Hơn ba trăm năm ở nhân gian, ngoái đầu nhìn lại, đổi thay trong chớp mắt, thoảng qua như gió mây.
Sát phạt họa loạn, triều đại thay đổi, lịch sử triều dâng sóng dậy nhìn thấy mà giật mình.
Ta chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng được gặp lại hắn.
Dân quốc năm hai mươi lăm, chiến sự ở Hoa Bắc không ngừng nghỉ, thiên hạ sinh linh đồ thán.
Lúc đó quân đội Nhật Bản chưa bước chân vào thành Bắc Bình.
Ta tên là Tiểu Mai, mở một tiệm bán bánh nướng ở trên phố.
Thế đạo rối loạn, rất nhiều dân chạy nạn tràn vào thành để tị nạn, một vùng than khóc dậy trời.
Đêm khuya yên tĩnh, huynh đệ Thần Dạ Du đi qua phố mấy lần, vội vã nói với ta: "Nhân gian không yên ổn, linh hồn xuống âm phủ thu mãi không hết, ngươi chớ có ở lại đây, bên trên không cho phép yêu quái quấy phá đâu, coi chừng bọn họ chém lầm ngươi đấy."
Bọn họ thực sự quá nhạy cảm, bây giờ mặc dù ta là bạch cốt tinh nhưng trừ việc sẽ không già ra thì ta chẳng có gì khác biệt so với người bình thường.
Một yêu vật đã mất đi tu vi thì làm chuyện ác kiểu gì?
Ngược lại cửa hàng bánh nướng của ta trong loạn thế này, vì dân chạy nạn quá nhiều nên thường xuyên bị đánh cướp.
Có khi ngay cả ta cũng bị xô ngã trên mặt đất.
Chẳng qua lúc đó ít nhiều cũng có thể chống đỡ được, lương thực mặc dù quý giá nhưng tóm lại vẫn có thể mua.
Không như một năm sau đó, người Nhật Bản vào thành, thành lập công hội, các thương nhân địa phương sẽ bắt đầu bán lương thực theo đầu người, bột mì hỗn hợp cũng phải khó khăn lắm mới mua được.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tạ Thừa Lễ, cũng giống như mấy trăm năm trước vào lần đầu ta gặp Thẩm Ngọc Đường.
Lịch sử luôn giống nhau đến bất ngờ.
Lúc này Tạ Nhận Lễ cũng đang để tang cha.
Khác nhau chính là, cha hắn là chủ tịch của thương hội, bị người đâm chết ngay trên đường cái.
Nhà họ Tạ kinh thương nhiều đời, dân quốc năm hai mươi lăm, nông dân ở các làng xã chung quanh trào vào thành tị nạn, không có nhà để về.
Thương hội đã thành lập "trạm cứu tế tạm thời" ở trong thành, xây dựng xưởng cháo và xưởng ấm*. Cha Tạ là chủ tịch của thương hội, dùng thái độ cương quyết yêu cầu các thương hộ quyên góp lương thực, quyên góp tiền tài.
[*Xưởng ấm: Nơi ở của người nghèo trong triều đại nhà Thanh. Hàng năm từ tháng 10 đến tháng 3 năm sau, tất cả những người nghèo trên 50 tuổi đều được chính phủ cung cấp thực phẩm và quần áo.]
Không lâu sau đó ông ấy đã bị ám sát ngay trên phố. Con trai độc nhất nhà họ Tạ là Tạ Thừa Lễ vừa từ trường học trở về đã lập tức tiếp nhận tất cả việc làm ăn của nhà họ Tạ, cùng với một thương hội hỗn loạn bất kham, tàng ô nạp cấu*.
[*tàng ô nạp cấu: chất chưa dơ bẩn]
Thực ra hắn và Thẩm Ngọc Đường không có chút nào giống nhau. Lúc đó trật tự ở quầy cháo hỗn loạn cực kỳ, bởi vì sau khi cha Tạ chết thì lương thực mà thương hội bán ra càng ngày càng ít, bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến sự sống chết của dân chạy nạn.
Bạo động dưới thời loạn thế, đầu rơi máu chảy không ngừng.
Đám dân chạy nạn gây chuyện bắt đầu tranh đoạt giữa đường, thương hộ cũng lăm le ra tay đánh người.
