Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 2:




Người đàn ông hơi suy nghĩ rồi đặt vũ khí trong tay xuống, hắn lật người xuống giường, đảo mắt nhìn quanh, lý trí phân tích rõ ràng tình hình xung quanh. Lạc hậu, dã man, yếu ớt, không trang bị năng lực phản kích, đó là đánh giá của hắn đối với tất cả vật thể xung quanh, bao gồm cả Nhẫm Cửu.
Nhẫm Cửu ngồi ở mép giường bóp bóp cổ tay, miệng lẩm bẩm những lời như là vong ơn phụ nghĩa gì đó. Người đàn ông không đếm xỉa đến nàng mà nói: “Để được công nhận, đôi bên nên biểu thị thành ý. Tôi không dùng vũ lực uy hiếp cô nữa, cô hãy trả máy bay lại cho tôi.”
Nhẫm Cửu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Máy bay mà chàng nói lẽ nào là cái trứng trắng trắng tròn tròn nở ra chàng đó sao?”
Người đàn ông suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói: “Không sai.”
Nhẫm Cửu phẩy tay: “Thứ đó thì không ở đây đâu, bị người của quan phủ kéo đi rồi.” Nàng vừa dứt lời thì vũ khí đen ngòm kia lại chỉ vào mi tâm, người đàn ông lạnh lùng nói: “Cướp về đây.”
Khóe miệng Nhẫm Cửu giật giật: “Đây là thành ý mà chàng nói đó à?”
“Bớt giở trò.” Thần sắc người đàn ông không hề lay động, đôi mắt đen sắc bén nhìn Nhẫm Cửu, “Cô là Trưởng quan hành chính ở đây, đương nhiên có quyền lợi ra lệnh cho họ giao trả vật không thuộc về mình.”
“Ta đâu phải là Hoàng đế! Ta chỉ là một thổ phỉ nhỏ nhoi thôi, có quyền lợi gì ra lệnh cho người của quan phủ trả đồ cho ta! Đó chẳng phải là đi tìm cái chết sao!” 
Nam nhân nhíu mắt nhìn nàng một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra hiểu lầm về “danh hiệu” giữa họ, hắn cũng không nói gì nữa mà trực tiếp hỏi: “Hoàng đế ở đâu?”
“Ở Kinh thành cách đây mười vạn tám ngàn dặm, chàng muốn tìm hắn thì phải đi bộ hai ba tháng.”
“Quan phủ kéo đồ đi nằm ở đâu?”
“Dưới chân núi.”
“Đi cướp về cho tôi.”
Nhẫm Cửu đưa cổ ra nhắm mắt: “Chàng giết ta đi cho xong, chết như vậy còn thống khoái hơn.” Thổ phỉ cướp quan phủ, không phải chán sống thì là gì!
Giết cô ta hoàn toàn không có ích gì, người đàn ông nghĩ vậy, hắn không quen thuộc nơi này, cô gái này có rất nhiều tác dụng. Sau một hồi trầm tư hắn lôi Nhẫm Cửu trên giường xuống: “Cô giúp tôi đi lấy máy bay về.”
Hắn không cho chen lời mà đẩy Nhẫm Cửu ra khỏi cửa phòng, vòng ra sau lưng nàng, dùng vũ khí ấn lên cột sống nàng nói: “Dẫn đường.”
Nhẫm Cửu đánh không lại hắn, chỉ đành thuận theo ý hắn bước ra ngoài, nhưng chưa đi được mấy bước, bỗng nghe sau lưng “keng” một tiếng, nàng quay đầu nhìn, thấy nam nhân áo đen ôm ngực quỳ một gối, môi hắn mím chặt, trán toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Nhẫm Cửu giật mình vội phẩy tay: “Không cần hành đại lễ như vậy, không cần hành đại lễ như vậy, chàng cứ nói đi, ta dẫn đường cho chàng là được mà!”
“Im miệng.” Nam nhân lập tức đưa tay, dùng vũ khí chĩa vào Nhẫm Cửu lạnh lùng nói: “Không được qua đây, ôm đầu ngồi xuống.”
