áp rời đi.
Theo dục vọng của hắn, ái dịch chảy ra.
Sợ Trì Trọng Lâu cảm lạnh, Ân Nhược Nhàn cầm lấy một góc áo choàng, thay Trì Trọng Lâu chà lau qua thân thể, giúp Trì Trọng Lâu mặc lại quần áo.
Thân thể Trì Trọng Lâu vẫn còn đang run rẩy, dường như còn chưa khôi phục từ dư vị hoan ái. Ân Nhược Nhàn thấy thế, sinh ra ý niệm, nghĩ rằng nên dỗ dành Trì Trọng Lâu thật tốt, thuyết phục Trì Trọng Lâu theo hắn về phủ.
Mặc dù ban đầu quả thực xuất phát từ trả thù và chinh phục mới dùng hư tình giả ý đối với Trì Trọng Lâu. Nhưng nếu như y đã trở thành một trong những người bên gối, đương nhiên Trì Trọng Lâu đảm bảo sau này cơm áo không lo. Về phần ý niệm đưa Trì Trọng Lâu trở về Xích Ly quốc, chỉ ở trong đầu Ân Nhược Nhàn vòng vo vài vòng đã bị bác bỏ.
Dù sao chăng nữa Trì Trọng Lâu vẫn là đại hoàng tử Xích Ly, lại bị hắn ăn sạch. Nếu để cho Trì Trọng Lâu trở về nước, nói không chừng dưới cơn nóng giận của đại hoàng tử sẽ phái binh đánh Câu Bình. Mà sâu trong nội tâm, hắn cũng mong đợi lại được thấy Trì Trọng Lâu vì hắn ý loạn tình mê…
“Trọng Lâu, ta…”
Ân Nhược Nhàn đỡ lấy hai vai Trì Trọng Lâu, đang muốn nói hết tưởng niệm mấy ngày qua. Một thanh âm lạnh lùng như băng tiễn đột nhiên vang lên, làm hắn và Trì Trọng Lâu run lên một cái.
“Nhị hoàng tử, buông hắn ra.”
Tay áo Nhạc Trảm Tiêu lay động, cả người từ trên cao nhào tới. Huyền thiết (thép đen) thủ trượng vung lên tạo thành một mảnh ảo ảnh hắc sắc, điểm vào đại huyệt ‘Kiên tỉnh’ của Ân Nhược Nhàn, thủ trượng còn chưa đụng đến y vật Ân Nhược Nhàn đã giống như lưỡi dao sắc bén, xé toạc không khí, đâm vào da thịt Ân Nhược Nhàn, đau đớn âm ỉ.
Tại Câu Bình, không kẻ nào giám khinh thường chĩa mũi nhọn vào Nhạc Trảm Tiêu. Dù cho Nhạc Trảm Tiêu mù hai mắt, vẫn như cũ không ai có can đảm chống lại, bởi những người đã từng giao thủ với Nhạc Trảm Tiêu tất cả đều trở thành vong hồn dưới tay hắn.
Ân Nhược Nhàn cũng không ngoại lệ, hắn hét lớn một tiếng, cả người lùi lại, tránh né cương khí vô hình, kinh nộ (kinh hãi cùng tức giận) đáp xuống:
“Nhạc Trảm Tiêu, ngươi dám phạm thượng!”
Hắc bào Nhạc Trảm Tiêu giống như mây đen che khuất một phần thái dương, ở trên không trung từ từ bay xuống, thế như mây bay nước chảy.
Tóc đen cùng trường bào theo gió phất tung, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện sát khí hiếm thấy. Hắn khom lưng kéo Trì Trọng Lâu, quay đầu, nhìn Ân Nhược Nhàn lạnh lùng cười:
“Nếu không đi, Nhạc mỗ thật muốn phạm thượng.”
Ân Nhược Nhàn trừng mắt với Trì Trọng Lâu, nhưng người phía sau từ đầu đến cuối đều quay lưng về phía hắn, nắm chặt cánh tay Nhạc Trảm Tiêu, không khỏi cho hắn một bình dấm chua.