Cửa hàng bánh nướng của ta đã bị cướp lại còn bị đập phá, ngay cả người cũng bị xô đẩy ngã xuống đất.
Tạ Thừa Lễ xuất hiện ngay vào lúc này, ngoại trừ khuôn mặt ra thì hắn và Thẩm Ngọc Đường hoàn toàn khác nhau.
Hắn mặc áo choàng màu đen và áo khoác màu xanh lam, dáng người cao lớn, khí chất trác tuyệt, nhìn trông nho nhã lại lịch sự.
Hắn đeo một cặp kính gọng vàng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.
Đối mặt với bạo động trên đường, hắn vô cùng không kiên nhẫn tháo mắt kính xuống, nói với mấy chục người đàn ông vạm vỡ cầm gậy đứng phía sau một câu: "Đánh!"
Bất kể là dân chạy nạn hay là thương hộ, hễ là kẻ nào không thành thật thì toàn bộ đều hung hăng mà đánh.
Trên đường lộn xộn hỗn loạn, lúc đó ta vừa bị người xô đẩy trên mặt đất, bất ngờ có một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn tới đỡ ta lên.
Bốn mắt vừa chạm, ta ngơ ngác kêu một tiếng: "Công tử."
Tạ Thừa Lễ nhướn mày, buồn cười nhìn ta một cái. Tiếp đó hắn cầm cặp mắt kính kia đặt vào tay ta: "Cầm cho công tử."
Giọng nói vẫn trầm thấp êm tai như ngày cũ, còn ẩn chứa một chút ý cười bên trong.
Chẳng mấy chốc hắn liền sắn ống tay áo khoác lên, nhặt một cây gậy dài rơi xuống cách đó không xa, đi về phía đám người gây chuyện, cây gậy xé gió đột nhiên xuất kích, hung hăng đánh vào da thịt.
Vừa đánh vừa đá, hắn híp mắt, vẻ mặt hung ác âm trầm cực kỳ.
Sau đó trên đường chợt an tĩnh.
Hắn thay thế cha hắn, trở thành chủ tịch mới của thương hội, cũng hứa hẹn với dân chạy nạn rằng chỉ cần nhà họ Tạ còn ở đây thì trạm cứu tế tạm thời cũng sẽ không đóng cửa, đảm bảo cho mọi người đều có một miếng cơm ăn.
Đám người tản đi, để lại một mớ hỗn độn và vô số thương vong.
Hắn tới tìm ta lấy mắt kính, hắn vừa vươn tay ta đã nhìn thấy nửa cánh tay bị sắn tay áo lên đã chảy đầy máu.
Ta kéo tay hắn lại, nước mắt rơi lã chã: "Công tử bị thương."
Hắn vẫn dùng vẻ mặt buồn cười kia nhìn ta, giọng điều bất cần đời: "Khóc cái gì, chúng ta quen nhau à?"
Ta lắc đầu, kiên trì cầm tay hắn: "Bị thương, cần phải băng bó."
Trong cửa hàng bán bánh nướng có hai gian buồng trong, đó là chỗ ở của ta.
Ta dẫn hắn đi vào. Cửa phòng hơi thấp, với chiều cao của hắn đi vào còn suýt chút nữa bị đụng đầu.
Thoáng chốc ta lại sốt sắng lên, nhón chân tới sờ trán của hắn: "Có đau không?"
Đôi mày của Tạ Thừa Lễ nhíu lại, dùng vẻ mặt sáng tối khó phân biệt nhìn ta.
Trong phòng hơi tối, ta đốt đèn lên. Ta cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của hắn, quấn băng gạc một vòng rồi lại một vòng.
Hắn hơi dở khóc dở cười, giơ cánh tay nói: "Người khác nhìn thấy chắc còn tưởng ta bị tàn phế."
Băng bó kỹ vết thương xong, hắn đứng dậy muốn rời đi. Ta gọi hắn lại: "Công tử có đói bụng không, có muốn ăn bánh nướng không?" Dứt lời lại bổ sung thêm một câu: "Ta tự làm."
Khóe miệng của Tạ Thừa Lễ khẽ nhếch, hắn cười một tiếng: "Công tử đang vội, không có thời gian ăn bánh nướng ngươi làm."
Hắn muốn đi, ta đưa hắn ra cửa, trơ mắt nhìn bóng lưng của hắn, nước mắt lại bắt đầu rơi như mưa.
