1
Đời này ta đều sẽ không quên nữ nhân đó.
Nàng ấy họ Thẩm, tên Tranh, xếp thứ tư trong nhà, nên rất nhiều người cũng gọi nàng ấy là Thẩm Tứ.
Lúc nàng ấy chết rất thê lương, cũng rất đau khổ, luôn không ngừng thổ huyết, khi đó nàng ấy vừa sinh xong không lâu, lần đầu tiên ta biết, thì ra trong cơ thể con người vậy mà có nhiều máu như vậy.
Nhất định nàng ấy rất đau, ta nhìn thấy tay nàng gắt gao nắm lấy nệm giường, cứng rắn làm gãy toét một cái móng tay.
Nhưng nàng ấy luôn cười, dịu dàng, lưu luyến, mừng rỡ, môi mấp máy, cũng không biết đang nói điều gì, có lẽ là gọi tên người nhà của mình.
Cuối cùng nàng ấy gọi ta, nói với ta: "Tang…Tang Cát, ngươi có thể, giúp ta gọi Hoàn Nhan Hoàng đến không."
Ta không biết vì sao nàng ấy muốn gặp đại hoàng tử, nàng ấy đã sắp chết rồi.
Có lẽ nàng ấy vẫn không biết, tối qua đại hoàng tử vừa hạ lệnh, đợi nàng ấy chết rồi, sẽ treo xác nàng lên tường thành, dùng để sỉ nhục quốc gia của nàng, phải cho tướng sĩ Đại Lương đóng quân bên kia bờ nhìn thấy.
Đại hoàng tử sẽ không lại bị nàng ấy lừa, ngài sẽ không yêu nàng, cũng sẽ không đến nữa.
Ta vốn không muốn để ý đến nàng ấy, nhưng nàng thật sự quá đáng thương, ta nghĩ ngợi, rồi vẫn chuẩn bị ra ngoài làm việc.
Bỏ đi, nàng ấy cũng sắp chết rồi, để nàng ấy được vui vẻ một chút trước khi chết vậy.
Ta cố ý ở bên ngoài kéo dài thời gian, sau khi đi một vòng lớn trở về, từ xa xa nhìn thấy ánh lửa ngút trời, khói bốc cao, khắp nơi đều là người đến dập lửa.
Ta vội theo người chạy về, sau đó phát hiện, nàng ấy nhốt mình ở trong phòng, phóng một mồi lửa, thiêu chết bản thân đang sống sờ sờ.
Lửa cháy tận hai giờ mới tắt, thế nhưng trong đống đổ nát, trừ một bộ xương trơ trọi đen sì ra, đã không còn lại gì nữa.
Ta ngẩn ngơ nhìn, không biết vì sao bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Buổi tối, đại hoàng tử sai người gọi ta qua.
Ngài ấy rất hoang đàng, lều vải sáng rực ánh nến, ngài ấy để chân trần ngồi đó, khắp mặt đất đều là vò rượu, bên cạnh còn có một, ba, năm…sáu, sáu hồ cơ, người nào cũng quấn quít bên cạnh ngài ấy như mèo, thiên kiều bách mị.
Đại hoàng tử hung dữ dốc một ngụm rượu, sau đó nhìn về phía ta, ánh mắt tàn bạo như lang vương trên thảo nguyên.
Ta nghe ngài hỏi ta: "Trước khi nàng ấy chết…có nói gì không?"
Ta không dám giấu diếm ngài ấy, cho nên đã nói sự thật, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra nàng ấy không hề muốn bảo ta đi tìm đại hoàng tử.
Nàng ấy chỉ muốn tách ta ra, sau đó thiêu chết bản thân, thiêu đến chỉ còn lại một bộ xương, như vậy thì treo xác lên tường thành chính là sự kiêu ngạo bất khuất này của nàng, sẽ không sỉ nhục được quốc gia của nàng ấy.
Nàng ấy tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn với người khác, càng tàn nhẫn với bản thân.
Đại hoàng tử không có cảm xúc gì, chỉ là bàn tay cầm rượu ngừng lại, lập tức có hồ cơ thiên kiều bách mị dựa sát vào đút rượu ngon cho ngài ấy, ta không nhìn thấy biểu cảm của ngài, nhưng ngài ấy khua tay với ta, thế nên ta rón ra rón rén lui xuống.