Ái tình vừa rồi đều bị đố kị chen lấp, Ân Nhược Nhàn âm thầm oán hận, lại không muốn tốn hơi thừa lời, hết lần này đến lần khác cười đến mức vui vẻ:
“Thì ra Nhạc tướng quân thích người này. Nếu nói sớm, ta liền đem y tặng cho tướng quân cũng không sao. Giống như loại này vừa không có tư sắc lại không hiểu phong tình nam nhân, cũng chỉ là món đồ mới mẻ để nếm thử, muốn ta cả ngày đều nhìn gương mặt đó của y sao, sớm muộn gì cũng ăn không vào.”
Trông thấy bóng lưng Trì Trọng Lâu kịch liệt run lên, Ân Nhược Nhàn cuối cùng cũng vui vẻ khi được như ý trả thù, hừ một tiếng, bước nhanh rời đi.
Trong bụng còn tính toán làm sao mở miệng với Câu Bình Hoàng ép Nhạc Trảm Tiêu đem người trả lại cho hắn.
Trì Trọng Lâu đờ đẫn nghe tiếng bước chân Ân Nhược Nhàn đi xa. Trong đầu toàn bộ trống rỗng, chỉ có thanh âm chế nhạo của Ân Nhược Nhàn không ngừng quanh quẩn.
Trong thân thể, vẫn còn thứ Ân Nhược Nhàn lưu lại…
Y giật giật khóe miệng, im lặng cười.
Khóe mắt, có thứ nước nóng hổi không kìm được chảy ra.
Y biết tướng mạo mình bình thường, nhưng Ân Nhược Nhàn đã trả thù khiến y nhục nhã được rồi, vì sao còn đem hết thảy trần trụi mà xé toạc, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không vì y mà lưu lại?
Chỉ là lớn lên không xinh đẹp bằng người khác thì liền bị bỡn cợt sao?
“Đi mau!”
Nhạc Trảm Tiêu bỗng nhiên nắm tay Trì Trọng Lâu, kéo y bước nhanh, nói:
“Một lát nữa dù cho có phát sinh chuyện gì, ngươi cũng đừng hỏi nhiều!”
Trì Trọng Lâu bị biểu cảm ngưng trọng của Nhạc Trảm Tiêu trước nay chưa từng có dọa sợ, lau nước mắt, chỉnh đốn lại tâm trạng chua xót khổ sở, hai chân bủn rủn bước nhanh theo Nhạc Trảm Tiêu. Ngẫu nhiên cúi đầu, lại thấy trên ngoại bào đen tuyền của Nhạc Trảm Tiêu dính mấy vết bẩn. Y ngửi ngửi, lại ngửi ra mùi máu tươi, không khỏi lấy làm kinh hãi, đang muốn hỏi vết máu từ đâu tới, chợt nhớ đến lời vừa rồi Nhạc Trảm Tiêu cảnh báo, liền đem nghi ngờ trong lòng cố nén xuống.
Hoàng cung Câu Bình đối với Nhạc Trảm Tiêu vô cùng quen thuộc, cũng không đi qua ngự hoa viên lúc nãy Trì Trọng Lâu tới mà chạy thẳng tới chính giữa đại môn hoàng cung.
Hai người lên trên xe ngựa dừng ngoài cung gần bìa rừng.
Xa phu chứng kiến các đại thần lục tục rời khỏi cung, duy nhất lại không thấy chủ nhân nhà mình, sớm đã chờ đến phát hoảng. Thấy hai người vội vàng nghênh tiếp.
“Ta có chuyện gấp muốn ra ngoài thành đông, nhanh lên!”
Nhạc Trảm Tiêu và Trì Trọng Lâu lên xe ngựa liền dục xa phu.
Phu xe kia không giám chậm trễ, vung lên đánh xe theo hướng đông chạy như bay.
Có lẽ chưa đến nửa nén hương, xe ngựa đã đến bên ngoài cửa thành đông, tướng sĩ thủ thành ra hỏi lại thấy là xe ngựa của Nhạc Trảm Tiêu vội vàng cho qua.
