Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 18:




“Làm sao có người biết là chúng ta làm được?” Trong khu rừng ở thành Tây, Nhẫm Cửu khổ não gãi đầu, “Lúc đó trong phòng làm sao còn có ai được…”
“Lúc đó trong phòng tuyệt đối không thể có người.” Sở Cuồng định luận, hắn cụp mắt nghĩ một hồi, “Là người phục thị, mệnh lệnh đầu tiên của hắn là hồi báo tin tức, có lẽ hắn dùng phương thức liên lạc chỉ hắn và người sở hữu mới có để truyền tin, còn có một khả năng nữa, đó là người sở hữu vốn không biết ai giết người phục thị, hắn chỉ tìm một cái cớ để bắt sáu chị gái của cô để uy hiếp cô. Hơn nữa, theo thời gian cho thấy, ít nhất mười ngày trước họ đã bị bắt về Châu phủ rồi, từ đó suy đoán rằng khả năng thứ hai có vẻ cao hơn.”
Đầu óc Nhẫm Cửu trống rỗng, sáu tỷ tỷ của nàng lẽ nào đều giống như Tam tỷ…
Sở Cuồng lấy trong y phục ra một vũ khí màu trắng, đưa cho Nhẫm Cửu, đặt trong tay nàng rồi dạy: “Trên người cô có máy nhận dạng của tôi, bởi vậy có thể sử dụng vũ khí này bất kỳ lúc nào, bình thường lúc không sử dụng thì đặt chỗ nào dễ lấy nhất, theo quần áo của các hạ thì cài vũ khí ở eo là thích hợp nhất, ngoài ra, lúc sử dụng xin hãy chú ý, nhất định phải ấn nút ở đuôi trước, nếu không sẽ không sử dụng được, cuối cùng, vì đây là vũ khí có tính sát thương, đối với vật hữu cơ tính sát thương rất lớn, bởi vậy xin hãy sử dụng cẩn thận.”
Nhẫm Cửu ngơ ngác ngước nhìn hắn, Sở Cuồng đưa đồ cho nàng xong, lùi lại vài bước, Nhẫm Cửu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Người đối phương muốn tìm là tôi, sự tình cũng do tôi mà ra, đương nhiên tôi phải giải quyết, tôi sẽ đến quan phủ, bảo họ thả người nhà cô ra.”
Nhẫm Cửu mấp máy miệng, Sở Cuồng đã quay người đi, nàng vội nhấc chân bước theo: “Máy… máy nhận dạng của ngươi còn ở chỗ ta…”
“Ừ.”
“Mấy thứ đồ lợi hại của ngươi chẳng phải cần máy nhận dạng mới có thể dùng sao?”
“Ừ.”
“Vậy nếu… nếu ngươi bị bắt, chẳng phải không thể nào trốn thoát được sao?”
Cuối cùng Sở Cuồng cũng nghiêng đầu nhìn Nhẫm Cửu, trong mắt Nhẫm Cửu có quá nhiều cảm xúc, phức tạp đến mức khiến Sở Cuồng không thể nào phân tích hết, nhưng trong số những cảm xúc của nàng có lẽ cũng có vài phần lo lắng bất an thật sự, trong hình huống thế này nàng vẫn lo lắng cho tính mạng của hắn sao…
Đáy mắt Sở Cuồng lóe lên một tia cảm xúc gì đó, hắn khẽ cụp mắt, bất giác nhớ lại biểu hiện lúc Nhẫm Cửu đưa tiền cho thư sinh kia, lại nghĩ đến tiếng hét của nàng khi chạy trốn đêm đó, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện vậy rồi, lẽ ra nàng phải căm hận nghề “binh lính” này, nhưng nàng vẫn cứu họ. Tuy chỉ là một câu nói, nhưng đó là biểu hiện thật sự của nàng.