Cách đó không xa, hắn dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn ta.
Trong tầm mắt mơ màng đẫm lệ, ta nghe thấy hắn cười nói: "Nếu ngươi thực sự tự tin với tay nghề của mình thì không ngại đến nhà họ Tạ tự tay làm cho ta ăn, ta chờ ngươi."
Có lẽ hắn chỉ là thuận miệng nói một câu thôi, lại chẳng thể ngờ rằng ngày hôm sau ta đã thật sự tới cửa.
Nhà họ Tạ có hoa viên, kiến trúc hiện đại, nằm trong khu nhà giàu có, căn nhà là biệt thự ba tầng kiểu tây.
Trước kia ta từng tới đây rồi.
Tạ Thừa Lễ và Tạ thái thái còn chưa dậy, dưới sự dẫn dắt của người hầu tên là dì Lưu, ta tới phòng bếp bận rộn một trận.
Nhà họ Tạ không có lò nướng bánh, ta đành đổi sang làm bánh nướng áp chảo và bánh có nhân.
Dì Lưu khen ta khéo tay, tay nghề này vừa nhìn đã biết là luyện lâu mới có.
Dưới sự hỗ trợ của dì ấy, ta còn làm mấy món ăn nhẹ, nấu thêm canh đậu hũ.
Đợi đến khi Tạ Thừa Lễ rời giường thì mẹ hắn đã ngồi trước bàn ăn chậm rãi dùng cơm.
Tạ thái thái là một phụ nhân khéo léo, tính tình vui vẻ, bà ấy cười híp mắt nói với Tạ Thừa Lễ: "Nhà họ Văn hủy hôn, không chịu để con gái nhà họ gả tới đây. Vốn cho là con sẽ sa sút tinh thần một hồi, thế mà bây giờ đã quen biết Tiểu Mai rồi. Ta nhìn con bé cũng thuận mắt, sạch sẽ ngoan ngoãn, nếu con không ngại thì để lại trong nhà đi."
Trước khi hắn xuống lầu Tạ thái thái đã hỏi ta đôi lời, hiểu biết rõ ràng hoàn cảnh của ta.
Bà ấy hỏi ta: "Tiểu Mai, tay nghề của cháu không tệ, cháu có muốn ở lại nhà họ Tạ không?"
Ta vốn đang mừng rỡ vì có thể ở lại bên cạnh hắn, nhưng không ngờ Tạ Thừa Lễ lại nhíu mày, hơi mím môi, nói bằng vẻ mặt không vui: "Nàng chỉ là người bán bánh nướng thôi, mẹ chớ có hiểu lầm."
Vừa dứt lời đã sắn cổ tay áo lên nói với ta: "Ngươi lên đây một chút."
Ta lên lầu với hắn.
Mới bước chân vào phòng, hắn lại chợt vươn tay hung hăng nắm đầu ta đụng thẳng vào tường.
Nhìn đi, ta biết ngay hắn không phải là Thẩm Ngọc Đường.
Thẩm Ngọc Đường sẽ không đối xử với ta như vậy.
Trán của ta đã bị đụng chảy máu, chậm rãi bò xuống dưới mi mắt.
Sau đó ta ngơ ngác nhìn hắn: "Công tử?"
Khuôn mặt quen thuộc như thế, tuấn lãng bất phàm, bây giờ lại tràn đầy sát ý và hung tàn---
"Vậy mà cũng có can đảm đến? Nói! Ngươi rốt cuộc là ai, kẻ nào phái người tới?!"
Ta đã hiểu.
Cha hắn ch ế t bất đắc kỳ tử ở giữa đường, bây giờ hắn tiếp quản thương hội, lại là con trai độc nhất nhà họ Tạ, kẻ muốn hại tính mạng hắn có nhiều lắm cơ.
Tạ Thừa Lễ sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì người nào.
Huống chi ta còn biểu hiện quái lạ như thế, thực sự giống như một người phụ nữ lòng dạ khó lường cố ý tiếp cận hắn.
Ta chẳng thể cảm nhận được đau đớn ở vết thương trên trán, nhưng xương cốt của ta lại nhói đau cực kỳ.
Hơn ba trăm năm, hai cây phù sườn lúc trước lấy ra cứ có cảm giác trỗng rỗng.
