Cửu Dung

Chương 4: Mộng qua như từng thấy




Thời khắc này, dù tôi có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói ra. Nếu tôi nói điều gì đó, liền thể hiện việc bản thân chẳng những biết sai không sửa mà còn già mồm cãi láo, không có phép tắc. Tôi nằm rạp xuống đất, thấp giọng thưa: “Cửu Dung không hiểu chuyện, làm vỡ ly trà, xin lão phu nhân dạy bảo.”
Lão phu nhân còn chưa lên tiếng thì đã có một giọng nói trong trẻo cất lên: “Cửu Dung tẩu tẩu có tội gì chứ? Chuyện vui của đại ca mà di nương [1] cũng không đợi con, cũng may, cuối cùng con cũng về kịp.” Cùng với giọng nói, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt tôi.
[1] di nương: Xưa, con gái thường gọi người chị em gái của mẹ mình là di nương.
Trong hành lang yên tĩnh, đến một cây kim rơi xuống đất còn có thể nghe rõ, cô nương này lại tùy tiện như vậy, tôi không nhịn được ngẩng đầu lén nhìn xem sao. Cùng lúc, cô nương kia cũng đang mở to đôi mắt mọng nước nhìn tôi. Cô chừng mười sáu mười bảy tuổi, là một cô nương có tướng mạo bình thường, duy có đôi mắt là trong trẻo thanh nhã, sóng mắt long lanh, trông tuyệt đẹp.
Sau khi xem xét tôi hồi lâu, cô nương ấy vỗ tay cười nói: “Tẩu tẩu đúng thật là xinh đẹp hoạt bát, lanh lợi hơn người! Di nương, người và đại ca ca thật là có phúc!”
Vẻ mặt đại phu nhân cũng đã dịu đi nhiều. Sâm Khê Uyển không được như ý thì dây dưa không bỏ nói: “Vừa vào cửa đã làm rơi chén, cũng chẳng thấy tốt phúc gì cả. Băng Nhi muội muội hẳn là nhìn lầm rồi”.
“Thế thì Khê Uyển tỷ tỷ không hiểu rồi. Tỷ chưa từng qua lại khắp nơi nên không biết điều này đâu.” Cô gái được gọi là Băng Nhi kia cười rạng rỡ nói: “Muôi và phụ thân ra ngoài bàn chuyện thu mua, thường thấy nhà người ta cử hành hôn lễ. Nhà nào càng giàu có hiển hách thì nhất định lần nào cũng phải làm vỡ một cái chén. Có cách nói như thế này: “Lạc địa hoa khai, toái toái bình an [2]” Chỉ khổ cho một người dễ thương nhanh nhẹn như tân tẩu tẩu, không quản bị hàm oan, cũng muốn làm rơi vỡ cái chén để mong cho Thẩm gia chúng ta tuế tuế bình an, đại ca sớm khỏi bệnh, di nương cũng sớm có cháu trai trắng trẻo bụ bẫm để bế bồng”.
[2] Một hình thức chơi chữ: “toái toái” (vỡ vụn) đồng âm với “tuế tuế” (năm tháng). Câu này có nghĩa: “Xuống đất mà lại nở hoa, để cho cả nhà năm tháng bình an.”
Thẩm lão phu nhân nghe xong, trên mặt nở nụ cười, chậm rãi nói:” Thật khổ cho con bé Cửu Dung này có tấm lòng như vậy. Nếu con nghĩ như thế, nói ra là được rồi. Dẫu ta đã cao tuổi, nhưng không phải người nhẹ dạ cả tin, tất nhiên sẽ không làm khó con. Con ngoan, mau đứng lên, để Tương nhi đưa con vào trong phòng thăm tướng công con, con cũng đi nghỉ đi. Cả ngày hôm nay con đã mệt rồi.”