Có lẽ con người là một thứ phức tạp, lúc giúp đỡ người khác đồng thời cũng có chút không nỡ, lúc cứu người khác lại cũng có chút không cam lòng, nếu những cảm xúc tiêu cực kia là chuyện thường tình, vậy những thiện lương này chắc cũng là thường tình.
Nhẫm Cửu muốn cứu tỷ tỷ của nàng, nhưng cũng không muốn hắn đi vào chỗ chết, đây vốn là chuyện thường tình, nhưng sự lo lắng này lại khiến hắn ấm lòng một cách kỳ lạ.
Đây là một cô nương lương thiện…
Sở Cuồng dừng bước, giọng mang chút ấm áp hiếm thấy ngày thường, nhưng chỉ là một chút xíu thôi, vốn không thể nào khiến Nhẫm Cửu đầu óc đang loạn cảm giác được.
“Rất tiếc, tình huống này không có lựa chọn thứ hai, quyết định này là đương nhiên. Nếu Quan phủ tuân thủ tín nghĩa thả người nhà của cô, vẫn mong các hạ đừng tiến hành kế hoạch báo thù không thực tế, yên tâm sống hết quãng đời còn lại đi.”
Lựa chọn như vậy không tối đa hóa lợi ích, Sở Cuồng biết. Hắn còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm, còn quan trọng hơn cứu sáu tỷ tỷ của Nhẫm Cửu nhiều. Nhưng như hắn nói, quyết định bây giờ của hắn là lựa chọn đương nhiên, không liên quan đến lợi ích. 
Trước cửa Châu phủ, các thị vệ vây chặt lấy Nhẫm Cửu và Sở Cuồng, tay cầm khiên giáp, vô cùng đề phòng.
Sở Cuồng đứng trước mặt Nhẫm Cửu, giống như một tấm khiên vô cùng chắc chắn, hắn cao giọng nói: “Thả người nhà của Nhẫm Cửu các hạ ra trước, sau đó tôi sẽ nghe theo xử trí.”
Nhẫm Cửu bất giác kéo áo hắn. Sở Cuồng không quay đầu nhìn nàng, có lẽ hắn vốn không biết “khuyên giải” là ý gì, chỉ lạnh lùng yên lặng nhìn quan viên Phủ nha đứng sau tầng tầng thị vệ.
Mấy quan viên thương nghị hồi lâu, có người bước ra nói: “Phạm nhân Sở Cuồng, nếu ngươi tự mình mang còng tay này thì bây giờ bọn ta sẽ thả người.”
Có người vứt một chiếc còng màu trắng xuống đất, hình như không khác những vũ khí của Sở Cuồng là mấy. Sở Cuồng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn vật dưới đất: “Tôi và các người không tồn tại quan hệ thương nghị, thả người trước.” Hắn nói rất quả đoán, khiến mấy quan viên quen diễu võ giương oai phía sau nhất thời mất mặt. Tất cả phẫn nộ nói: “To gan…” Còn chưa dứt lời, trong chớp mắt Sở Cuồng đã lấy ra một vũ khí, nhắm vào chiếc nón trên đầu một quan viên phía sau, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, ánh sáng xanh lóe lên, chiếc mão của quan viên kia lập tức tan thành tro bụi.
Người đó sợ đến xanh mặt.
Sở Cuồng nhàn nhạt nói: “Không có đường thương nghị, thả người.”
Nhẫm Cửu nhìn rất rõ, đó là vũ khí hắn dùng lúc họ gặp nhau lần đầu, Sở Cuồng từng nói thứ đó không đả thương được ai. Hắn đang hù dọa bọn họ…
Mấy quan viên nhìn nhau, không ai dám lên tiếng, một lúc sau, sáu nữ nhân dung mạo tương tự như Nhẫm Cửu được đưa ra từ phía sau, họ bị bịt miệng, tóc tai rối bời, vô cùng chật vật, nhìn thấy họ, thân hình Nhẫm Cửu khẽ động, suýt chút nữa không kiềm chế được mà xông lên phía trước.