Nhạc Trảm Tiêu lại nhắc nhở xa phu chạy nhanh hơn. Bốn phía toàn nước từ trên núi cao chảy xuống, chỉ có vài con cò bay thấp trên mặt nước, chính là nơi Trì Trọng Lâu cùng Ân Nhược Nhàn xuất du đi qua.
Trì Trọng Lâu tức cảnh sinh tình, đang buồn bã thương tâm, chợt nghe Nhạc Trảm Tiêu kêu xa phu dừng lại, phân phó:
“Chính ngươi trở lại phủ tướng quân, nói cho Toàn bá đem bạc vụn phân phát cho mọi người, nói là ý của ta, để toàn gia rời khỏi Vĩnh Tắc, sau đó đều đừng… đừng quay về đô thành nữa.”
Phu xe ngạc nhiên, ngập ngừng nói:
“Tướng quân người, đây là sao?”
Nhạc Trảm Tiêu vẻ mặt lạnh lẽo:
“Bảo ngươi làm gì thì nhanh đi làm, không cần ngươi hỏi nhiều.”
“Vâng, tiểu nhân liền trở lại báo tin.”
Phu xe không giám nhiều lời hơn nữa, mang theo một bụng nghi ngờ vội vã trở về.
Nhạc Trảm Tiêu nhảy xuống xe ngựa, đem hai con tuấn mã cởi bỏ kệ đỡ, hỏi Trì Trọng Lâu:
“Ngươi cưỡi ngựa được không?”
Trì Trọng Lâu theo thói quen gật đầu, lập tức nhớ ra đối phương không nhìn thấy, liền đáp:
“Được.”
“Vậy cùng ta đi thẳng đến hướng đông.”
Nhạc Trảm Tiêu phi thân nhảy lên lưng ngựa, giây cương vung lên, tuấn mã giơ lên bốn vố chạy băng băng.
Trì Trọng Lâu càng ngày càng thấy kinh nghi (ngạc nhiên cùng nghi ngờ), không rõ trong hồ lô của Nhạc Trảm Tiêu chứa thứ gì, do dự một chút, thấy Nhạc Trảm Tiêu cưỡi ngựa cách xa mình mấy trượng. Y cưỡi một con ngựa khác, phóng ngựa đuổi theo Nhạc Trảm Tiêu.
Hai người gấp rút lên đường, khi bóng đêm gần phủ xuống thì hai người cũng tới một thành trì nhỏ.
Trong cuộc đời Trì Trọng Lâu chưa bao giờ cưỡi ngựa lâu như vậy, cả người xóc nảy khiến đau nhức không ngớt. Hạ thân, cái kia… nơi khó có thể mở miệng lại càng khó chịu.
Trong lòng cực kì dạt dào mong đợi trong thành có thể tìm được khách *** bình dân nghỉ chân, ai biết Nhạc Trảm Tiêu dừng lại ở tiệm bánh đổi tiền, mua mọt bọc lớn lương thực rồi sau đó tiếp tục chạy đi.
Gió đêm càng ngày càng lạnh đến thấu xương, ra khỏi thành trì là thôn quê hoang vắng không có người ở, đỉnh đầu chỉ có trăng sao lấp loáng, mênh mang, lành lạnh. Trì Trọng Lâu sờ một cái trong người, may mà còn mang theo hỏa chiết tử, liền đốt cây đuốc kiếm chút ánh sáng.
Nhạc Trảm Tiêu thả chậm ngựa, ném bánh nướng cho Trì Trọng Lâu, nói:
“Chặng đường tiếp theo, vẫn phải đi đường nhỏ, địa hình cụ thể ta nhớ không rõ lắm, phải dựa vào ngươi dẫn đường thôi.”
Trì Trọng Lâu cắn mấy miếng bánh bột ngô, dạ dày trống rỗng thoải mái hơn nhiều, do dự nói:
“Nhạc tướng quân, chúng ta đã chạy không ít đường, không bằng ngủ một giấc rồi đi?”