Ta nhìn hắn rồi nói: "Ta tên là Tiểu Mai, nhà ở Thành Nam, phụ mẫu đều đã mất. Thuở nhỏ bán bán nướng cùng với ông nội, sau này ông nội mất rồi ta lại tự bán bánh nướng một mình, thiếu gia có thể đi thăm hỏi."
Ánh mắt của Tạ Thừa Lễ âm u, hắn cười lạnh lùng một tiếng: "Hôm qua nhìn thấy ta ngươi khóc cái gì?"
"Bởi vì ta nhớ tới cha của ngài, ông ấy là người tốt, cứu trợ dân chạy nạn, cũng rất chiếu cố mấy quán nhỏ như chúng ta. Ông ấy từng ăn bánh nướng ta làm, nói rằng rất thơm nên ta cũng muốn ngài nếm thử."
Ta thực sự nói thật.
Tạ lão gia quả thực đã từng ăn bánh nướng ta bán, ông ấy là người làm ăn hơi mập mạp, khi nào cũng mặt mũi hiền lành nói chuyện với chúng ta.
Đề cập tới cha Tạ, khí thế trên người hắn quả nhiên đã thu lại vài phần, hắn buông lỏng bàn tay đang nắm gáy ta ra, mím môi nói: "Ngươi đi đi, sau này đừng đến đây nữa."
Ta chờ hơn ba trăm năm, cuối cùng cũng chờ được hắn.
Đáng tiếc hắn không phải là Thẩm Thất Lang của ta.
Hắn đã có cô nương mình thích, nàng ấy tên là Văn Hinh.
Nhà họ Văn cũng là thương hộ ở địa phương, buôn bán lương thực đồ ăn, cũng mở tiệm vải.
Thậm chí sau này quân Nhật Bản vào thành, nhà họ còn mở quán th u ố c p h i ệ n, cửa hàng thổ cao.
Quan hệ của nhà họ Văn và nhà họ Tạ vốn dĩ vô cùng tốt.
Mãi cho đến khi chiến sự Hoa Bắc nổ ra, dân chạy nạn vào thành, thậm chí càng ngày càng nhiều, khó có thể quản lý chặt chẽ.
Thế đạo bất ổn, thương hội vốn cũng đã bước đi gian nan, Tạ lão gia lại kiên trì muốn xây dựng nơi cứu tế, còn cưỡng chế ép bọn họ quyên góp lương thực nên đã đắc tội không ít người.
Nhà họ Văn tất nhiên cũng có câu oán giận, dần dần bất mãn.
Đợi đến khi Tạ lão gia bị người đâm chết ở đầu đường, nhà họ Văn lập tức hủy hôn sự của hai nhà.
Nhưng mà Văn tiểu thư với Tạ Thừa Lễ cũng coi là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, tình cảm rất thâm hậu.
Điều này dẫn đến sau này khi ta tới nhà họ Tạ, thường xuyên nhìn thấy Tạ Thừa Lễ gác chân lên bàn, nửa người dựa vào ghế, nhắm mắt xoa ấn đường với vẻ mặt ảm đạm.
Ta biết, hắn đang khổ sở vì chuyện của Văn tiểu thư.
Sau khi hôn ước của hai người bị hủy bỏ, Văn tiểu thư bị người nhà nhốt lại. Nghe nói nàng ấy còn từng làm ầm ĩ, cắt cổ tay tự sát bị đưa tới bệnh viện cấp cứu.
Thực ra ta đã từng gặp nàng.
Lúc đó nàng lén trốn từ trong nhà ra, vì muốn thấy Tạ Thừa Lễ một mặt nên núp trong tủ chén ở phòng bếp.
Ta không nghe lời Tạ Thừa Lễ, hắn nói sau này ta đừng đến nhà hắn nữa, nhưng mỗi ngày ta vẫn tới một chuyến như cũ, hoặc để nấu canh, hoặc nướng bánh, làm một bữa cơm.
Hôm đó là buổi trưa, dì Lưu không có trong bếp, ta mở tủ ra thì thấy Văn tiểu thư có đôi mắt trong veo như nai con đang ở trong đó.
Dung mạo của nàng ấy rất xinh đẹp, nàng lo lắng giơ ngón trỏ bên môi, thở dài với ta một tiếng.
Nàng đang chờ Tạ Thừa Lễ.