Sáu nữ nhân thấy Nhẫm Cửu nhất thời cũng có vài phần kích động, miệng bị bịt chặt ú ớ muốn nói.
Sở Cuồng quay đầu nhìn Nhẫm Cửu: “Xác nhận là họ chưa?” Thấy Nhẫm Cửu gật đầu, Sở Cuồng nói, “Thả họ đi trước đã.”
Mấy quan viên do dự một hồi, vũ khí trong tay Sở Cuồng lại bắn vào tấm khiên trong tay một thị vệ, tấm khiên biến mất khiến thị vệ kinh hoàng thất sắc, vụ nổ hôm qua đã khiến thần kinh chúng nhân căng thẳng, lần này càng bị Sở Cuồng dọa đến nhũn chân, ngã ngồi xuống đất. Phản ứng của hắn khiến các binh sĩ xung quanh càng sợ hãi hơn, nhất thời trái phải nhìn nhau, đồng loạt lui về phía sau, cảnh tượng hơi hỗn loạn, mấy quan viên thấy vậy vội nói: “Nếu người dám giở trò, trốn được hôm nay cũng không trốn được truy nã khắp nơi của thiên triều, bọn ta nhất định bẩm báo lên Bệ hạ, tru di cửu tộc nhà chồng của sáu người này!”
“Lừa gạt là chuyện đáng khinh bỉ.”
Có được câu trả lời này, mấy quan viên dù vẫn còn mấy phần nghi ngờ nhưng vẫn thả người, cởi trói cho sáu nữ nhân để họ đi về phía Nhẫm Cửu.
Sở Cuồng chưa buông vũ khí trong tay xuống, cũng không quay đầu lại, giọng vẫn trầm ổn như thường ngày: “Đưa người nhà cô đi đi, đừng đi quan đạo.”
Sáu nữ nhân lục tục chạy đến bên Nhẫm Cửu, đối với cảnh tượng thế này mọi người khó tránh sợ hãi, nhất thời không ai lên tiếng, quan viên nói như khai ân: “Hoàng ân rộng mở, tha cho tính mạng các ngươi, chỉ cần nam nhân này ở lại, các ngươi đi đi.”
Họ vẫn chưa ổn định cảm xúc, chỉ khó hiểu nhìn Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu nhìn đôi môi tái nhợt của họ, không biết ở trong lao họ đã chịu bao nhiêu khổ cực, lòng chua xót khó chịu, các tỷ tỷ của nàng từ nhỏ đã rất thương nàng, nhưng lại vì nàng mà chịu kiếp nạn này…
“Tiểu Cửu nhi?” Lục tỷ nắm tay nàng, “Bất kể chuyện là thế nào, chúng ta cứ đi đã.”
Họ vốn chưa từng gặp Sở Cuồng, đương nhiên cũng không nghĩ sẽ cùng hoạn nạn với Sở Cuồng.
“Còn rề rà gì nữa!” Nhị tỷ nóng tính nhất, kéo tay Nhẫm Cửu đi về phía trước, “Bỗng dưng bị đưa đến nơi quỷ quái này, chịu tội của chưa đủ sao? Có thể đi được thì đi mau đi! Đừng lề mề nữa!”
Bị mấy tỷ tỷ vừa lôi vừa kéo đi thật xa, đến cuối con đường trước Phủ nha, Nhẫm Cửu quay đầu nhìn lại, dường như vô tình nhìn thấy Sở Cuồng ném vũ khí, nhặt chiếc còng đeo lên tay, từ đầu chí cuối, biểu hiện của hắn không hề thay đổi, điềm nhiên như tiếp đó chỉ là đi dự một bữa tiệc bình thường…
Sở Cuồng không hề làm sai chuyện gì, Nhẫm Cửu rõ hơn ai hết, thậm chí hắn đã cứu người của sơn trại, bây giờ lại cứu nàng và các tỷ tỷ. Những lúc nên đứng ra, dường như Sở Cuồng luôn đứng trước mặt nàng, cho dù Nhẫm Cửu bỏ thuốc hại hắn tiêu chảy cả đêm hắn cũng không trách cứ một lời.