Tôi dập đầu một cái, kính cẩn nói: “Cảm tạ lão phu nhân rủ lòng thương, Cửu Dung chỉ làm tròn bổn phận của mình mà thôi, không dám kể công”. Sau đó im lặng lùi về bên cạnh Liễu Vũ Tương. Theo phép tắc, tôi hẳn sẽ phải quỳ xuống kính trà một lần nữa, sau đó chờ Sâm Khê Huyền tặng lễ vật mới kết thúc nghi lễ. Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng buồn để ý tới cô nàng nữa.
Sắc mặt tỷ muội nhà họ Sâm lúc này trở nên hết sức khó coi. Sâm Khê Huyền vẫn ngượng ngập duy trì nụ cười giả dối, Sâm Khê Uyển lại không có được phong độ tốt như vậy, khuôn mặt thoắt đỏ thoắt trắng, rất đỗi buồn cười.
Băng nhi cười nói: “Di nương, phụ thân con còn muốn trao đổi với người chuyện nguyên liệu con và phụ thân mua được lần này, con cũng muốn đến thăm đại ca. Di nương cho phép con nha, được không di nương? Con còn cầu một cái bùa bình an ở Linh Ẩn tự, rất nóng lòng muốn tặng cho đại ca nữa”.
Tôi nhận thấy rằng Thẩm lão phu nhân rất yêu mến và coi trọng cô cháu ngoại này. Bà ôn hòa cười nói: “Cái con bé này, con tưởng trong lòng con nghĩ gì ta không biết sao? Đi sớm về sớm, đừng làm ồn ảnh hưởng đến Hồng Nhi đang nghỉ ngơi. Sau bữa cơm tối thì sang bên ta, giúp ta sắp xếp mấy khoản mục gần đây. Con đi hơn nửa tháng làm bà già này mệt chết đi được”.
Tôi chưa từng nghĩ rằng Thẩm lão phu nhân lại có một bộ mặt hiền từ như thế, lòng thầm kinh ngạc. Băng Nhi dạ ran một tiếng, rồi một tay lôi tôi, một tay kéo liễu Vũ Tương ra khỏi chính đường.
Ba người chúng tôi kết bạn, từ từ rảo bước. Trời đã đổ về chiều, trong sân treo đủ kiểu đèn lòng, như mộng như ảo. Hoa cỏ xanh xanh vàng vàng rực rỡ sắc mày dưới ánh đèn lồng, không mảy may suy chuyển vẻ đẹp.
Liễu Vũ Tương hơi áy náy mà rằng: “Chuyện vừa rồi không giúp gì được Cửu Dung muội muội, người làm tỷ tỷ thực có lỗi”.
Tôi hờ hững mỉm cười, Băng Nhi đã cướp lời nói: “Vũ Tương tẩu tẩu, chuyện này dù tẩu có muốn giúp cũng không giúp được, nói thêm nữa chỉ để cho người mượn cớ. Toàn bộ chuyện này chứng tỏ hai tỷ muội họ Sâm kia e thiên hạ không loạn, muốn hù dọa tân tẩu tẩu một chút thôi. Nếu tẩu lên tiếng, ngược lại sẽ khiến di nương nghi ngờ, vậy thì lợi bất cặp hai. Đúng rồi, hôm nay cái kẻ “kiếm chuyện để phá”, thích nhất là gây sự sao lại không có ở đó thế?”.
Nghe Băng Nhi nói thế, liễu Vũ Tương che miệng cười, tôi cũng biết kẻ “kiếm chuyện để phá” vừa nhắc đến chính là Mai Nhiêu Phi.
Chờ Liễu Vũ Tương chậm rãi kể lại mọi chuyện một lượt xong, Băng Nhi vỗ tay cười nói: “Quả nhiên là lẽ trời vằng vặc, báo ứng không sai, Vũ Tương tẩu tẩu, lúc muội không có ở đây, mấy ả có hùa với mụ Cúc ma ma kia để bắt nạt tẩu không?”.
Liễu Vũ Tương nghe vậy sửng sốt, vội vàng lắc đầu, tôi lại thấy một cách rõ ràng nét tủi thân thoáng hiện rồi vụt biến mất trên khuôn mặt nàng.
