Cửu Dung

Chương 3: Rừng trúc tan bóng mờ




Buổi sáng hôm sau, Tẩm Hồng tỉnh dậy từ sớm, ngồi bên cạnh giường chờ tôi thức giấc. Đôi mắt chàng hơi sưng, có lẽ là một đêm không ngon giấc.
Tôi cũng không để ý đến chàng, cứ thế rửa mặt chải đầu trang điểm. Chàng tìm một con dao nhỏ, cứa vào ngón giữa, nặn ra chút máu rồi lau vào tấm trải giường. Tôi kinh hãi, vội hỏi chàng hà tất tự làm mình bị thương như vậy.
Chàng mỉm cười, có phần xấu hổ nói: “Ta vốn tưởng nha đầu nàng biết tất cả mọi thứ, nhưng không ngờ thì ra cũng có thứ nàng không biết. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ‘viên phòng’, mẹ đương nhiên sẽ sai Cúc ma ma và A Thanh tới kiểm tra tấm trải giường có điểm…có điểm đỏ không”. Nhất thời, tôi cũng xấu hổ theo.
Vì tạo thành biểu hiện giả “đêm xuân sao ngắn, ngày lên vội [1]”, tôi và Thẩm Hồng gần trưa mới đến chính đường vấn an Lão phu nhân. Hiện giờ Thẩm Hồng không cần tôi dìu cũng đã có thể tự bước đi. Mặc dù còn hơi loạng choạng, nhưng càng ngày càng vững chãi hơn.
[1] Trích câu thơ trong tác phẩm Trường hận ca của nhà thơ Lý Bạch.
Tới chính đường, Lão phu nhân vẫn mang vẻ mặt trang nghiêm ngồi giữa phòng, phu thê Thẩm Phúc, Thẩm Tề đều im như ve sầu mùa đông đứng hai bên, không nói tiếng nào. Không khí trong chính đường hình như hơi kỳ lạ. Lão phu nhân thấy Thẩm Hồng, sắc mặt có chút quang quẻ hơn. Bà dạt dào quan tâm hỏi han: “Hôm qua hai đứa có tốt không?”. Trong lời nói mang thâm ý khác. Thẩm Hồng lập tức bẩm báo: “Mẹ, con và Dung Nhi rất tốt”. Lão phu nhân thấy Thẩm Hồng đã thay đổi cách xưng hô với tôi, không nghi ngờ gì, khe khẽ mỉm cười.
Bà khoát tay nói: “Hồng Nhi, đến chỗ ta ngồi đi. Hôm nay ta cũng mệt mỏi rồi, cho các con lui xuống”. Phu thê Thẩm Tề vâng lời, Mai Nhiêu Phi lại vẫn mang vẻ mặt không cam chịu nói: “Lão phu nhân, thuốc của con…”.
“Được rồi! Bản thân con chú ý một chút là được. Lấy đâu ra ngày ngày có lắm người muốn đánh muốn giết con như vậy, con đừng để mình mắc bệnh đa nghi.” Dứt lời , Lão phu nhân cũng không đoái hoài gì đến nàng ta nữa. Phu thê Thẩm Phúc cũng đành ngượng ngập rời đi.
“Mẹ, nhị đệ muội làm sao thế?”, Thẩm Hồng hỏi.
“Cũng không có gì đâu”, Lão phu nhân thong thả nói: “Con bé Phi Nhi này điểm nào cũng tốt. Mỗi tội mở miệng là không chịu tha cho người ta, đắc tội rất nhiều người. Thế nên hiện giờ mang thai, ngày nào cũng nghi thần nghi quỷ, hôm nay còn nói với ta, có người bỏ hồng hoa vào thuốc uống hàng ngày của mình”.
Thẩm Hồng nghe thế, cũng cười một tiếng ra chiều đã hiểu. Còn tôi lại kinh hãi vô cớ, tôi biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế. Ngay sau đó, Lão phu nhân nói với Thẩm Hồng việc để cho chàng quay lại phường rượu của Thẩm gia đặng quản lý gia nghiệp, một câu tôi cũng nghe không lọt.
Ngày hôm đó, tôi có phần tâm thần bất an. Tôi xuất thân thôn dã, vốn chưa từng trải qua ân oán tình thù của gia tộc giàu sang quyền thế, nhưng một khi bị cuốn vào, lại thấy cuồng phong bão táp chẳng khác gì chiến trường trong lời của những người kể chuyện . Tôi gả vào Thẩm gia còn chưa được một năm, Liễu Vũ Tương, Băng Nhi, Lạc Lạc đều đã lần lượt chết đi trong sóng gió nguy nan, tiếp theo, sẽ đến phiên ai đây?
Tôi ngồi bên cửa sổ một mạch đến tận tối, đem khuya thanh vắng, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng buồn chán, liền một thân một mình dạo bước trong sân.
Ánh trăng như lụa, trời như nước biển, tiếng dế kêu tạo thành một bản hòa ca đẹp đẽ. Tâm tình tôi rất khoan khoái, đi thẳng một mạch không dừng bước, trong lúc lơ đãng, bóng đêm đã sâu lắng hơn.
