Cửu Dung

Chương 26: Hoạ từ chiếc phượng bào (2)




Lý công công trừng mắt nhìn tôi một cái, mắng: “Lãnh Cửu Dung, ngươi tưởng rằng ngươi vẫn còn là quý nhân sao? Bây giờ ngươi nên cầu Thần bái Phật cho bản thân ngươi không sao đi. Tốt nhất đừng có lo nhiều việc như thế, bằng không chính ngươi cũng không biết vì sao mình chết đâu!”. Nói xong, hắn bảo với thái giám dưới trướng: “Đưa người đi cho ta!”. Đám thái giám này đồng loạt tiến lên, trói Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử lại rồi dẫn đi.
Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử vừa đi vừa khóc, lớn tiếng kêu gào: “Nương nương, nương nương, người nhất định phải cứu chúng tôi, chúng tôi không muốn chết, nương nương…”. Bọn họ đã đi rất xa mà vẫn còn nghe thấy tiếng kêu cứu quanh quẩn trong sân.
Trong lúc nhất thời, tôi chỉ cảm thấy cả người trống rỗng, thân mình lảo đảo, suýt ngã ra đất. May mà Băng Ngưng đã kịp đỡ lấy tôi, cô bé hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”. Tôi chậm rãi lắc đầu.
Niệm Kim liếc mắt nhìn chúng tôi, nói: “Lãnh Cửu Dung, lần này để ngươi chạy thoát, nhưng ngươi chẳng qua cũng là châu chấu cuối thu thôi, nhảy múa không được bao lâu nữa đâu”. Băng Ngưng quơ quơ nắm đấm lên với bà ta, bà ta mới bị doạ rồi chạy mất.
Tôi nắm tay Thư Vũ, nước mắt gần như rơi xuống, tôi như đang khẩn cầu: “Thư Vũ cô cô, cô nói chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Chúng ta phải làm thế nào mới có thể cứu được họ? Người vốn phải chết đáng ra là ta và Băng Ngưng, hiện giờ lại là Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử…”. Tôi càng nói, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Tuy rằng thời gian tôi sống cùng với Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử không dài, nhưng bọn họ lại rất trung thành với tôi, khi tôi khốn cùng nhất cũng không rời không bỏ tôi, tình nghĩa này thật sự là đáng quý.
Thư Vũ thờ dài nói, “Nương nương, chẳng lẽ người còn không nhìn ra sao? Chuyện này chứng tỏ có kẻ muốn hãm hại người, một mẻ hốt gọn tất cả chúng ta. Lúc ban đầu Niệm Kim phân người và Băng Ngưng đi giặt phượng bào, cuối cùng Lý công công tới bắt người, chỉ e là đã tính toán xong hết rồi. Có lẽ là ông trời phù hộ, vừa lúc thân thể Hàm Mặc không khoẻ mạnh, nương nương thương tiếc con bé nên mới bảo con bé đi làm công việc nhẹ, nhưng không ngờ rằng vì thế lại cứu được mạng của nương nương và Băng Ngưng. Nương nương cũng không cần trách bản thân đã đẩy Hàm Mặc ra bảo vệ mình, cho dù nương nương và Băng Ngưng gánh tội giặt áo bào, Hàm Mặc cũng phải gánh tội vì đem đồ đi phơi. Sớm muộn gì thì kết quả cũng vậy, chẳng thà nói thật để cứu nương nương và Băng Ngưng, rồi nghĩ cách cứu bọn họ ra”.
Lúc Thư Vũ nói những lời này, trong mắt cũng mông lung ngấn lệ, thậm chí còn toát ra vẻ tuyệt vọng, lòng tôi chợt ớn lạnh, hỏi: “Cô cô, có phải là… Có phải là Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử… đã không cứu được nữa rồi phải không?”.
