Mọi người ăn mơ mà Lâm Đình chia cho xong lại càng thêm xem thường Hầu Hoài lúc này vẫn còn ngồi dưới đất.
“Ngoài ăn mơ ra, chị Tuệ còn tới tìm tôi vì một chuyện khác nhưng tôi không tiện nói ra ở đây”, Lâm Đình tiếp tục bổ sung.
Vừa rồi mọi người đã gần như tin lời Lâm Đình nói, giờ lại nghe anh nói như vậy, trong lòng mọi người không khỏi tò mò.
Lâm Đình chỉ cười, không nói gì.
Không ít người chuyển sang nhìn Trương Tuệ, giục chị ta mau nói đi.
Trương Tuệ và Lâm Đình vốn thực sự có gian díu với nhau nhưng thấy mọi người nhìn mình, chị ta cũng biết mình không thể không nói gì được.
Chị ta bèn kể chuyện mình phát hiện một cây nhân sâm rừng cho mọi người nghe.
“Gì cơ? Lại tìm được một cây nữa!”
“Thật may mắn!”
“Tôi không tin, chắc chắn là nói lỉnh tinh!”
Mọi người bàn tán xôn xao, có một vài người không hoàn toàn tin chị ta.
Dù sao bao nhiêu năm qua, ngày nào cũng có người hái thuốc trên núi, Trương Tuệ tìm được một cây nhân sâm rừng trên ba mươi năm tuổi đã là quá may mắn rồi.
Chỉ mới mấy ngày mà chị ta lại tìm thêm được một cây nữa fôỉ ư?
Mọi người đâu chịu tin!
Cũng không dám tin!
Trương Tuệ thấy mọi người nghi ngờ mình thì không khỏi nổi nóng, dù sao chị ta cũng là quả phụ suốt một thời gian dài như vậy nhưng không hề bị ai ức hiếp, sao chị ta lại có thể là người dê bị bắt nạt cơ chứ?
“Mọi người có ý gì vậy hả? Tại sao tôi lại không thể tìm được nhân sâm rừng! Tôi tìm được nên mới tới nhờ Lâm Đình đào giúp tôi! Vừa rồi chúng tôi mới bàn bạc xong, trông thấy nhà cậu ta có cây mơ tươi tốt nên mới ăn một chút. Nào ngờ đúng lúc ấy thì Hầu Hoài lại đạp cửa xông vào!”
Trương Tuệ cũng nói chắc như đỉnh đóng cột, mọi người cũng hầu như đều tin lời chị ta.
Lần trước bố của Thiệu Ny là Thiệu Kiến Trung dẫn người tới đạp hỏng cửa nhà Lâm Đình, tới giờ vẫn chưa sửa nên buổi tối Lâm
Đình cũng không mấy để ý chuyện cửa nẻo, có đóng hay không cũng không khác nhau là bao.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy được, trừ phi chị cho chúng tôi nhìn xem rốt cuộc cây nhân sâm rừng của chị mọc ở đâu!”, Hầu Hoài giật mình đứng dậy khỏi mặt đất, kêu lên.
“Được thôi, tôi dẫn mọi người đi tới đó! Nhưng nói trước nhé, tôi là người phát hiện ra nó trước, mọi người không được tranh giành với tôi!”, Trương Tuệ đề phòng nói trước.
Đương nhiên mọi người đều hiểu, ở đây có nhiều người nhìn như vậy, chẳng ai lại mặt dày ăn cướp của chị ta.
Dù có người muốn cướp thì chắc chắn những người khác cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn, nếu không chẳng phải sau này lên núi hái thuốc sẽ loạn hết lên hay sao?
Mọi người theo chân Trương Tuệ lên núi.
Sau khỉ cuốc bộ khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ mới tới được một sơn cốc cực kỳ chật hẹp, trông thấy trên vách đá cheo leo có một cây nhân sâm rừng.
Mặc dù cây này không bằng cây lần trước Lâm Đình đào giúp cho Trương Tuệ nhưng trông
dáng dấp cũng không tồi, cũng đã tương đối có tuổi rồi.
Thế nhưng, vị trí của cây nhân sâm rừng này thực sự khá kín đáo, lại cực kỳ khó đào, chẳng trách tới tận giờ vẫn chưa bị ai tìm ra.
Bất kể Lâm Đình có thể đào được nó ra hay không thì Trương Tuệ cũng đã chứng minh được mình không nói dối rồi, chứng tỏ Hầu Hoài đã đổ oan cho Lâm Đình.