Băng Nhi đương nhiên cũng thấy. Cô nắm chặt tay lại, nói: “Đừng sợ! Sau này có Cửu Dung tẩu tẩu làm bạn với tẩu, còn có muội nữa, sẽ không sợ mấy ả người đông thế mạnh kia”. Một câu nói của Băng Nhi khiến cả ba chúng tôi đồng loạt nhoẻn miệng cười.
Lúc này Băng Nhi mới nhìn tôi, cười nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, tên muội là Khúc Băng Nhuế, Lão phu nhân là di nương muội.”
Liễu Vũ Tương cười bảo: “Băng Nhi muội muội rất giỏi giang. Nếu Thẩm gia không có Băng Nhi và Trần thúc thì cũng không thể có được cảnh thịnh vượng như ngày nay”.
Băng Nhi làm mặt quỷ, cười nói: “Vũ Tương tẩu tẩu, muội mới bao nhiêu tuổi chứ? Tẩu nói muội cứ như thần tiên không bằng. Cửu Dung tẩu tẩu, có phải tẩu đang thắc mắc vì sao muội tên là Khúc Băng Nhuế mà phụ thân lại họ Trần không?”
Tôi không muốn can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng Băng Nhi không phải người ngoài. Từ lúc ngồi lên kiệu hoa của Thẩm gia đến giờ, Cúc ma ma càn quấy mưu mẹo, Liễu Vũ Tương lương thiện yếu đuối, Lão phu nhân khôn khéo cay nghiệt, Mai Nhiêu Phi cố tình gây sự, và Sâm Khê Huyền mưu kế đa đoan đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi. Tôi vô tình bị cuốn vào vòng xoáy như vậy, còn bất hạnh bị cuốn vào rất sâu nữa. Giữa biết bao người như thế, chỉ riêng có Băng Nhi là một người khác với những người khác. Cô nhanh nhẹn thông minh, thẳng thắn tài ba khiến tôi vô cùng tán thưởng, Lãnh Cửu Dung tôi, ngoại trừ cha và Hình Phong ca, xưa nay chưa từng để tâm điều gì, nhưng giờ đây, cô Băng Nhi tựa như minh châu xuất trần đột ngột này khác hẳn những gnười khác cứ như vậy đi vào cõi lòng hờ hững của tôi.
Tôi cười đáp: “Đương nhiên tôi muốn biết, chỉ không hay muội muội có chịu nói hay không thôi.”
Băng Nhi cởi mở nói cười: “ Có gì mà không thể nói. Muội là người Từ Châu, Giang Tô, năm mười một tuổi thì quê nhà xảy ra dịch bệnh. Cha mẹ nuội đều mất trong đợt dịch ấy, nghĩa phụ không quản đường xa nghìn dặm đưa muội đến cậy nhờ di nương. Nghĩa phụ vốn là quản gia nhà muội, từ sau lần đó, để cảm tạ ơn cứu mạng của ông, muội liền coi ông như cha ruột. Không biết trong nhà Cửu Dung tẩu tẩu còn những ai?”.
Trong tâm khảm tôi chợt hiện ra hình bóng của cha. Lần này tôi gả vào Thẩm gia làm thiếp, số bạc ông lĩnh của Thẩm gia, chắc cũng đủ tiêu xài một thời gian. Nghĩ vậy, tôi mỉm cười nói: “Nhà tôi chỉ còn có mình cha. Tất nhiên tôi không tốt số bằng Băng Nhi muội muội, đã có cha ở bên, còn được Thẩm lão phu nhân yêu thương”.
Băng Nhi thoáng thất thần, sắc mặt cô lộ vẻ tái nhợt trong ánh lửa lay lắt bất định của đèn lồng.
