Cửu Biện Liên

Chương 2: Đại hình quan




Diệu Diệu lắc đầu: “Lúc đó em vẫn chưa rơi vào đường cùng. Sau khi phát hiện mình không thể thoát ra khỏi đó, em quyết định nghiên cứu cái khóa của cái lồng Cửu U Huyền Thiết kia, nhanh chóng cứu Vu Dương ra, thế nhưng em đang nghiên cứu chưa được bao lâi thì Quỷ Ẩn và người kia đã trở lại, mang theo cái tượng gỗ thế thân của em, không còn cách nào khác, em đành phải tiếp tục trốn, hai người kia cũng bắt đầu lục tìm quanh chỗ đó.”
“Vậy mà vẫn không phát hiện ra cô?” Huyền Kỳ hơi khó tin.
“Không có, em và hai người họ cứ như đang chơi trò mèo vờn chuột ấy, hai người họ chạy qua đây, em lại chạy qua nơi khác.” Diệu Diệu cười cười “Cứ lượn như thế một lúc, Quỷ Ẩn bỗng nhặt lên một thứ ở trên đất, em nhìn kĩ lại, trời ạ, hóa ra là đồ mà chị Lưu Hà cho, nhất định là lúc chạy em đã cẩn thận đánh rơi.”
“Ồ, hóa ra là vậy, hai người họ nhặt được, cũng biết nó là thứ gì, nên mới đúng lúc bẻ nó, dụ Tham Lang và Lưu Hà sang đó.” Huyền Kỳ suy đoán tiếp chuyện xảy ra sau đó.
Diệu Diệu “ừm” một tiếng, nói: “Quỷ Ẩn biết Bạch Liên Vân, cũng biết Lưu Hà, bảo nhất định là rơi ra từ trên người em, em cũng nhất định vẫn còn ở đâu đây, bảo người mặc áo đen kia tiếp tục tìm, nếu bắt được phải trực tiếp giết chết, bản thân cô ta thì đi phát tín hiệu, đối phó với chị Lưu Hà và Tham Lang, có đánh không lại cũng không sao, có thể kéo dài được thời gian. Hơn nữa, cô ta còn đặc biệt dặn dò, bảo rằng em biết mở cơ quan này nọ, dù có xảy ra chuyện gì cũng phải giết em trước rồi mới được đi.”
“Cô ta thật đúng là cẩn thận.” Huyền Kỳ nói “May là Nữ Sửu không nghe theo cô ta.”
“Nghe chứ!” Diệu Diệu không đồng ý “Cô ta gần như lục tung hết chỗ đó để tìm em, khiến em căng thẳng muốn chết, có mấy lần đuổi qua bắt lại cô ta suýt phát hiện ra em.”
Huyền Kỳ nhìn về phía bệ cửa sổ, hạ giọng nói: “Vu Dương có biết cô đang ở đó không?”
Diệu Diệu gật đầu nói: “BIết, em có nói chuyện với anh ấy.”
“Vậy sao anh ta không tìm cách giúp cô.” Huyền Kỳ khá bất mãn “Thật là một người máu lạnh.”
“Em muốn anh ấy giúp thế nào hả?” Tôi nghe cậu nói mấy lời này quả thật không biết suy nghĩ, không khỏi cảm thấy bất công thay cho Vu Dương: “Bị giam trong cái lồng dán đầy phù chú, ra không được lại không thể pháp thuật, cách tốt nhất là vờ không nghe không nhìn không biết, không quan tâm gì cả, nếu cứ theo bản năng mà chú ý Diệu Diệu đang ở đâu, lỡ như bị Nữ Sửu phát hiện, hậu quả sẽ khó lường.”
Huyền Kỳ nghiêng đầu nghĩ, cảm thấy cũng đúng, nên không lên tiếng nữa.
Diệu Diệu tiếp tục nói: “Thật ra thì trước hết cô ta đã phong kín cái kết giới này, sau đó có đi đâu đó một chút rồi mới trở về cố bắt em, trong khoảng thời gian này, em cũng thử xem xét cái khóa chỗ nhốt Vu Dương, cảm thấy mình có thể mở ra được.”
“Có lẽ cô ta đi là để sắp xếp sao cho khi bọn chị vừa bước ra khỏi cửa là đã phải đi vào địa bàn của cô ta, sau đó mới để phân thân của Mão Tinh đối phó với bọn chị.” Tôi cũng biết đại khái Nữ Sửu rời đi là để làm gì.
“Chắc cô ta cũng không ngờ đến phân thân của thằng nhóc kia lại bị bọn tôi đánh bại.” Huyền Kỳ đắc ý cười nói.
“Mọi người thật sự đánh bại nó à?” Diệu Diệu ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Huyền Kỳ lại càng đắc ý, vỗ vỗ vai tôi: “Đúng vậy, Thẩm Thiên Huy cung cấp nguyên liệu, Thanh Loan nghĩ cách xử lý, ba người bọn tôi chung tay đánh cho tên nhóc kia tan tác, khóc rống cả lên.”
