Cuồng Y Vô Song

Chương 27: Cái cớ vớ vẩn




Lâm Đình không cảm thấy e ngại gì với ánh mắt của thôn dân, loại chú ý này có vẻ cũng không phải là chuyện xấu.
Lâm Đình vừa về nhà không lâu, đột nhiên một bóng người đã hấp tấp vọt tới nhà anh.
‘Tiểu Đình, cháu đang làm cái gì thế!”
Người chưa đến, tiếng đã tới trước.
Lâm Đình vừa quay đầu liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc vọt tới chỗ mình, người tới chính là bác cả Lâm Tùng của anh.
“Bác cả, bác về từ bao giờ vậy?”, Lâm Đình hơi kỉnh ngạc.
Sắc mặt Lâm Tùng vô cùng âm trầm, vừa gặp mặt đã điên cuồng răn dạy Lâm Đình.
“Thằng nhóc thối, cháu đang làm cái gì vậy hả!”
“Bác nghe người ta nói cháu ở nhà làm chuyện lung tung, còn muốn tự chữa chân cho mình, sao cháu lại không nghe lời như vậy!”
“Bệnh viện lớn còn nói không thề chữa được, nếu cháu lại tự hủy hoại bản thân, bố mẹ cháu phải làm sao bây giờ? Bây giờ bọn họ đều đang đi làm công trường mệt gần chết còn
không phải là vì cháu sao! Sao cháu lớn như vậy rồi mà vẫn không để người ta bớt lo chứ!1′
Lâm Tùng vừa xuất hiện đã răn dạy Lâm Đình nghe Lâm Tùng mắng cũng không để ý ngược lại còn nở nụ cười.
Lâm Tùng là anh trai bố Lâm Bách của Lâm Đình, trong khoảng thời gian Lâm Đình xảy ra chuyện, Lâm Tùng cũng hỗ trợ không ít, cũng là người cho nhà Lâm Đình vay tiền chữa bệnh nhiều nhất.
Có câu nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, ít nhất Lâm Tùng đối đãi với Lâm Đình chính là như vậy.
“Bác cả, bác có tin ông nội cháu không?”, Lâm Đình tận dụng mọi thứ, Lâm Tùng vừa ngừng một lát, anh liền lập tức lên tiếng nói.
Lâm Tùng vừa rồi còn có chút nổi giận đùng đùng, đột nhiên nghe được Lâm Đình nói như vậy cũng sững sờ.
“Cháu nói lời này là có ý gì, chuyện này liên quan gì đến ông nội cháu, ông nội cháu đã đi nhiều năm như vậy fôỉ!”, Lâm Tùng chất vấn: “Thằng nhóc này, cháu đừng giả vờ ngớ ngẩn với bác cả, nếu cháu còn làm loạn, bác sẽ không tha cho cháu!”
Lâm Đình mỉm cười, liền nói lí do lúc trước dùng để đối phó với những người khác trong làng ra.
Lại nói ông nội của Lâm Đình là bác sĩ nổi tiếng khắp tám thôn, cũng đã từng chữa trị cho vô số người bị thương.
Đừng nói là người trong thôn, cho dù là Lâm Tùng và Lâm Bách cũng cực kỳ tôn sùng bố mình.
Bây giờ Lâm Đình đột nhiên lấy ông nội ra, Lâm Tùng lập tức có chút đuối lý.
“Ý cháu là cháu đã học được y thuật của ông nội mình?1′, Lâm Tùng vẫn không tin nói.
Lâm Đình gật đầu thật mạnh.
Mặc dù cái cớ của Lâm Đình khá vớ vẩn, nhưng người nào có thể chứng minh người mỗi lúc trời tối báo mộng truyền thụ cho mình Vô Tương Quyết cứ nhất định không phải là ông nội của mình chú?
“Cháu học thế nào? Lấy sách thuốc ra cho bác xem một chút!”
Lâm Tùng cực kỳ không tin tưởng Lâm Đình, dù sao đúng là trước kia ông cụ từng có sách thuốc, nhưng sách thuốc đã sớm không biết mất hết đi đâu rồi, nghe nói là lúc ấy mấy
nhà tách hộ khẩu đã làm mất đỉ.
Bây giờ Lâm Đình nói tìm được sách thuốc, lại dựa vào sách thuốc để học y thuật, Lâm Tùng không hề tin tưởng chút nào.
“Thật ra là không có sách thuốc, là ông nội báo mộng dạy cháu!”
Lâm Đình vừa dứt lời đã thấy Lâm Tùng nhanh chân tiến về phía trước, đưa tay lên muốn cho Lâm Đình một cái tát.
Lâm Đình cũng nhanh tay nhanh chân chuyển người sang bên cạnh, né tránh bàn tay của Lâm Tùng.
“Thằng nhóc thối này, cháu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Còn muốn lừa bác cả sao!”, Lâm Tùng có vẻ vô cùng giận dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.