Cuồng Y Vô Song

Chương 4: Chữa bệnh như vậy




Doanh Doanh đã chủ động như thế rồi, đương nhiên Lâm Đình cũng sẽ không khách khí.
Anh trực tiếp duỗi tay vào cổ áo của cô ta, không khác với động tác của Hầu Hoài ban ngày là bao, chỉ là không thô lỗ như anh ta mà thôi.
"Anh Lâm, có thể giúp tôi chữa bệnh không?”
"Cái gì tôi cũng đồng ý làm!", Doanh Doanh nhấn mạnh lần nữa.
Nghe cô ta nói như vậy, Lâm Đình khẽ vươn tay ra, trực. tiếp kéo quần áo trên người cô ta xuống.
Đã đến một bước này rồi, đương nhiên Doanh Doanh biết phải làm sao.
Dưới sự ra hiệu của Lâm Đình, Doanh Doanh vô cùng ngoan ngoãn năm xuống.
Lúc này trên người cô ta không một mảnh vải, làn da càng thêm trằng trẻo dưới ánh đèn, khiến nhịp tim vừa ổn định của Lâm Đình lại bắt đầu có một chút hỗn loạn.

Lâm Đình trực tiếp lấy ngân châm ra ngoài, châm vào ba huyệt vị dưới ngực Doanh Doanh, tiếp theo lại châm vào hai huyệt ở tim cô ta.
Hôm nay chỉ là giai đoạn châm cứu chữa trị đầu tiên, không cần gấp gáp như vậy.
Sau khi làm xong những chuyện này, bụng Lâm Đình vang lên ùng ục, giống như đang kháng nghị vì sao lâu như vậy mà vẫn chưa ăn uống gì. Đợi đến khi Lâm Đình ăn cơm tối xong, giai đoạn trị liệu thứ nhất cũng đã kết thúc.
"Chỉ cần trị liệu ba lần nữa, bệnh của cô sẽ được trừ tận gốc, ba ngày tiếp theo đều phải đến, biết không?”
Lâm Đình dặn dò.
Doanh Doanh gật đầu đồng ý.
Ngay lúc cô ta vừa chuẩn bị mặc quần áo rời đi, lại bị Lâm Đình ép đến giường lần nữa.
"Anh Lâm, anh..." "Sao vậy?
“Tôi chữa bệnh cho cô mà cô không nộp tiền chữa bệnh sao?”
Lâm Đình vừa nói xong liền nháy mắt với cô ta. Doanh Doanh lập tức hiểu rõ, bắt đầu phục vụ Lâm Đình.
Lâm Đình và Hầu Hoài vốn có thù với nhau, bây giờ Lâm Đình muốn thu lại chút tiền lãi từ trên người Doanh Doanh, cho. nên sẽ không có chút thương tiếc nào, muốn bao nhiêu thô lỗ liền có bấy nhiêu thô lỗ, chờ đến lúc kết thúc, Doanh Doanh đã xụi lơ như một con chó chết. Nhưng hiển nhiên, có vẻ Doanh Doanh rất thích bị Lâm Đình đối xử như thế.
Sáng ngày hôm sau.
Giọng nói của Doanh Doanh lại vang lên lần nữa, hiển nhiên là Hầu Hoài tỉnh dậy lại bắt đầu không thành thật. Giọng nói của Doanh Doanh cũng vô cùng lớn, không biết có phải là cố ý kêu cho Lâm Đình nghe hay không.
Lâm Đình cũng không thèm để ý đến chuyện này, sáng sớm anh đã đi ra ngoài.
Thôn Đào Hoa vốn dựa vào núi, ở cạnh sông, trên núi có rất nhiều thảo dược. Lâm Đình muốn chữa khỏi cái chân què. của mình, ngoại trừ châm cứu ra thì còn phải phối hợp với thảo dược mới được. May mắn những loại thảo dược mà anh cần có đều có ở trên núi, chỉ cần một chút thời gian đi tìm thôi. Lâm Đình kéo cái chân què của mình đi lên núi, đường núi không dễ đi, tốc độ của anh cũng vô cùng chậm. Đi tới đi lui, Lâm Đình đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng người, hơn nữa điều khiến Lâm Đình không nghĩ tới chính là người kia là Trương Tuệ. Nghĩ đến trận mưa gió ở con suối khuya ngày hôm trước, trong lòng Lâm Đình vô cùng vui mừng, trực tiếp đi đến đó. "Chị Tuệt"
Nghe được tiếng la của Lâm Đình, Trương Tuệ cũng ngây. người: "Sao cậu lại ở đây?
"Tôi đến hái thuốc, chị Tuệ thì sao?", Lâm Đình hỏi, ánh mắt không chút khách khí đánh giá khắp người Trương Tuệ.
Đương nhiên Trương Tuệ cũng chú ý tới ánh mắt của Lâm Đình, quyến rũ nhíu mày.
"Tên nhóc này, hóa ra cậu lại không đứng đắn như thế!" "Hái thuốc có cái gì mà không đứng đắn chứ? Chị Tuệ, chị đừng đổ oan cho tôi!"
Lâm Đình vừa nói chuyện vừa nhìn thoáng qua xung quanh, trực tiếp kéo Trương Tuệ vào trong một bụi cỏ bên cạnh, bät đầu không nghiêm túc với chị ta.
"Tiểu oan gia, cậu đừng tra tấn tôi nữa, nhanh lên nào!
Người với người chính là như vậy, nếu không xảy ra chuyện gì thì còn có thể giả vờ giả vịt, nhưng nếu đã có lần thứ nhất, tiếp theo căn bản không hề có chút liêm sỉ nào, càng không cần tấm màn che nào cả.
Nếu Trương Tuệ đã nhờ vả, Lâm Đình cũng sẽ không khách khí.
Bây giờ cũng như vậy.
Ánh bình minh vừa ló rạng, người trong thôn gần như đều ở nhà ăn cơm, ai cũng sẽ không lên núi sớm như thế, càng không có khả năng biết Lâm Đình và quả phụ xinh đẹp Trương Tuệ đang mây mưa ở trên núi.
Hơn bốn mươi phút sau Lâm Đình mới kết thúc chiến đấu, cả người Trương Tuệ hoàn toàn nằm lên trên người Lâm Đình, há miệng thở dốc.
Vừa rồi Lâm Đình đã biết mục đích Trương Tuệ lên núi, khoảng thời gian trước chị ta tìm được một cây nhân sâm mọc dại trên núi, phải biết bây giờ giá cả của nhân sâm cực kỳ cao, ít nhất cũng là một nguồn thu khả quan với người ở thôn Đào. Hoa.
Nếu có thể hái nhân sâm một cách hoàn hảo, không bị đứt rễ, như thế mới có giá trị cao nhất.
Sau khi Trương Tuệ tìm ra nhân sâm vẫn luôn do dự rốt cuộc nên tìm ai đến đào cùng, chị ta sợ có người khác cũng phát hiện ra nhân sâm.
Chính là bởi vì lo lắng những điều này, sáng sớm chị ta mới lên núi xem.
"Không bị ai đào đi mất chứ?", Lâm Đình lại hỏi Trương Tuệ khẽ gật đầu.
Lâm Đình nở nụ cười, lại bóp mấy cái lên bộ ngực sữa của chị ta, lúc này mới đứng dậy mặc quần áo.
"Đi, dẫn tôi đi xem, để tôi xem có thể đào ra cho chị hay không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.