Buổi tối trời bắt đầu đổ mưa, nước mưa rơi tí tách, mới đầu là mưa nhỏ, sau đó nửa đêm ta giật mình tỉnh dậy một lần, mưa bên ngoài ầm ĩ, sấm chớp đùng đùng, ta lăn qua lăn lại lại không ngủ được, vì bộ xương đó của nàng ấy vẫn phơi trong mưa lạnh nơi hoang vắng dưới màn trời chiếu đất này.
Đại hoàng tử không hạ lệnh, chúng ta ai cũng không biết phải xử lý bộ xương đó thế nào.
Thật ra ta không thích người Hán, người Hán bọn họ là xảo trá nhất, đặc biệt là người Thẩm gia, Nữ Chân ta có bao nhiêu tướng sĩ chết dưới tay cha huynh của nàng ấy rồi.
Nhưng cho dù thế nào, ta cũng ở bên cạnh Thẩm Tranh ba năm.
Ba năm trước nàng ấy đến đại doanh Nữ Chân bọn ta, ba năm trước, đại hoàng tử dẫn những tướng sĩ anh dũng nhất của Nữ Chân mở ra Ngọc Môn Quan đã đóng hàng trăm năm của Đại Lương, một đường thẳng vào nội địa Đại Lương, cuối cùng đóng quân bên bờ Hoàng Hà.
Nữ Chân cần nhiều thời gian hơn để quen thuộc với địa hình Đại Lương, cộng thêm ai cũng không ngờ một Ngọc Môn Quan nhỏ bé lại có thể khiến cho chúng ta bị thương nặng, lương thực ở hậu phương không dồi dào, dưới các loại nhân tố, chúng ta đã đồng ý lời cầu hòa của Đại Lương.
Lúc đó đại hoàng tử đang thống lĩnh tướng sĩ tiến công vào Ngọc Môn Quan, từng vì khinh địch mà suýt chút nữa chết trong tay Thẩm Am, cho nên lúc đàm phán điều kiện giảng hòa, đại hoàng tử cười xa xăm nói một câu:
“Để cô nương Thẩm gia đến hòa thân đi, không phải Thẩm Am từng nói xương của người Thẩm gia bọn họ đều cứng sao? Ta ngược lại muốn xem xem, xương cốt của cô nương Thẩm gia bọn họ có cứng như vậy không.”
Nói là hòa thân, thật ra ai cũng biết, cô nương Thẩm gia này đến Nữ Chân, ngày tháng nhất định sẽ không quá dễ sống.
Thay vì nói hòa thân, chi bằng nói nàng ấy chính là một cống phẩm.
Đại hoàng tử là một người rất…sát phạt quyết đoán, Nữ Chân bọn ta ai ai cũng kính yêu ngài ấy.
Ngày đó phá Ngọc Môn Quan, ngài ấy hạ lệnh tàn sát dân trong thành, máu tươi và giết hại cơ hồ ngay lập tức khiến tướng sĩ Nữ Chân phấn khích, người người tôn thờ ngài ấy, ngài ấy ngồi trên con ngựa cao to nhìn xuống màn thảm kịch giết chóc này, khóe môi chứa ý cười nhàn nhạt.
Ta nhịn không được rùng mình một cái.
Ba tháng sau, sứ giả nói vàng giảng hòa của Đại Lương và Nữ Chân đã chuẩn bị xong, đồng thời, cô nương Thẩm gia đó đã đến ở trong thống doanh của Nữ Chân.
Đại hoàng tử tràn trề hứng thú, hỏi ta: “Người đến là vị nào?”
Thẩm gia tổng cộng có ba cô nương, người nhỏ nhất nghe nói đã gả cho thái tử Đại Lương, còn lại một vị tứ cô nương và một vị ngũ cô nương.
Ta cúi đầu trả lời ngài ấy: “Nghe nói là tứ cô nương ốm yếu bệnh tật đó.”
Ngài ấy nhướng mày, dung mạo anh tuấn mang theo sự lạnh lùng không che đậy được, ngài hỏi: “Nàng ta là vị mà bị Thẩm gia vứt bỏ đó sao?”
Lúc đầu đại hoàng tử nói muốn cô nương Thẩm gia đến hòa thân, nhưng không hề chỉ rõ là muốn vị nào, ngài ấy thích người người khác tranh đấu thành bộ dạng ta sống ngươi chết.
Đến Nữ Chân, có thể tưởng tượng được vận mệnh thê thảm, hai vị cô nương đợi gả đó của Thẩm gia, vì chạy trốn khỏi vận mệnh này, sẽ làm ra chuyện giết hại lẫn nhau như thế nào?