Trả lời y là tiếng cười lạnh lùng của Nhạc Trảm Tiêu:
“Tiểu Lâu, ngươi nói ngủ là quan trọng, còn tính mệnh thì không? Nói thật cho ngươi biết, ta lúc trước ở trong cung ám sát Câu Bình Hoàng, nếu như không thừa dịp bảng truy nã còn chưa dán chạy xa chút… Ha ha… ”
Không cần Nhạc Trảm Tiêu nói thêm gì nữa, Trì Trọng Lâu cũng sáng tỏ tình thế nghiêm trọng lúc này, hoảng sợ nhìn dung nhan tuấn mỹ của Nhạc Trảm Tiêu qua ánh lửa, không khỏi rùng mình. Cũng thông suốt vết máu dính trên áo bào Nhạc Trảm Tiêu, chỉ sợ đó là máu Câu Bình Hoàng đi.
Hồi tưởng lại tình hình Nhạc Trảm Tiêu cùng hoàng đế Câu Bình lúc ở trong cung, Câu Bình Hoàng phân minh kia đối với Nhạc Trảm Tiêu ân sủng có thừa, thế mà, Nhạc Trảm Tiêu còn hướng hoàng đế hạ độc thủ.
“Làm sao vậy? Sợ ta sẽ giết ngươi diệt khẩu?”
Nhạc Trảm Tiêu thấy không rõ ràng vẻ mặt sợ hãi của Trì Trọng Lâu, điềm tĩnh cười:
“Ngươi không cần nghĩ ngợi lung tung. Chỉ cần ngươi dẫn ta đến nơi an toàn, ta nhất định sẽ nghĩ cách cho ngươi quay về cố quốc Xích Ly, quyết không nuốt lời.”
Câu nói cuối cùng, thành công gỡ xuống lo lắng trong lòng Trì Trọng Lâu. Nghĩ lại bản thân mình lúc này không cách nào trước mặt Nhạc Trảm Tiêu chạy trốn, mà cho dù thoát thân, băng một mình y cũng khó mà thuận lợi trở về nước. Có lẽ theo Nhạc Trảm Tiêu, mới còn mấy phần hy vọng quay lại cố hương.
“Ta đã biết.” Y ăn xong, lên tinh thần tiếp tục chạy đi.
Mặt trời hồng rực từ từ xuất hiện sau đám mây dày phía đông, chiếu đỏ dọc đường núi, khe suối.
Trì Trọng Lâu và Nhạc Trảm Tiêu cả đêm không ngủ, cuối cùng khi trời sáng cũng cách đô thành Vĩnh Tắc hai trăm dặm. Hai con ngựa cũng đã sức cùng lực kiệt, quỵ chân xuống.
“Nghỉ ngơi nửa canh giờ, rồi lên đường.”
Nhạc Trảm Tiêu dẫn đầu xuống lưng ngựa, đi đến bên dòng suối nhỏ, hai tay nâng nước lên từ từ uống.
Trì Trọng Lâu chống đỡ đến tận giờ, trên dưới mí mắt không ngừng đánh vào nhau, cố gắng xuống ngựa, uống ngay vài hớp nước y mới khôi phục lại khí lực.
Phần dưới hai bên bắp đùi đều đau rát, cọ sát đến rách da, đúng lúc bên cạnh cũng không có thuốc gì, Trì Trọng Lâu đành chịu đựng.
Đưa mắt nhìn quanh, trong lúc vô tình phát hiện ở thượng lưu cách đó không xa có vài cọng cây nhỏ nhỏ đón gió chập chờn.
Tuy chỉ là thảo dược bình thường, nhưng có thể cầm máu tiêu sưng. Y vui vẻ, đi qua làm nát rễ cây, lấy nước thuốc xoa xoa chỗ đau.
Xử lý xong vết thương, lại đưa ngựa gặm một chút cỏ khô.
Hai người lần thứ hai khởi hành.