“Ồ—-” Diệu Diệu tỏ vẻ đã hiểu kéo dài giọng “Khó trách, phân thân đứa bé kia khi trở về thì khóc sướt mướt, lại còn nói có người bắt nạt nó, em liền cảm thấy kì quái, thoạt nhìn nó còn lợi hại hơn em nữa, ngoài chị Lưu Hà, Vu Dương và Tham Lang ra, còn ai có thể bắt nạt được nó chứ.”
Huyền Kỳ nghe thấy, đột nhiên cảm thấy có điều không đúng: “Nghe cô nói, hình như ý bảo tôi, Thanh Loan và Thẩm Thiên Huy vốn chẳng giúp ích được gì đúng không?”
Diệu Diệu không ngờ cậu lại hiểu như thế, sửng sốt, liếc trộm tôi một cái, cuống quýt giải thích: “Không phải, không phải, ý em không phải là mọi người vô dụng, thật sự không phải đâu, thật ra….ý em là….đứa trẻ kia rất lợi hại, em cảm thấy mọi người có thể đánh không lại nói.”
“Sau đó thì sao? Có phải Nữ Sửu đến ra mặt giúp nó không?” Tôi biết Huyền Kỳ cũng không quá để ý, chỉ là muốn trêu chọc Diệu Diệu thôi, nhìn mục đích của cậu đã đạt được liền lập tức đổi đề tài.
Diệu Diệu cảm kích liếc tôi một cái, nói: “Đúng vậy, cô ta thấy phân thân của nó trở lại thì vô cùng ngạc nhiên, lại còn tức giận nữa, không nói thêm gì, cũng chẳng quan tâm đến việc tìm em nữa, xoay người đi ra ngoài. Em nhanh chóng chạy lại, vừa mở khóa lại vừa sợ Quỷ Ẩn trở về, vừa lo lắng vừa khẩn trương, tốn rất nhiều công sức mới có thể thả Vu Dương ra.”
“May là cô mang theo tượng gỗ thế thân đó.” Huyền Kỳ không nhịn được cảm thán một câu.
“Cũng không phải là không đúng.” Diệu Diệu tỏ vẻ đồng ý “Giờ em nhớ lại vẫn còn sợ đây, nếu không phải luôn mang theo nó, e rằng lần này lành ít dữ nhiều, không chỉ là em, ngay cả Vu Dương, chị Lưu Hà, và hai người, có lẽ cũng không thể may mắn thoát được.”
Huyền Kỳ khẽ gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, lại nhìn Vu Dương rồi khẽ nói: “Cô có biết rốt cuộc là vì sao mà Vu Dương lại dính phải bẫy rồi bị nhốt vào trong kia không?”
“Không biết.” Diệu Diệu cũng tỏ vẻ nghi ngờ “Vừa ra khỏi đó thì anh ấy đã kéo em đi tìm mọi người, không nói năng gì. Em cảm thấy rất kì quái, anh ấy luôn rất lợi hại, sao lần này lại bất cẩn như vậy.”
“Lúc đánh nhau, hình như có nghe Nữ Sửu nói là vì Quỷ Ẩn giả dạng thành Thanh Loan.” Huyền Kỳ vỗ vỗ cằm nhớ lại, sau đó lại chuyển sang hướng tôi nói: “Chẳng lẽ lại giả vờ là chị sắp bị giết chết?”
“Không rõ nữa.” Tôi nói “Nếu thật sự muốn biết thì tự đi hỏi anh ấy đi.”
Huyền Kỳ nhìn về phía Vu Dương một cái, bĩu môi nói: “Thôi bỏ đi, sau này hãy nói, giờ qua đó hỏi chuyện này, chắc bị anh ta nuốt chửng luôn.”
Vừa nói xong, lại nghe thấy ngoài sân có tiếng động, ngay sau đó, Lưu Hà đẩy mạnh cửa bước vào.
“Sao mấy người còn chưa đi học?” Cô ta vừa thấy chúng tôi thì nhíu mày.
“Cô giáo Hồ, còn chưa đến giờ lên lớp.” Huyền Kỳ cười hì hì đáp: “Chỉ là, nếu cô cảm thấy chúng tôi đang cản trở cô thì chúng tôi đi học sớm một chút cũng không sao.”
Lưu Hà lườm cậu một cái, đi đến trước mặt Vu Dương: “Vết thương của anh ra sao? Cho tôi xem thử.”
“Không sao cả.” Vu Dương lạnh nhạt nói.
Lưu Hà cũng không phải muốn kiểm tra vết thương của Vu Dương thật, chỉ nhìn anh một lúc lâu, như có điều gì muốn nói.
“Có chuyện gì?” Vu Dương thấy cô ta mãi không nói gì thì ngẩng đầu hỏi.
Lưu Hà cắn cắn môi dưới “Sáng nay Lang Vương đến tìm tôi, tôi có hỏi hắn ta về chuyện của Đại hình quan.”
“Sao hả?” Vu Dương nghe thấy ba chữ “Đại hình quan”, thì lập tức có hứng thú.
Lưu Hà nhún nhún vai: “Nói ra có thể anh không tin nhưng chính hắn cũng không biết lai lịch của Đại hình quan.”
Vu Dương nhướn mày, khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi.