Thư Vũ thấy tôi đã nhận ra, rốt cục gật gật đầu, nói: “Nương nương, Thư Vũ cũng không muốn lừa người, khiến người cuối cùng vẫn đau lòng. Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử chỉ e… chỉ e là chết chắc. Nếu phạm tội trong tay nương nương khác thì còn có thể cầu tình với Hoàng hậu nương nương, nương nương kia cũng nể mặt Hoàng hậu nương nương mà thả người. Nhưng nô tài mà đã rơi vào tay Minh quý phi nương nương thì không còn một ai sống sót trở ra. Năm thứ hai Minh quý phi vào cung, có một cung nữ tên Thuý Cúc, là một trong những nha đầu Hoàng hậu nương nương yêu quý nhất. Vì nàng muốn giúp Hoàng thượng lung lạc Minh quý phi nên đưa nha đầu Thuý Cúc mình yêu quý nhất cho Minh quý phi. Ai ngờ lúc Thuý Cúc rót trà, không cẩn thận một cái làm rớt trà vào váy của Minh quý phi, Minh quý phi nổi giận, lập tức sai người đánh Thuý Cúc gần chết. Hoàng hậu nương nương biết chuyện này liền cầu tình cho Thuý Cúc với Minh quý phi. Nhưng không thể ngờ rằng, Hoàng hậu nương nương chân trước vừa mới đi, chân sau Minh quý phi đã đánh chết Thuý Cúc. Đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi, hiện giờ chuyện mà Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử phạm phải lại là chuyện lớn rồi. Tuy rằng chúng ta biết bọn họ bị oan, nhưng Minh quý phi thì không rõ tình hình. Cho dù Minh quý phi có biết, chẳng thà nàng ta giết nhầm cũng tuyệt không bỏ qua. Cho nên lần này hai người Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử đáng thương không còn may mắn được tiếp tục hầu hạ nương nương nữa rồi”.
Tôi nghe xong những lời Thư Vũ nói, cơ hồ có cảm giác như sét đánh ngang tai, chỉ thấy thân thể mềm nhũn, tựa như đang giẫm trên bông. Mấy người Băng Ngưng vội đỡ tôi vào phòng đi nằm.
Tôi nằm trên giường, nước mắt không kìm được cứ rơi xuống. Lãnh Cửu Dung tôi, trời sinh tính tình lạnh nhạt, với ai cũng lạnh nhạt, cho dù đi vào hoàng cung cũng chỉ mong có thể bình lặng sống hết đời này, phàm là chuyện có thể nhịn, tôi đều nhịn. Cũng đều tại tôi nên Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử mới rơi vào kết cục bi thảm. Dù Niệm Kim muốn hại người, cũng là hướng về phía tôi, nhưng hiện giờ lại làm Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử phải gánh tội. Mà tôi, trơ mắt nhìn họ bị Minh quý phi tra tấn chí tử nhưng lại không có cách nào. Loại nhức buốt hết sức đau lòng này, thật sự là không cách nào nói ra được.
Tôi cứ im lặng nằm như vậy, không ăn không uống, chờ cái tin dữ tất sẽ đến kia. Quả nhiên, lúc sâm sẩm tối, Thư Vũ đi đến, đôi mắt hơi sưng đỏ.
Giọng cô có phần khàn khàn, gọi: “Nương nương…”.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử phải chăng đã…”.
“Ừm” Thư Vũ gật đầu: “Nghe nói Tiểu Hợp Tử còn may, tự cắn lưỡi tự sát thôi. Hàm Mặc thì bị Minh quý phi tra tấn một hồi, còn bắt con bé quỳ vào cái thảm toàn kim là kim. Hàm Mặc, con bé… bị Minh quý phi hành hạ chết lúc còn đang sống sờ sờ. Nô tỳ nghe nói lúc con bé chết còn liên tục hét ‘nương nương cứu mạng’”.
Tuy rằng đã sớm đoán được kết quả, nhưng nước mắt tôi vẫn không ngăn được chảy xuống ào ào.
Thư Vũ khuyên tôi: “Nương nương, việc này đã qua rồi, người cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử…”. Thư Vũ nói đến đây, cũng không kìm được mà rơi nước mắt: “Chỉ có thể trách số mệnh của bọn họ không tốt. Nương nương, người phải cố gắng bảo trọng sực khoẻ mới được”.
Tôi không nói năng gì, chỉ lẳng lặng nằm như vậy. Thư Vũ khuyên giải thêm một lát nữa, thấy tôi thờ ơ liền đi ra ngoài.