Nhưng nếu bị Tạ thái thái nhìn thấy, nàng sẽ bị đuổi ra. Vì hai nhà Văn Tạ đã hoàn toàn trở mặt, sau khi Tạ lão gia chết, Văn lão gia liên hợp với một nhóm thương hộ cứ liên tục đối phó với nhà họ Tạ và Tạ Thừa Lễ - người đang giữ chức chủ tịch thương hội, bọn họ muốn kéo hắn xuống khỏi cái ghế đó.
Tạ thái thái không muốn nhìn con trai mình mất ăn mất ngủ vì con gái nhà họ Văn, dù rằng cô gái này lớn lên dưới tầm mắt của bà ấy, bà ấy đã từng vô cùng thích nàng.
Thậm chí bà ấy còn khóc lóc nói với Tạ Thừa Lễ: "Con quên nó đi, đừng nhớ thương nữa. Việc cha con qua đời khó đảm bảo không có nhà họ Văn dính dáng trong đó, hai đứa không thể nào ở bên nhau được."
Dứt lời lại kéo ta qua: "Con nhìn xem Tiểu Mai này, con bé là cô nương tốt biết bao, cưới vợ phải cưới hiền, con bé vì con mà chạy đông chạy tây cả ngày, thích con vô cùng, con không nhìn thấy sao?"
Chà, tất nhiên hắn có thấy.
Nhưng hắn không thích ta.
Khi hắn nhìn thấy Văn tiểu thư chui từ trong tủ ra ngoài, đôi mắt của hắn sáng bừng lên, dáng vẻ mừng rỡ như điên kia sao ta có thể quên được?
Bọn họ gắt gao ôm lấy nhau.
Giọng nói của Tạ Thừa Lễ phát run, hốc mắt đỏ bừng. Người ngày thường vẫn luôn nghiêm túc, nay vẻ mặt lại dịu dàng, tràn ngập yêu thương: "Văn Hinh."
Văn tiểu thư vừa khóc lại vừa cười.
Ta rời khỏi phòng bếp, tiện thể đóng cửa lại cho bọn họ.
Hai cái bóng kề sát nhau, dây dưa cùng một chỗ tựa như đó là một người hoàn chỉnh.
Lại về sau người nhà họ Văn tới dẫn Văn tiểu thư trở về.
Huyên náo rất khó coi.
Trong mấy chuyện tình cảm thế này, đàn ông vĩnh viễn tàn nhẫn hơn phụ nữ rất nhiều.
Thật giống như lần gặp gỡ đó, bọn họ kích động không nguôi mà gắt gao ôm lấy nhau.
Nhưng sau cái ôm này, cách cánh cửa phòng bếp ta nghe được Tạ Thừa Lễ nói với nàng: "Sau này không nên náo loạn nữa, cũng không cần tới tìm ta, em ngoan ngoãn nghe lời người nhà, đi lấy chồng thôi."
Hắn thích nàng, nhưng hắn quyết định dứt bỏ nàng.
Lúc đó nhà họ Văn đã định thân cho Văn tiểu thư, nghe nói người nọ là một sĩ quan.
Bọn họ đã không còn gặp lại nhau nữa.
Dưới thời loạn thế mà còn muốn nói chuyện nữ nhi tình trường, cỡ nào buồn cười cơ chứ.
Tạ Thừa Lễ không có nhiều thời gian để hao tổn tinh thần như vậy, bởi vì mỗi ngày trạm cứu tế tạm thời kia lại càng trở nên khó chống đỡ hơn một phần.
Mãi cho đến một năm sau, quân Nhật Bản vào thành, trạm cứu tế hoàn toàn bị bọn họ giải tán.
Thương hội cũng đã không phải là thương hội ngày xưa.
Đã không còn chủ tịch, Văn lão gia trở thành giám sự của thương hội.
Bọn họ nghe lệnh người Nhật Bản, vải vóc, than đá, lương thực, tất cả các vật tư quan trọng đều được khống chế trong công hội của người Nhật Bản.
Quán t h u ố c p h i ệ n, cửa hàng thổ cao mọc lên khắp mọi nơi.
Trên đường đều là phụ nữ mặc kimono và các samurai Nhật Bản.
Quân kiểm soát trở thành sự tồn tại khiến mọi người sợ hãi nhất. Người Trung Quốc cúi đầu, theo đám người bọn họ hô to "Hữu nghị Nhật Bản và Mãn Châu!".