Nhẫm Cửu chưa từng có tâm trạng như vậy, nàng không nói nên lời, chỉ cảm thấy dường như mình đã thiếu nợ người ta, cổ họng nghẹn lại, ngực bức bối từng hồi.
Mãi đến khi Sở Cuồng bị các thị vệ đưa vào quan phủ, hắn cũng không quay đầu nhìn Nhẫm Cửu một lần, dường như không hề lưu luyến.
Ra khỏi Châu quận, dọc đường mọi người đi rất vội, lúc ra khỏi Châu quận cũng không có ai cản họ, rời khỏi thành được một đoạn, sáu tỷ tỷ đều vui mừng khôn xiết, Nhẫm Cửu lại nhớ đến lời dặn của Sở Cuồng, nói: “Chúng ta đi đường tắt phía trước đi, đừng đi quan đạo nữa.”
Mọi người đều ngẩn ra: “Muội sợ quan phủ xuất ngôn phản ngữ sao?”
Nhẫm Cửu gật đầu, có những chuyện Sở Cuồng không nói, nhưng trải qua mấy ngày nay, sao nàng có thể vẫn còn đơn thuần, không nghĩ nhiều một chút được, Sở Cuồng nói đúng, chuyện gì cũng phải có dự tính xấu nhất: “Tên Khâm sai kia… À, có thể nói là hắn dùng cách nghĩ của một người nào đó ở Kinh thành để làm việc… Có thể nói là hắn nghe theo lệnh Hoàng đế làm việc, trước đó hắn muốn diệt khẩu có thể nghĩ đến việc giết hết cả trại chúng ta, lúc này Hoàng đế cũng có khả năng nghĩ đến việc giết chúng ta diệt khẩu.”
Vừa nói xong, mọi người bỗng yên lặng: “Sơn trại… thật đã mất rồi sao?” Ngũ tỷ khàn giọng hỏi.
“Người đã chạy được hết, nhưng không thể quay về trại nữa.” Nhẫm Cửu nhẹ giọng nói, “Tốt nhất là cũng không nên ở trấn Chi Lương nữa, các tỷ tỷ vẫn nên cùng muội đi về phía Nam hoặc lên phía Bắc đi, đến nơi mà thế lực của triều đình không vươn tới được để sống tiếp.”
Ngũ tỷ lắc đầu: “Trấn Chi Lương cách Kinh thành xa như vậy mà lúc xui xẻo thì vẫn xui đó… Chúng ta đi đâu cũng như nhau thôi.”
“Hơn bữa bây giờ bọn ta không chỉ có một mình nữa.” Tứ tỷ tiếp lời, “Chồng con của bọn ta đều ở trấn Chi Lương… Bọn ta có thể chạy đi đâu được?”
Nhất thời mọi người đều yên lặng.
“Sẽ có cách mà!” Thấy sắc mặt các tỷ tỷ hơi ngả lòng, Nhẫm Cửu cố gắng lấy tinh thần nói, “Các tỷ phu và bọn trẻ có thể cùng đi mà! Chúng ta có thể tìm một nơi hẻo lánh, lúc mới bắt đầu, nghèo một chút, khổ một chút cũng không sao, rồi sẽ ổn mà! Có thể cùng sống tiếp mới là quan trọng nhất! Nếu không…”
Nếu không thì thứ Sở Cuồng đổi lại chẳng phải không còn ý nghĩa gì nữa sao?
Còn chưa dứt lời, chỉ nghe một tiếng “xoẹt” xé gió truyền đến, Nhẫm Cửu bỗng thấy Tứ tỷ đứng trước mặt mình đột nhiên ngã gục xuống đất, Nhẫm Cửu vội đỡ lấy, nhưng tay lại dính đầy máu ươn ướt! Sau lưng Tứ tỷ cắm một mũi tên!
Mũi tên có quan ấn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.