Mọi người chỉ cho rằng Lâm Đình nói vậy là để làm nhục Hầu Hoài chứ không hề tin là thật.
Trái lại, sắc mặt Doanh Doanh đứng trong đám đông lại đờ ra, trông cực kỳ khó coi.
Mọi người đổ dồn lại nhìn cô ta khiến mặt cô ta đau rát. Chẳng có người phụ nữ nào lại thích bị nhìn như vậy cả. “Mày nói bậy!”
Ban nãy nói người khác thì Hầu Hoài như thể phát điên nhưng giờ nói tới mình thì anh ta lại như một con chó hoang bị giãm phải đuôi, sắc mặt lập tức hung hãn.
“Vừa rồi anh còn bảo tôi khai hết ra cơ mà? Sao tôi khai hết ra thì anh lại không tin? Thế này thì biết trách ai bây giời”
Lâm Đình nói xong, Hầu Hoài không nhịn nổi nữa, định xông tới dạy cho anh một bài học.
Lần trước, lúc ở trong thôn, Hầu Hoài không thể dạy cho Lâm Đình một bài học nên anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, giờ trong cơn phẫn nộ, anh ta chỉ muốn đánh Lâm Đình rụng răng, đâu còn quan tâm gì khác nữa?
Trong thôn vẫn thường hay có chuyện nói trái ý một câu là lao vào đấm nhau. Từ nhỏ, Hầu Hoài và Lâm Đình đã không hợp nhau, hầu như luôn là anh ta ức hiếp Lâm Đình.
Có thể nói, thù oán giữa hai người chất chồng rất dày, cho dù họ có đánh nhau thì mọi người cũng không hề thấy có gì lạ.
Lâm Đình nói nãy giờ cũng là cố ý chọc giận Hầu Hoài, anh ta mà ra tay thì lại càng đúng ý anh hơn.
“Để xem hôm nay ông có lột sống da của mày đi không, ai bảo mày suốt ngày lê mông đi khắp nơi!”
Hầu Hoài la hét om sòm, phăm phăm lao tới chỗ Lâm Đình, không ngờ Lâm Đình lại co đùi phải lên đánh anh ta.
Ngay cả bản thân Lâm Đình cũng không ngờ rằng, khi Hầu Hoài xông về phía mình, anh lại tung ra ba cú đá liên hoàn.
Tiếng va chạm vang lên, chỉ vừa mới chạm mặt, Hầu Hoài đã bị Lâm Đình đá ngã xuống đất.
Hầu Hoài ngẩn người ngồi dưới đất! Tôi là ai2
Tôi đang ở đâu!
Tại sao tôi lại ngồi dưới đất!
Cuối cùng cũng có ai đó trong đám đông phát hiện ra, giật mình la lên.
“Mau nhìn chân của Lâm Đình kìa, chân Lâm Đình khỏi rồi!"
Có người la lên, những người khác cũng nhận ra.
Vừa rồi mọi người không ai để ý nhưng giờ tất cả đều đã tận mắt chứng kiến Lâm Đình đạp Hầu Hoài bằng chân phải, hơn nữa dáng đứng của Lâm Đình rất thẳng, có gì đó khác với trước đây.
Bấy giờ mọi người mới biết, hóa ra chân phải của Lâm Đình đã khỏi rồi!
Thực ra chân phải của Lâm Đình chỉ mới khỏi chừng tám mươi phần trăm, nhờ đột phá Vô Tương Quyết, vốn dĩ chân phải cần mất nửa tháng mới có thể khỏi hẳn thì nay chỉ ba, bốn ngày là đã khôi phục hoàn toàn. Trong mắt người ngoài, hiện tại đùi phải của Lâm Đình không khác gì đã khỏi hẳn.
Thấy mọi người phát hiện ra sự thay đổi của mình, Lâm Đình cũng cười một tiếng.
“Mọi người trong thôn đều biết tôi được ông nội truyền dạy y thuật cho, chẳng lẽ chuyện này lại là giả hay sao? Chính vì nghe được tin này nên mới có người trong thôn tới nhờ tôi chữa bệnh cho, kể cả bạn gái của anh cũng vậy!”, Lâm Đình nói năng đầy đường hoàng.
Đương nhiên mọi người đều đã nghe nói chuyện Lâm Đình được ông nội truyền dạy y thuật cho, thực ra nhiều người già trong làng không tin chuyện này, dù sao lúc ông Lâm Đình mất, anh chỉ vừa mới lên tiểu học, sao có thể kế thừa được y thuật?
Nhưng hiện tại thấy Lâm Đình khẳng định chắc nịch như vậy, mọi người cũng tin thêm một chút.
Đúng lúc này, trưởng thôn Vương Tiền Tiến cũng đứng ra phát biểu.
“Được rồi Hầu Hoài, đừng ầm ï nữa! Chuyện Lâm Đình biết y thuật đã được lan truyền khắp trong thôn rồi, tối qua, chính tôi bảo Hạnh Nhi và Tiểu Diễm tới nhờ Lâm Đình xem bệnh cho thím của cậu, quả thực đã chữa khỏi rồi!”
Có lời này của thôn trưởng, mọi người càng thêm tin lời Lâm Đình nói.
Đám đông lại tiếp tục xôn xao.
Trong đó có người hô to: “Vậy thì mới sáng sớm Trương Tuệ đã tới nhà Lâm Đình chắc chắn cũng là để khám bệnh!”
Lâm Đình mỉm cười, lắc đầu nói: “Không phải, chị Tuệ tới nhà tôi ăn mơi”
Nói xong, Lâm Đình tiện tay bứt mấy trái mơ chia cho mọi người.
Bọn họ chùi đại trái mơ vào người rồi cắn một miếng thật †o, sau đó thi nhau cảm thán.
“Ngọt quá, ngon thật đấyỊ”