Nói cái gì mà thành ý chứ, tên này lòng đề phòng rõ ràng còn cao hơn tường thành. Tướng công trông có vẻ thanh tú lịch thiệp này sao tính tình còn không bằng đám nam nhân thô lỗ trong trại nữa vậy. Nhẫm Cửu rủa thầm mấy câu rồi thật thà ôm đầu ngồi xuống. Nam nhân vừa đề phòng Nhẫm Cửu, vừa lấy trong cái túi trên y giáp ra một vật hình ống màu bạc.
Nhẫm Cửu hiếu kỳ liếc mắt nhìn xem, thấy trong vật hình ống đó có chứa dịch thể màu lam, nam nhân ấn vào một cái nút trên vật đó, bỗng giọng nữ cứng đờ kia lại phát ra: “Không thể nhận dạng thân phận, cấm sử dụng dược vật quân dụng.”
Nhẫm Cửu trợn to mắt ngoẹo đầu hiếu kỳ tìm kiếm nữ nhân đang nói.
Nam nhân lúc này không màng đến Nhẫm Cửu, hắn nhíu mày, lại ấn một cái nữa, giọng nữ đó vẫn đáp: “Không thể nhận dạng thân phận, cấm sử dụng dược vật quân dụng.” Nam nhân lại móc trong túi trên y giáp ra một vật thể màu bạc khác, nhưng vẫn nhận được đáp án như vậy.
Thần sắc hắn trầm đi, đôi mắt đen khẽ động, nhưng không hoảng loạn mà giống như đang nhớ lại các chi tiết một cách lý tính… Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt đáng sợ nhìn Nhẫm Cửu: “Trước khi tôi tỉnh cô đã làm gì tôi?”
Nhẫm Cửu đảo đảo mắt: “Không có, ta có làm gì đâu.”
“Pằng” một tiếng, tủ gỗ sau lưng Nhẫm Cửu hóa thành tro bụi. Lần này Nhẫm Cửu nhìn rất rõ, là vũ khí trong tay nam nhân kia bắn ra một tia sáng màu lam trúng chiếc tủ kia. Giọng nam nhân uy hiếp: “Nói thật đi.”
“Được rồi, ta thừa nhận, lúc mang chàng từ sơn động về ta hơi thô lỗ một chút.” Nhẫm Cửu lập tức thành thật khai ra, “Nhưng ta cũng đâu còn cách nào, ta không đủ sức, Đại Bạch cũng không cõng nổi chàng, chỉ đành kéo một chân chàng, cứ kéo kéo như vậy… về tới đây thôi.”
Chẳng trách sau ót lại đau như vậy… Ngón tay của nam nhân siết chặt, lại bắn một phát nữa dưới chân Nhẫm Cửu: “Còn làm gì nữa?”
“Còn…” Tai Nhẫm Cửu đỏ bừng, ôm má nói, “Còn hôn nữa, hôn chàng một cái.”
Nam nhân mặt không biểu hiện tiếp tục hỏi: “Hôn ở đâu?”
“Thì trên trán…” Nhẫm Cửu khựng lại, vỗ tay nói, “À, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, trán chàng bị ta hôn một cái, sau đó lòi ra một viên châu màu bạc, ta cắn một cái, cảm thấy nó không giống bạc lắm.”
Sắc mặt nam nhân lạnh đi: “Trả máy nhận dạng lại đây.”
Viên châu đó gọi là máy rùa đá sao… Tên thật là kỳ quái, Nhẫm Cửu mím môi nói: “Cái đó mất rồi.”
Lửa giận của Sở Cuồng cuối cùng cũng bốc lên, hắn dùng hết sức lực cuối cùng nhào tới phía trước, đẩy Nhẫm Cửu xuống đất cưỡi lên người nàng, sau đó nhanh chóng tóm lấy hai tay nàng cố định trên đỉnh đầu, chĩa vũ khí vào mi tâm Nhẫm Cửu.
Nhẫm Cửu đau quá hét lên: “Trẹo tay rồi, trẹo tay rồi! Nhẹ thôi! Á! Đau quá!”
Sở Cuồng không hề đếm xỉa, hắn lạnh giọng nói: “Tôi không đùa với cô. Giao đồ ra thì sống. Không giao, chết.”
“Ta thật sự không giao được mà! Chàng có đè ta thì ta cũng không giao được đâu!”