Nửa ngày sau, cô lại đến, tay bưng một ít đồ ăn. Cô khuyên tôi: “Nương nương, người ăn chút gì đi. Sức khoẻ của bản thân quan trọng hơn”. Tôi vẫn không hề nhúc nhích, có cảm giác hiện tại vốn không phải là một người có trái tim, toàn thân cũng dường như bị đào rỗng ra. Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử, hiện giờ bọn họ có khoẻ không? Phải nhận lấy đau khổ gì? Tôi nghĩ như vậy, giữa lúc hốt hoảng mới nhận ra bọn họ đã chết rồi, hơn nữa còn vì tôi mà chết. Nếu ngày đó không phải tôi cố tình không tuân lệnh Hoàng thượng, cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện giờ, cũng sẽ không khiến những người bên cạnh mình chết không minh bạch như vậy, bản thân mình thì lại chẳng có cách nào.
Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đi đến, hỏi: “Thư Vũ cô cô, nương nương vẫn không chịu ăn cơm sao?”.
Thư Vũ gật đầu nói: “Chuyện hiện tại là đả kích quá lớn đối với nương nương mà”.
Nước mắt của Minh Nguyệt Hân Nhi bắt đầu chảy xuống ào ào: “Rõ ràng hôm qua Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử còn yên lành đi lại trước mặt muội. Hàm Mặc còn nói nếu sau này xuất cung sẽ đưa muội đến nhà cô ấy để ăn hạch đào của mẹ cô ấy, sao thoáng một cái đã… thoáng một cái đã đi như vậy chứ?”. Minh Nguyệt Hân Nhi khóc oà lên, tiếng khóc càng lúc càng dữ hơn.
Băng Ngưng thở dài: “Việc này chứng tỏ có kẻ khác gài bẫy để hại chúng ta. Muội và Cửu Dung tỷ tỷ không bị hại hoàn toàn là may mắn. Hàm Mặc và Tiểu Hợp Tử thì…”. Băng Ngưng nói đến đây, dừng lại một chút: “Hiện giờ muội mới biết rằng, trong cung thì ra là giết người không chớp mắt. Hiện giờ kẻ khác muốn hại chúng ta dễ như trở bàn tay. Chúng ta một đường sống để phản kháng cũng không có, hoàn toàn là biết hôm nay không biết ngày mai. Nói không chừng một ngày nào đó, Băng Ngưng muội sẽ không gặp được mọi người nữa…”. Băng Ngưng nói xong, cũng nhịn không được, khóc oà lên.
Lời Băng Ngưng nói như lưỡi dao nặng nề cứa vào lòng tôi. Cô bé nói rất đúng, nếu cứ tiếp tục như thế này, những người khác muốn hại chúng tôi thì dễ như trở bàn tay. Hơn nữa hiện giờ chúng tôi lại đắc tội Minh quý phi, chỉ sợ thật sự là biết hôm nay không biết ngày mai. Nếu chỉ một mình tôi, sống hay chết thì cũng sẽ không tính toán như vậy. Nhưng Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng cũng vì tôi nên mới vào hoàng cung này, Thư Vũ trung thành, cam lòng cùng chung hoạn nạn với tôi. Sao tôi có thể vì những ngày yên ổn của mình, vì mình không muốn đối mặt với Hoàng thượng mà tổn hại sự sống chết của bọn họ? Nếu làm như vậy, tôi có còn là người không?
Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi đột nhiên hiểu ra, tôi nói từ trên giường: “Thư Vũ cô cô, ta muốn ăn cơm”.
Thư Vũ nghe tôi đột nhiên nói như vậy, sững sờ một chút, rồi nói: “Nương nương, người muốn ăn cơm? Được được được, nô tỳ sẽ lập tức đi hâm nóng đồ ăn cho người…”.
Tôi lắc đầu nói: “Không cần đâu, ta đói bụng rồi, ta muốn ăn bây giờ”. Nói xong, tôi bước xuống giường, đi đến cái bàn bên cạnh, ăn hết tất cả đồ ăn.
Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đều mở to hai mắt nhìn tôi, không biết làm gì mới tốt. Tôi cũng không để ý đến hai đứa, chỉ nói: “Thư Vũ cô cô, làm phiền cô lấy bút mực giấy nghiên cho ta, giúp ta mài mực”.
Thư Vũ chắc là đã hiểu ý tôi, vẻ mặt mừng rỡ, nói: “Nô tỳ đi lấy cho nương nương liền đây”. Nói xong, cô bèn chạy ra ngoài, một lát sau trở lại, trong tay đã ôm bút mực và nghiên mực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.