Một lát sau, cô mới lên tiếng: “Di nương đối xử tốt với muội cũng là chuyện trong hai năm qua. Năm năm trước, cha đưa muội đi tránh dịch bệnh, đi đến Duy huyện cách xa ngàn dặm để nương nhờ di nương. Lúc đi qua An Khâu, vì cứu muội nên cha không cẩn thận rơi xuống vách núi gãy chân. Cha và muội trải qua trăm nghìn đắng cay, vất vả lắm mới đến được Duy huyện. Di nương lại sợ cha và muội cũng bị nhiễm dịch bệnh, kiên quyết không cho phép hai người nhà muội bước vào đại môn nhà họ Thẩm, chỉ bảo Cúc ma ma quẳng ra cho bọn muội hơn chục lượng bạc, mặc cho muội tự sinh tự diệt. Khi đó, cả ba vị đại ca đều đã lấy vợ. Lúc cha dẫn muội đến trước cửa nhà họ Thẩm, kẻ “kiếm chuyện mà phá” kia lăng nhục cha con muội không chút e dè, lấy đó làm vui, Sâm Khê Huyền cũng đi theo châm chọc mỉa mai. May mà có đại ca ca, thương xót cho tình cảnh của muội và cha, bèn giúp hai người muội tìm một căn nhà ở ngõ Văn Tuyên trong thành, muội và cha nuôi mới có thể thu xếp ổn thỏa. Huynh ấy lại mời cả một vị danh y cho cha, cuối cùng cha mới có thể giữ lại được cái chân ấy. Sau đó, tháng nào đại ca ca cũng đến ngõ Văn Tuyên thăm nom, tặng bạc. Mãi đến bốn năm về trước, đại ca ca bị bệnh nhưng vẫn không quên dặn dò Vũ Tương tẩu tẩu hằng tháng đến thăm bọn muội.
Nhắc tới chuyện xưa, Băng Nhi ủ ê chán nản. “Mộng qua thấp thoáng như từng thấy, chợt cơn sóng dữ dậy trong lòng [3]”, cô nhất thời đắm chìm trong hồi ức, sụt sịt không thôi.
[3] Hai câu hát trong bài Lòng sơn kiên cường, bài hát chủ đề trong phim Xạ điêu anh hùng truyện năm 1983.
Cô chậm rãi kể tiếp: “Hai năm trước, tình cờ cha vào làm việc ở phường rượu của Thẩm gia, muội cũng theo ông đến phụ giúp việc lặt vặt. Sau đó di nương thấy cha làm việc ổn thỏa chắc chắn, suy cho cùng muội cũng là cháu gái ruột đằng ngoại của di nương, di nương thấy thẹn trong lòng, mời muội và cha trở về Thẩm gia sống. Cha quản lý công việc dày dạn kinh nghiệm, muội thì nói chung cũng không ngốc, phường rượu ngày càng không thể thiếu cha con muội được. Di nương cũng ngày càng nể trọng bọn muội, hiển nhiên cũng đối xử với muội tốt hơn.
Băng Nhi nói xong, thở dài một hơi, mỉm cười: “Lớn dần lên, muội cũng coi như là đã nghĩ thông. Tình đời mỏng như tờ giấy, tình người nhẹ như bông. Thế gian này có lẽ lúc nào cũng vậy cả.”
Trời càng lúc càng tối. Đoạn đường này vậy mà đi cũng đã lâu. Đèn lồng được trùm một lớp voan mỏng tỏa ra ánh sáng chói lọi giữa màn đêm. Lòng chùng xuống từng chút từng chút. Mỗi người đều có nỗi sầu, muốn quên mà lại giấu đầu hở đuôi. Cứ nhìn Băng Nhi anh hào độ lượng, đức độ rộng rãi, thế nhưng trong lòng cũg có nổi xót thương nặng nề đến vậy.
Lúc này, giữa trời đêm vắng vẻ chợt vang lên tiếng chim nhạn ai oán thê lương. Trong đêm khuya lạnh lẽo, ngoại trừ cánh nhạn lẻ tách đàn, ai người sẽ hét lên bi thảm tang thương đến nhường này đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.