Ánh mắt Sở Cuồng càng lạnh hơn, tay siết chặt thêm vài phần. Nhẫm Cửu đau đến mức toàn thân run rẩy, lòng nàng vừa uất ức vừa phẫn nộ, ngày thường chỉ có nàng ức hiếp người khác, làm gì có ai cưỡi tới cưỡi lui trên người ức hiếp nàng như vậy. Nàng vốn còn ôm chút tâm tư dùng chiến thuật nhu tình hàng phục nam nhâm này, nhưng ba lần bốn lượt bị uy hiếp ngược đãi như vậy, lúc này đau đớn đốt lên nộ hỏa, tính xấu của thổ phỉ cũng lộ ra hết, nàng trừng mắt nhìn nam nhân, buông lời thô lỗ: “Đồ thì không có! Đại gia nuốt rồi! Có bản lĩnh thì ngươi mổ bụng bà ra đi!” Sở Cuồng nghe vậy, vũ khí trong tay không biết biến thế nào, chỉ nghe “cách cách” hai tiếng, biến thành một con dao sắc bén, lưỡi đao lóe hàn quang khiến Nhẫm Cửu lóa cả mắt, nàng chỉ nói thôi mà! Mẹ nó chứ hắn mổ thật sao!
Trong lúc hoảng loạn Nhẫm Cửu bỗng sinh lý trí hét lớn: “Khoan!” Mũi dao của Sở Cuồng dừng lại trên ngực Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu nhìn con dao, rồi lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của nam nhân, hít vài hơi rồi nói: “Cửu gia tiêu hóa tốt lắm, ngươi… bây giờ ngươi mổ cũng đã muộn rồi! Ngươi xem!” Nói xong nàng nín thở, nhằm vào gương mặt thanh tú của nam nhân mà “ợ” một tiếng thật kêu.
Một hơi thật dài thổi ra khiến tóc trước trán nam nhân đong đưa, Nhẫm Cửu chép miệng, “Bụng ta xưa nay tốt lắm.”
Sở Cuồng dường như ngây ngốc, khi tiêu hóa hết những lời của Nhẫm Cửu rồi, cho dù có khắc chế cảm xúc nhưng lúc này thần sắc hắn vẫn bị bóp méo, gương mặt hết tím rồi lại đơ, hết xanh rồi lại cứng. Bàn tay nắm dao của hắn cũng run rẩy, dường như hận không thể bổ đôi Nhẫm Cửu ra.
Nhẫm Cửu thấy thần sắc hắn như vậy, nàng ho vài tiếng, ba phần dạy dỗ bảy phần vui mừng khi người khác gặp họa: “Bây giờ ngươi vội rồi sao? Ai kêu ngươi không tỉnh lại lúc ta cắn hạt châu kia chứ, ai kêu ngươi nhảy lên giường ta chứ, ai hại ta vừa rồi suýt chút nữa bị hạt châu đó làm nghẹn chết chứ! Ngươi thích cưỡi trên người ta thì cứ cưỡi đi, thích lấy đồ khuấy phân chĩa vào đầu ta thì cứ chĩa đi, ngươi xem đi, sự tình biến thành như vậy rồi, dù sao cũng không phải lỗi của ta.”
Nam nhân vẫn không động đậy, sau khi đờ người, hắn thả lỏng hàm răng đang nghiến chặt, đè nén gân xanh đang giật, thậm chí bỏ vũ khí xuống. Hắn bóp bóp trán, sau đó lại lấy vật hình ống màu bạc ra, dán nó lên da Nhẫm Cửu ấn xuống.
Nhẫm Cửu chỉ nghe “tích” một tiếng vui tai, giọng nữ cứng đờ kia lại phát ra: “Nhận dạng thân phận thành công, dược vật quân dụng xin sử dụng cẩn thận.”
Nam nhân thần sắc khó phân nhìn Nhẫm Cửu, biểu hiện đó cứ hau háu như Đại Bạch trợn mắt nhìn Đại Hoàng giành thịt của nó vậy.