Lưu Hà nói tiếp: “Hắn nói, trong trận chiến với tộc của tôi, hắn đã trúng Lăng Nhận Hồ Hỏa của Bạch trưởng lão, suýt nữa là mất mạng, lúc trở lại Lang tộc, dù điều trị thế nào vết thương cũng không khá hơn, thân thể càng lúc càng kém,mấy tháng sau, dù các cận thần ngoài miệng không nói nhưng cũng đã âm thầm chuẩn bị chuyện hậu sự cho hắn rồi.”
“Những điều này tôi cũng có biết đôi chút.” Vu Dương khẽ gật đầu: “Nghe nói sau đó, khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn sắp qua đời. không biết đã có chuyện gì khiến vết thương hắn bỗng tốt hẳn lên, mặc dù còn phải điều dưỡng một thời gian dài nhưng không còn phải lo lắng đến tính mạng nữa.”
“Đúng, chuyện đó, chính là đã gặp được Đại hình quan.” Lưu Hà nói ngay vào ý chính “Lúc người kia xuất hiện, trên người cũng bị thương rất nặng, bảo là bởi vì có liên quan đến Xà tộc mà bị tộc tôi đả thương đến mức này, còn bảo rằng bản thân là người đi lưu lạc khắp nơi chuyên chê sthuốc, thỉnh cầu Lang Vương để hắn được dưỡng thương, để cảm tạ, hắn cũng sẽ dâng lên một loại thuốc có thể cứu được tính mạng đang gặp nguy của Lang Vương.”
“Cho nên, từ đó về sau, hắn mới ở lại đó, có đúng không?” Huyền Kỳ không biết từ lúc nào cũng đến gần.
Lưu Hà cũng không nhìn cậu, tiếp tục nói: “Trận chiến lần đó Lang tộc đã chuẩn bị vô cùng tốt, chính là để cướp Cửu Biện Huyết Liên, thế nhưng lại để lộ tin tức, nếu không, cũng sẽ không thương vong thê thảm đến mức đó. Sau đó, Lang Vương lại hoài nghi một tướng quân dưới trướng hắn là kẻ phản bội nên mới bắt tên đó lại, nghiêm hình tra khảo, nhưng dù dùng cách gì kẻ đó cũng không khai ra, cuối cùng cũng là nhờ người chế thuốc kia nghĩ ra cách mới có thể khiến tên tướng quân đó khai ra mọi chuyện.”
“Cách gì?” Huyền Kỳ không nhịn được hỏi.
“Không biết, Lang Vương cũng chưa nói, tôi cũng không hỏi.” Lưu Hà lườm cậu một cái “Từ đó trở đi, người này đã trở thành Đại hình quan của Lang tộc, mãi cho đến hôm nay.”
“Chỉ vậy thôi, không biết lai lịch của kẻ đó?” Vu Dương xác nhận lại lần nữa.
“Đúng vậy.” Lưu Hà rất khẳng định “Tôi đã hỏi thử về hình dáng của người này, Lang Vương cũng chưa từng thấy qua, bảo là người kia luôn che mặt, lấy lí do là thuở nhỏ chế thuốc vô ý bị hủy đi dung mạo.”
Vu Dương cau mày không nói.
Huyền Kỳ ở bên cạnh nghĩ một lúc, lại có chuyện khó hiểu: “Cô giáo Hồ, nếu như là có chuẩn bị mà đến, vậy tại sao Cữu Vĩ Hồ cũng bị thương vong thảm trọng, cuối cùng còn phải tránh đi, không dám tiếp xúc với người ngoài?”
“Không biết gì thì đừng có nói nhảm.” Lưu Hà trừng mắt, vô cùng bất mãn “Cái gì mà tránh đi không dám tiếp xúc với người ngoài, đây gọi là nghỉ ngơi lấy sức, có hiểu không hả? Nếu không phải Bạch trưởng lão vì cứu một gã đệ tử mà hiến thân, tộc ta đã có thể toàn thắng rồi.”
Huyền Kỳ co cổ lại, không dám nói nữa.
“Những gì tôi có thể hỏi, chỉ có vậy thôi.” Lưu Hà nói xong, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên cô ta chỉ thẳng vào tôi “Cô, theo tôi ra ngoài.”
Tôi sửng sốt, sau đó thầm kêu khổ trong lòng, không biết đã làm gì đắc tội cô ta.
Cô ta thấy tôi do dự, đi thêm hai bước lại xoay người nói thêm một câu: “Yên tâm, chỉ muốn hỏi cô một chút thôi.”
Tôi bất dắc dĩ, cô ta đã nói như vậy rồi, dù không tình nguyện thì cũng đành phải đi thôi, ai ngờ, tôi vừa đi ra khỏi cửa lại bị vấp phải thứ gì đó.
Tôi không kịp phòng bị, lảo đảo mấy bước, khi sắp ngã ra đất thì lại được người khác đỡ lấy.
“Vừa rồi, tôi có nghe mấy người đang nói, Vu Dương là vì Quỷ Ẩn giả dạng thành cô nên mới bị trúng kế à?” Tôi ngẩng đầu lên, là Lưu Hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.