Ai hô nhỏ có khi còn sẽ bị đánh chết ngay ven đường.
Ảnh chụp của thiên hoàng Nhật Bản được dán tại nơi bắt mắt nhất trong thành.
Trước khi bọn họ đến thực ra Tạ Thừa Lễ đã tiếp nhận tình cảm của ta.
Lúc đó hắn và tiểu thư nhà họ Văn đã có nửa năm không gặp nhau.
Ta vẫn tới nhà hắn mỗi ngày theo lệ thường, bận trước bận sau, nghiên cứu các loại đồ ăn trong phòng bếp, quan tâm chuyện ăn ở của hắn.
Dì Lưu và Tạ thái thái vô cùng thích ta.
Bọn họ vẫn luôn khuyên Tạ Thừa Lễ rằng, Tiểu Mai là cô nương tốt biết bao, con đừng bỏ lỡ con bé.
Thế nên ta cuối cùng cũng chờ tới ngày đó.
Tạ Thừa Lễ chính miệng nói với ta, trong thành không yên ổn, sau này ta liền ở lại chỗ này đi, đừng về cửa hàng bán bánh nướng nữa.
Cửa hàng bánh nướng của ta, thực ra đã không khai trương rất lâu rồi.
Dưới lầu gác nhà họ Tạ, ta nhìn Tạ Thừa Lễ, cứ cười mãi, sau đó bắt đầu òa khóc.
Hắn nhíu mày kéo tay của ta qua, đưa tay lau nước mắt giúp ta: "Tại sao lại khóc?"
Ta thuận thế ôm lấy eo hắn, ôm hắn rất chặt.
"Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau đúng không?"
Tạ Thừa Lễ im lặng một lúc, sau đó mới giơ tay sờ đầu ta.
"Đúng vậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Ta không hỏi hắn rằng hắn có thích ta hay không.
Nhưng về sau hắn đưa cho ta một chiếc nhẫn.
Văn tiểu thư dường như chưa bao giờ tồn tại, hắn cũng sẽ nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, sờ mặt và vành tai của ta.
Hắn thích ta sao?
Ta không biết.
Ta chỉ biết vào buổi chiều nắng vàng rực rỡ đó, ta đang gội đầu trong sân, hắn cầm khăn lông khô tới lau tóc cho ta. Lau một hồi lâu, hắn lại đeo một chiếc nhẫn lên tay ta.
Tóc ta ướt sũng, hắn ôm lấy ta từ phía sau lưng, khẽ ngửi hương tóc ẩm ướt.
Sau đó hắn cười với ta rồi nói: "Sau khi chiến sự Hoa Bắc lắng lại, chúng ta kết hôn nhé."
Chiến sự Hoa Bắc không lắng lại, người Nhật Bản vào thành.
Ta hiểu áp lực của Tạ Thừa Lễ, hắn vẫn luôn sinh tồn trong khe hở, nhà họ Tạ tự thân khó bảo toàn, hắn còn đang cố gắng chống đỡ.
Ở trước mặt công hội của Nhật Bản, hèn mọn giống như một con chó.
Hắn chịu nhục, bởi vì đám bạn học dấn thân vào cách mạng của hắn còn cần hắn ở sau làm hậu thuẫn.
Sau này không ngừng có người chết dưới lưỡi đao của người Nhật Bản.
Nhưng như vậy thì coi là cái gì.
So với Nam Kinh đại đồ sát, thảm án Phan Gia Dụ thì ở đây đã được coi như vô cùng bình yên.
Có người lòng mang may mắn, sống chui nhủi ở thế gian.
Có người đầy bầu nhiệt huyết, muốn g i ế t kẻ xâm lược.
Dưới sự chèn ép không ngừng nghỉ của công hội Nhật Bản, nhà họ Tạ hoàn toàn sụp đổ.
Ta dẫn Tạ thái thái và dì Lưu dọn tới cửa hàng bánh nướng để ở.
Tạ Thừa Lễ chạy trốn rồi.
Không đi không được, bạn học của hắn bị bại lộ, người Nhật Bản đã mau chóng điều tra ra hắn.
Né tránh mấy ngày trong thành, cải trang giả dạng, ta tiễn hắn rời khỏi.
Trời tối đường xa, có người đang đuổi theo, ta duỗi bạch cốt trảo cắm vào cổ họng của bọn họ.