Nhẫm Cửu đề phòng nhìn hắn, chỉ nghe nam nhân buồn bã thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nuốt dịch thể màu lam trong ống xuống, sầu não giống như uống rượu Giang xuân vậy…
Một lúc sau, hắn dường như hồi phục chút thể lực, đứng lên khỏi người Nhẫm Cửu, hắn đưa tay ra hiệu cho Nhẫm Cửu nắm tay hắn đứng dậy. Trước đó nam nhân này đã phung phí hết lòng tin của Nhẫm Cửu rồi, Nhẫm Cửu chỉ đề phòng nhìn hắn, đứng dậy dán người về phía cửa.
Nam nhân nhíu mày: “Trong hợp tác chiến lược, tin tưởng lẫn nhau rất quan trọng, tôi không hề có ý hại cô.”
Miệng Nhẫm Cửu giật giật: “Thì ra… vừa rồi chàng đang thể hiện thiện ý với ta đó sao?”
Nghĩ đến chuyện mình làm vừa rồi, nam nhân nghiêm túc nói: “Trước đó tôi đánh giá tình hình sai lầm. Tôi tỏ ý xin lỗi tại đây.”
Nhẫm Cửu cười gian: “Ta cũng đánh chàng mấy gậy, sau đó xin lỗi chàng được không?” Nhẫm Cửu không ngờ, hắn nghe xong lời này thần sắc trầm tư, không lâu sau, hắn lấy trong tay áo ra một cây gậy sắt to bằng bàn tay, tiện tay huơ huơ, cây gậy bỗng trở nên dài như cánh tay. Nhẫm Cửu cả kinh nhìn hắn, đề phòng nói, “Rốt cuộc trên người chàng có bao nhiêu vũ khí vậy?”
Nam nhân không đáp, đưa gậy trong tay cho Nhẫm Cửu: “Cô đánh đi.”
Nhẫm Cửu ngây người, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, nàng cũng nghiêm túc đưa tay thật thà đón lấy cây gậy, xem xét một hồi, cảm thấy thứ này nặng hơn dự liệu, đánh người… chắc đau lắm.
Nhẫm Cửu không nói thêm gì, đưa gậy lên quá đầu, tư thế giống như muốn đánh hắn thật mạnh. Nhưng khi bốn mắt tiếp xúc, Nhẫm Cửu bỗng vô sỉ cảm thấy lòng mềm đi, nam nhân này thanh tú như vậy đánh tàn phế thì tiếc biết mấy. Nàng đưa gậy lên, một hồi lâu cũng không xuống tay, nam nhân cũng không động đậy nhìn nàng.
Nhẫm Cửu càng mềm lòng hơn, mắt này, mũi này… có phạm tội lớn cỡ nào cũng nên được ông trời nhân từ tha thứ thôi.
Nhẫm Cửu suy nghĩ một hồi, cuối cùng mím môi bỏ gậy xuống.
Sở Cuồng vì hành động này mà nhìn nàng một hồi.
“Cửu gia ta là người độ lượng, lần này tha cho chàng.” Nhẫm Cửu liếc hắn, tiếp đó lại nói: “Chỉ là ta có mấy vấn đề, chàng phải thành thật trả lời.”
“Được.”
“Chàng tên gì? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Có thê thiếp chưa?” 
Đây là đối thoại cướp chồng nàng đã tập luyện vô số lần. Trong ảo tưởng, nam nhân như một đóa hoa trắng có vài phần sợ hãi và run rẩy báo gia thất xong, cuối cùng bị nàng cười lớn ôm lấy eo mang về sơn trại. Nhưng nam nhân trước mặt này vẻ mặt lạnh lùng, không cao không thấp đáp: “Tôi thuộc hạm đội Húc Nhật hành tinh Santaland, hai mươi tám tuổi, chưa từng kết hôn, tên thì chắc dịch ra là…” Hắn nhíu mày suy nghĩ một hồi, “Sở Cuồng.”
Nhẫm Cửu thả cánh tay giơ cao xuống, vì tên của nam nhân này mà thất thần một lúc. Nàng rất muốn cho hắn biết, tên này thật không xứng với bề ngoài thanh tú của hắn. Nhưng nhìn vào thần sắc trầm tĩnh trong đôi mắt đen láy kia, Nhẫm Cửu lại cảm thấy cái tên này cũng hợp lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.