Vì tránh cung phủ kiểm tra, hai người chọn nơi sơn cùng thủy tận mà đi.
Lúc đầu Nhạc Trảm Tiêu còn có thể ở mấy nhà nông đổi mấy đồ lót dạ, đến khi bạc vụn mang theo dùng hết, hắn bắt đầu vồ chim bay cá nhảy.
Trên người có bao nhiêu đồ quý giá, nhưng nếu đổi cho nông gia, tương lai mấy người họ ắt sẽ gặp phải phiền phức.
Trì Trọng Lâu từ khi sinh ra, vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời trải qua tình cảnh trốn chết, ăn không yên ngủ không ổn, khổ không thể tả. Cũng may trời sinh y tính tình điềm đạm, lúc đầu trong lòng còn oán hận vài câu, sau cùng cũng tâm bình khí hòa.
Dù cuộc sống bây giờ có khổ như nào, chung quy vẫn tốt hơn ở lại bên cạnh Ân nhược Nhàn nghe hắn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt.
Y bây giờ, thầm nghĩ mau mau trở lại Xích Ly, từ nay về sau vùi đầu vào thảo dược trong vương phủ, không muốn gặp lại bất cứ kẻ nào…
Xích Ly ở phía nam, trên bản đồ cách Câu Bình chỉ một tiểu quốc.
Nhạc Trảm Tiêu lại muốn Trì Trọng Lâu hướng về phía đông mà đi. Trì Trọng Lâu muốn hỏi, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Nhạc Trảm Tiêu liền đem nghi vấn nuốt trở lại trong bụng. Cho dù hỏi ra kết quả, y vẫn phải đi theo Nhạc Trảm Tiêu, biết nghĩ nhiều chỉ thêm phiền não, thôi thì thuận theo tự nhiên quên đi.
Đi vòng hơn hai tháng đường núi gồ ghề, hai người cuối cùng cũng đặt chân lên bình nguyên. Trong gió xuân, cũng từ từ cảm nhận được vị tanh mặn, càng đi về phía đông, vị mặn càng rõ ràng, không khí cũng càng ẩm ướt ấm áp.
Chạy chừng mười ngày đường, một mảnh xanh lam vô ngần nước biển hiện ra trước mặt Trì Trọng Lâu. Lúc này đã cuối xuân, trời quang không mây, biển xanh cát bạc, vài bóng dáng cánh buồm xa xa. Trong gió, đưa tới tiếng hải âu kêu loạn.
Trì Trọng Lâu chưa từng thấy qua biển rộng, không khỏi vì khí thế của cảnh biển mà chấn động không nguôi, sững sờ ở trên lưng ngựa một hồi không nói lên lời.
“Ha ha.. ở Xích Ly các ngươi, nếu không tận mắt nhìn thấy, sợ là cả đời cũng không biết biển rộng trông như nào đi?”
Nhạc Trảm Tiêu cười nhạo, nhưng không mang theo ý tứ giễu cợt. Nghiêng đầu nghe, chỉ phía xa xa bên phải bờ biển, hỏi Trì Trọng Lâu:
“Bên kia có phải có người đánh cá hay không?”
“Đúng vậy.”
Trì Trọng Lâu chăm chú trông về phía xa, quả nhiên thấy bên đó có mấy thuyền đánh cá, còn có bóng người lay động. Không khỏi bội phục nhĩ lực Nhạc Trảm Tiêu quá tốt, đột nhiên nhớ đến ngày đó y trốn ở sau giả sơn, tuy rằng cố gắng thu lại hơi thở, sợ rằng tránh không khỏi tai Nhạc Trảm Tiêu, bằng không Nhạc Trảm Tiêu sẽ không trực tiếp quay về lương đình tới tìm y…
“Đi theo ta.”
Nhạc Trảm Tiêu cắt đứt mạch suy ngĩ của Trì Trọng Lâu, nhẹ nhàng nhảy một cái xuống ngựa, nắm giây cướng hướng chỗ đám người đánh cá đi đến.
Trì Trọng Lâu vội vàng theo sát phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.