Không biết đã đi bao lâu, tôi xoay người nhìn lại, mới giật mình phát hiện bản thân đã đến rừng trúc phía sau khóa viện [2] - nơi ở của phu thê Thẩm Phúc. Vừa định quay gót bỏ đi, tôi chợt nghe trong rừng trúc có âm thanh nghẹn ngào kìm nén truyền ra, nửa đêm nghe thấy như tiếng kêu ma quỷ, khiến người ta kinh hồn khiếp vía.
[2] Khóa viện: Viện tử nằm ở hai bên của chính viện
Bụng dạ sinh nghi, tôi liền đánh bạo đi vào trong vài bước nữa. Lá trúc xào xạc, tiếng khóc kia bỗng nhiên ngừng lại. Xuyên qua đám lá trúc thưa thớt, từ xa xa, tôi thấy dưới ánh trăng lạnh như nước, hương án được bày ra, phía trên sắp mấy bài vị, mùi hương vấn vít, có bóng một nữ tử gầy yếu quỳ gối trước hương án, lặng lẽ rơi lệ. Hồi lâu sau, nữ tử mới nghẹn ngào nói với hương án: “Nếu các người muốn trách, cũng không trách ta được…”. Do cách quá xa, âm thanh đang nói kia lại nghèn nghẹt nặng nề, cho nên không nghe rõ là giọng của ai.
Đúng lúc này, tôi bỗng cảm thấy không thở được, có người đang bóp chặt cổ tôi từ phía sau.
Lực tay của kẻ đó vô cùng mạnh. Tôi bị tập kích bất ngờ, lại chưa từng dự liệu trước, cho nên chỉ trong nháy mắt, đã bị bóp cổ tới mức thở không ra hơi. Tôi quờ tay ra sau, cố đẩy kẻ đó ra, nhưng hoàn toàn chẳng thấm vào đâu. Tôi dồn sức muốn hô to, nhưng cổ họng khô khốc, cảm thấy hơi thở dù chỉ tí xíu cũng không còn, tuyệt nhiên không hô lên được. Thậm chí tôi còn nghe thấy cả tiếng cổ mình bị vặn.
Tôi thấy toàn thân càng ngày lúc khó chịu, gần như ngã quỵ xuống đất. Ánh sáng nơi vầng trăng bợt bạt, giữa lúc hốt hoảng, đồ như tôi nghe thấy tiếng Băng Nhi đang vẫy chào từ phía xa.
“Cửu Dung tẩu tẩu, Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu ở đâu…” Đúng lúc này, chợt có tiếng hô hoán vọng vào tai tôi. Tâm tư của tôi bỗng chốc sáng tỏ, là giọng Băng Ngưng, giọng nói đó hết sức hoảng loạn. Lúc đó, kẻ đứng phía sau lưng tôi hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng Băng Ngưng, bàn tay bóp cổ tôi cũng bất giác nới lỏng. Tôi muốn nhân cơ hội này đẩy kẻ đó ra, nhưng không còn chút sức nào, lực bất tòng tâm.
Kẻ đó dồn hết sức lực vào đôi tay, hận không thể bóp chết tôi ngay lập tức. Tôi vừa mới được giải thoát đôi chút, lại bắt đầu lâm vào trạng thái tưởng chừng ngạt thở. May mà giọng nói của Băng Ngưng càng lúc càng gần, bắt đầu nghe được cả tiếng bước chân. Bàn tay kẻ đứng sau tôi bắt đầu run lên. Kẻ đó dứt khoát buông tôi ra, lách mình tháo chạy vào rừng trúc. Gần như cùng ngay lúc đó, Băng Ngưng đã đi đến bên cạnh tôi.
Nhìn thấy tình trạng của tôi, Băng Ngưng chấn động, tiến lại gần, đỡ lấy tôi, quýnh quáng kêu: “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu…tẩu làm sao thế? Tẩu không sao chứ?”
Tôi ho khan rất lâu, hơi thở mới có phần thông thuận, nói đầy khó khăn : “Băng Ngưng, muội nhìn…nhìn hương án…”. Tôi cố hết sức giơ tay lên, chỉ cho Băng Ngưng xem. Băng Ngưng nhìn theo hướng tay tôi chỉ, nhìn hồi lâu, nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, hương án nào cơ? Chỗ đó chỉ là mặt cỏ trống không thôi”. Tôi nghe vậy, trong lòng lấy làm kinh hãi, bảo cô bé đỡ đến xem, quả nhiên là trống không.
Tôi thở dài, không nói một lời. Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu, vừa rồi hình như muội thấy có bóng người tháo chạy, sau đó thì thấy tẩu ở đây, có phải là… có người muốn hại tẩu không?”
Tôi chậm rãi gật đầu, nói nhỏ: “May mà muội tới sớm, nếu tới muộn chút nữa, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ta rồi”.
Băng Ngưng sắn tay áo lên, giận giữ nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu đối xử với mọi người tốt như vậy, ai lại nhẫn tâm đến vậy, có thể ra tay đối với tẩu tàn nhẫn thế này? Nếu tẩu biết đó là ai, hãy nói cho muội biết, Băng Ngưng muội sẽ xả cơn giận này giúp tẩu”.
Tôi lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết là ai. Phải rồi, Băng Ngưng, đã trễ thế này, sao muội lại chạy đến đây tìm ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.