Nhưng sự thật khiến ngài ấy thất vọng, ta nói: “Không phải, là nàng ấy tự nguyện, nghe nói ban đầu là Thẩm ngũ cô nương đến, sau đó trước khi xuất phát một ngày, nàng ấy làm muội muội của mình hôn mê, thay ngũ cô nương lên kiệu hòa thân.”
Ngài ấy sững sỡ. Nữ Chân sẽ không như vậy, từ trước đến nay Nữ Chân tin vào việc cá lớn nuốt cá bé, tình cảm giữa ngài ấy và các huynh đệ không hề thắm thiết, cho nên có lẽ không tưởng tượng được sẽ là kết cục thế này.
Nhưng ta thấy ngài ấy nhướng mày vì phấn khích. Ngài hỏi ta: “Vậy à?”
Hiếu kì và hứng thú ngài ấy đối với Thẩm Tranh bắt đầu từ lúc ấy.
Ta vẫn nhớ lần đầu ngài ấy và Thẩm Tranh gặp nhau, gió rét gào rít giống như một con dao, ta giúp ngài mở cửa, nữ tử ngồi đọc sách bên cửa sổ nghe thấy âm thanh liền nhìn qua, ta không nhịn được nghẹt thở.
Nàng ấy đẹp đến mức khiến người khác ngạt thở, hơn nữa không giống với tất cả nữ tử của Nữ Chân.
Nữ tử Nữ Chân bọn ta giống như rượu mạnh, mà nàng ấy…nàng ấy giống như bông hoa trên nhánh cây trổ hoa vào đầu xuân, cánh hoa run rẩy trong gió xuân vẫn còn lạnh thấu xương, khiến người ta muốn dùng một cái lồng kính che nàng ấy lại, để tránh làm nàng bị thương.
Nàng ấy dịu dàng, không có tiếng hét thất thanh hoảng hốt lo sợ như trong dự tính, nàng ấy ngẩng đầu nhìn đại hoàng tử một cách rất nghiêm túc, đôi mắt đen láy, sau đó khóe môi cong lên một nụ cười.
Giọng nói của nàng ấy cũng mềm mại, nàng nói: “Nhất định ngài chính là đại hoàng tử Hoàn Nhan Hoàng phải không, ta là Thẩm Tranh.”
2
Nghĩ đến đây ta thực sự không nhịn được, ngồi dậy cầm chiếc ô trong góc tường đi ra ngoài, ta nghĩ, ta đi thu dọn xương của nàng ấy đến một nơi tránh mưa vậy, sau khi chết chịu gió táp mưa sa như vậy, đáng thương lắm.
Ta nghĩ, suy cho cùng cũng ba năm.
Đi đến đống đổ nát đó, ta suýt chút nữa hét lên, vì có một thân ảnh đen kịt ngồi bệt dưới đất trong đống gạch vụn ấy.
Ta đứng ở hành lang ngạc nhiên và không chắc nhìn về phía đó, nhìn thế nào cũng nhìn không rõ, vừa hay bên trời có một luồng chớp kinh người, bầu trời vụt sáng, ta bịt miệng, thân ảnh đó…là đại hoàng tử.
Ngài ấy ngồi giữa đống đổ nát, trong lòng ôm chặt bộ xương đen sì đó, ngài nhắm mắt, trên mặt dường như chẳng có thần sắc gì.
Nước mưa che trời rợp đất, toàn thân ngài ấy ướt đẫm, nước mưa chảy xuống theo gương mặt anh tuấn không chút cảm xúc của ngài ấy, khiến người ta hoài nghi có phải nước mắt đã hòa vào trong đó rồi không.
Đây vẫn là đại hoàng tử sát phạt quyết đoán, lãnh khóc vô tình ấy của chúng ta sao?
Ta xoay người rời đi, xem như chưa nhìn thấy gì cả.
Buổi sáng ngày hôm sau, ta nhìn thấy ngài ấy hờ hững, y phục sạch sẽ chỉnh tề, mặt vô cảm hạ lệnh thiêu hài cốt của Thẩm Tranh thành tro, khiến người ta lại cho rằng, người ôm hài cốt của Thẩm Tranh khóc trong đống đổ nát tối qua giống như chỉ là suy nghĩ chủ quan của ta.
Nhưng ta biết không phải, trước giờ ngài ấy rất giỏi che giấu.
Thật ra cơ thể của Thẩm Tranh rất yếu, nàng ấy ốm yếu bệnh tật, mỗi ngày ta đều nghi ngờ có phải nàng ấy sắp không xong rồi không, đêm nàng ấy đến Nữ Chân, đã bị đại hoàng tử giày vò cả tối.