Sau đó bạch cốt trảo âm u đáng sợ đó lại khôi phục thành bàn tay con người.
Dính đầy máu.
Tạ Thừa Lễ nhìn thấy.
Trong mắt hắn có kinh ngạc, có không thể tin, duy chỉ không hề có sợ hãi trốn tránh.
Ta xoa máu trên tay rồi nói với hắn: "Đi nhanh đi, mọi sự cẩn thận."
Hắn chợt cười lên, cũng chẳng biết tại sao hốc mắt lại hơi ửng đỏ, hắn lên tiếng hỏi ta: "Công tử trong miệng em là ai?"
Ta sửng sốt một chút, nhìn hắn rồi cũng cười:" Thám Hoa Lang của triều đình, Dư Hàng Thẩm Ngọc Đường."
"Hắn là ai?"
"Phu quân của ta."
Cũng chẳng biết tại sao Tạ Thừa Lễ lại rơi lệ: "Vậy ta là ai?"
"Ngươi là Tạ Thừa Lễ, Tạ Thừa Lễ độc nhất vô nhị."
Hắn che mắt, nước mắt chợt vỡ đê, hắn kéo ta vào lòng gắt gao ôm chặt, nghẹn ngào nói bên tai ta: "Chờ ta, chiến sự kết thúc ta quay về cưới em."
Khi người đời miêu tả thời gian trôi qua, họ vẫn luôn thích nói rằng thời gian như bóng câu qua cửa sổ.
Đó là một cụm từ vô cùng tàn nhẫn.
Thời gian qua mau, lại thoáng qua rồi biến mất, lặng lẽ yên ắng trốn đi.
Quay đầu nhìn lại, nó lại giống như một mũi tên, trong vô số vầng sáng ở quá khứ, xuyên thấu qua thân thể của ngươi.
Cuối cùng ta không còn gặp lại Tạ Thừa Lễ nữa. Chiến sự kết thúc, hắn cũng không thể quay về.
Tiểu thư nhà họ Văn cũng không chờ được hắn. Trước khi quân Nhật Bản vào thành, nàng đã gả cho một sĩ quan của Tuy Viễn Tấn Quân.
Nhưng bởi vì chồng nàng cứ mãi thỏa hiệp với quân Nhật mà g i ế t h ạ i bách tính, hai người không ngừng tranh chấp, cuối cùng mỗi người đi một ngả.
Sau khi Văn tiểu thư trở về, quán t h u ố c p h i ệ n và của hàng thổ cao nhà bọn họ đã mọc đầy khắp thành.
Những kẻ buôn bán khói thuốc ăn mặc xa hoa, dân chúng bên ngoài lại tan cửa nát nhà.
Người Nhật Bản đi đầy đường, bắt người Trung Quốc đi xây dựng sân bay.
Một khi bị tóm đi thì gần như không thể về được nữa.
Lần lượt nhìn chồng và cha khom lưng cúi đầu với người Nhật Bản, Văn tiểu thư dường như đã phát điên, đập nát hết mọi thứ trong phòng.
Nàng được đi học đường, là người có tri thức, có lý tưởng.
Nhưng sau này nàng lại dính vào n g h i ệ n t h u ố c p h i ệ n, ở trong quán bán khói nhà mình nuốt mây nhả khói.
Văn lão gia khóc rống muốn nàng cai n g h i ệ n, nàng cười nói: "Nhà mình mở quán bán khói mà còn không cho phép ta h ú t sao?"
Về sau nữa, nàng bắt đầu dây dưa với người Nhật Bản.
Nàng mời ông Okamura của công hội và đại úy Ito của quân kiểm soát tới tầm hoan tác nhạc, uống rượu chung vui.
Mãi đến cuối cùng, uống rượu xong nàng bắn c h ế t bọn họ.
"Sống chết đều dâng cho nước nhà, sao có thể vì họa phúc mà tránh đi!"
Đây là lời cuối cùng nàng nói.
Thời gian trôi qua quá lâu, ta đã sắp không nhớ rõ dáng dấp của nàng. Chỉ còn nhớ cặp mắt trong veo giống nai con kia, xinh đẹp lộng lẫy đến kinh người.
Một đời này, ta tiễn mẹ của Tạ Thừa Lễ đến những giây cuối cùng. Tóc của mẹ Tạ đã trắng xóa nhưng cũng không thể chờ đến khi con của bà ấy trở về.