Sáng ngày hôm sau, đại hoàng tử luôn ngẩn ngơ xuất thần, phân tâm lơ đễnh, cuối cùng ngài phân phó ta: “Ngươi đi xem xem.”
Ngài ấy lời ít ý nhiều, nhưng ta lại nghe hiểu.
Lúc ta vào phòng Thẩm Tranh còn chưa dậy, màn ngủ màu trắng rủ xuống từng lớp, ta cứ vén ra đến lớp trong cùng, nệm giường bừa bộn, nàng ấy đắp chăn mỏng, bờ vai trắng nõn lộ ra lốm đốm vết bầm tím.
Nàng ấy nhìn thấy ta liền che chiếc chăn mỏng lên, sau đó yếu ớt cười với ta: “Cô cô, làm phiền rồi, có thể chuẩn bị giúp ta chút nước nóng không, ta muốn tắm.”
Nàng ấy đến cả đứng cũng đứng không vững, ta vốn muốn thờ ơ đứng nhìn, nhưng vẫn không nhịn được, cho nên đã giúp nàng tắm rửa.
Sau đó nữa, đại hoàng tử liền để cho ta ở bên cạnh chăm sóc nàng ấy.
Nói là chăm sóc, thật ra vừa bắt đầu vẫn là giám sát – dù gì nàng ấy cũng là một người Hán, còn là người Thẩm gia, ai biết nàng ấy sẽ làm ra chuyện gì?
Nói thật lúc bắt đầu ta không hề thích nàng ấy, nhưng đại hoàng tử rất có hứng thú với nàng, ta nghĩ đó là vì trước đây bên cạnh ngài ấy chưa từng có nữ tử thế này, còn có việc chính là ngài ấy muốn tìm một trò tiêu khiển.
Khoảng thời gian đó vừa hay không có chuyện gì, ngài ấy chơi đùa cô nương Thẩm gia này, giống như con mèo bắt được chuột để chơi, dù sao cũng có rất nhiều thời gian.
Đại hoàng tử từng sỉ nhục Thẩm Tranh vài lần.
Có một lần ngài ấy mở tiệc trong quân, ngài ấy để Thẩm Tranh gảy đàn giúp vui trong yến tiệc, giống hệt như vũ cơ, tướng soái trong quân ngồi thành hàng, hầu như ai ai cũng từng chịu thiệt dưới tay người Thẩm gia.
Người người đều hào hứng vô cùng, đôi mắt khát máu gắt gao ghim trên người nàng ấy, nóng lòng muốn nhìn thấy nàng ấy mất mặt.
Nhưng Thẩm Tranh ngồi giữa tiệc, mặt không đổi sắc đàn xong một khúc trọn vẹn.
Sau đó Ô Đạt cười lên, hỏi đại hoàng tử: "Không phải Thẩm Am nói xương của người Thẩm gia đều rất cứng sao? Nhưng ta thấy man rợ phía nam* Thẩm gia này, xương cốt ngược lại rất mềm."
*Gốc là Nam man tử, là cách gọi miệt thị của người phía bắc gọi người phía nam Trung Quốc
Đại hoàng tử cũng cười, giọng điệu hời hợt, nhướng mày hỏi ngược: "Thế nào, mềm hay không có thể nhìn ra được à, lẽ nào Ô Đạt không muốn tự mình thử xem ư?"
Tất cả mọi người cười phá lên, nhưng đại hoàng tử rót ly rượu chậm rãi uống như thường, bất động như núi, ngài ấy không giống dáng vẻ đang đùa, vì vậy mọi người cứ cười cứ cười rồi đều không cười nữa.
Ô Đạt nuốt nước bọt, hỏi: "Lời này của đại hoàng tử là thật?"
Đại hoàng tử không nói một lời.
Ta từng nói, Thẩm Tranh là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mà Ô Đạt này, cái khác không có, chỉ là cực kì háo sắc.
Hắn nhìn Thẩm Tranh một cái, sau đó nhấc bát rượu trước mặt lên, ngẩng đầu một hơi uống cạn, cười cười nói với đại hoàng tử: "Trước tiên Ô Đạt đa tạ đại hoàng tử ban thưởng."
Hắn đặt bát rượu xuống, đi đến trước mặt Thẩm Tranh, dễ dàng ôm ngang eo nàng lên, đi về phía lều nỉ phía sau