Bà ấy cầm tay ta, lầm bẩm hết lần này tới lần khác: "Thừa Lễ, Tiểu Mai..."
Ta còn nhớ mấy trăm năm trước hồ ly tỷ tỷ đã từng nói: "Làm người phải trải qua sinh lão bệnh tử, sinh tử không có đầu cũng chẳng có cuối, luân hồi là một loại hình phạt, em đừng ngốc mà tự mình đi chuốc lấy khổ cực."
Nhưng qua nhiều năm tháng như vậy ta mới hiểu được, trường sinh cũng chưa chắc đã vui vẻ.
Thời gian hóa thành mũi tên, từng tên từng tên xuyên thấu lên con người.
Không thể trở về được.
Thẩm Ngọc Đường, Tạ Thừa Lễ, còn cả tiểu thư nhà họ Văn, hết thảy những thứ trong quá khứ đó đều chậm rãi tan đi....
Thật lâu trước kia là một con cương thi.
Sau này lại tu hành không hóa cốt, trải qua hơn trăm năm.
Thành thị bây giờ xa hoa trụy lạc, đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước.
Cao ốc chọc trời, nhà lầu san sát.
Ở cửa sổ của bệnh viện trung tâm thành phố, có một người đàn ông vội vã đưa vợ vào phòng sinh, sốt sắng mà đi tới đi lui.
Hắn đang cầu khẩn: "Vợ, vợ ơi em cố lên..."
Y tá đi ra, trên tay ôm một đứa nhỏ, là con gái.
Người đàn ông đó vui sướng cực kỳ, một bên kích động ôm lấy con gái, một bên thò đầu nhìn vào trong phòng sinh---
"Vợ tôi đâu, vợ tôi đâu rồi?"
Thật tốt, Thẩm Ngọc Đường, người thấy được sao? Lần này giáo hóa của bọn họ không có sai, luân thường cũng không có sai.
Thật tốt, quốc thái dân an trong miệng Tạ Thừa lễ cuối cùng cũng được như mong muốn.
Đôi vợ chồng kia đặt một tên mụ rất dễ nghe cho cô bé, tên là Hinh Hinh.
Dung mạo của bé con rất xinh đẹp, bé có một đôi mắt trong veo như nai con, hai hàng mi rất dài.
Lúc đi nhà trẻ bé gặp được một cậu bé ngầu vô cùng.
Cậu trai không quan tâm đến ai, cả ngày đều không nói không cười, nghiêm túc giống như ông cụ non.
Hinh Hinh nói chuyện với cậu cũng không được đáp lại, bé không vui.
Kết quả sau khi tan học, trong sân chơi ở dưới chung cư bọn họ lại gặp nhau.
Lần này Hinh Hinh đưa cho cậu trai một viên kẹo.
Sau đó bé quay đầu nhìn về phía ta, tay ra dấu OK.
Cậu trai nhận lấy viên kẹo kia, ta bật cười rồi rời khỏi nơi ấy.
Lúc trời tối ta lại gặp huynh đệ Thần Dạ Du, bọn họ hỏi ta: "Có về núi không?"
Ta nói: "Có về."
Bọn họ rung đùi đắc ý, sau lại vô hạn thổn thức: "Yêu quái ở núi Lộc Ổ không nhiều lắm, không lâu trước đây Xích Nguyên tiên cô cũng tiêu vong trong một kiếp. Ngươi về rồi cũng lẻ loi một mình, đợi đến lúc đó huynh đệ chúng ta sẽ thường qua thăm ngươi."
Nhìn đi, cuối cùng hồ ly tỷ tỷ cũng sẽ biết, không ai có thể là chúa tể của thế gian này.
Thần tiên độ kiếp không qua, sẽ tiêu vong.
Yêu quái tu luyện không thành, cũng sẽ tiêu vong.
Người có sinh lão bệnh tử, luân hồi không nguôi.
Đều giống nhau cả.
Vạn vật cùng nhau sinh trưởng mới là chân lý của thế gian.
Bây giờ ta phải trở về.
À, quên kể cho các ngươi nghe, ta cũng không về núi Lộc Ổ. Ta muốn về tìm Thẩm Ngọc Đường của ta.
Ta biết hắn chôn ở nơi nào.
Non xanh nước biếc, quan tài phần mộ, nên có hai bộ xương trắng