Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Chương 48: Ngoại truyện 1




Phó Thanh Mộ đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đều bất ngờ. 
Vết thương của Nhẫm Cửu đã được xử lí xong. Lúc nàng ra gặp Phó Thanh Mộ thì hắn đang ăn. “... Tóm lại là trong lúc ngao du giang hồ ta nghe nói bên này xuất hiện đĩa bay gì gì đó nên tò mò đến xem, quả nhiên là các ngươi.” Hắn vừa ăn vừa nói: “Thế này thì tốt rồi, ta có thể đến chỗ các ngươi ăn nhờ ở đậu.” 
Nhẫm Cửu ngồi xuống bên bàn: “Sơn trại của tôi, anh muốn ăn chực nằm chờ mà không cho tôi cái gì à?” 
Phó Thanh Mộ cười, ngẩng đầu lên nhìn Nhẫm Cửu: “Cửu cô nương biết tính toán rồi cơ đấy!” Hắn đưa tay ngoắc Nhẫm Cửu, ghé tới bên tai nàng, đưa tay chỉ Sở Cuồng, nói: “Ta giúp cô nương bày mưu tính kế, được chưa?” 
Nhẫm Cửu bĩu môi nói: “Anh ấy đã là của tôi rồi.” 
“Cô nương cam tâm?” Bốn chữ này không nói thành tiếng, quay lưng về phía Sở Cuồng để hắn không nhìn thấy được, Phó Thanh Mộ chỉ nói cho Nhẫm Cửu nghe. 
Sau đó Nhẫm Cửu yên lặng một lát, nói: “Anh ăn đi.” 
Phó Thanh Mộ cười hê hê: “Trên đường đến đây ta nghe nói công tử nhà họ Lâm trong tứ đại thế gia đã được hoàng đế phái đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này làm huyện thái gia.” 
Sở Cuồng đang yên lặng xem thiết bị truyền tin trong tay, nghe thấy câu này liền ngẩng đầu lên hỏi: “Lâm Cẩm Phong?” 
Phó Thanh Mộ cười: “Có trời mới biết tên Tiêu Phi đó nghĩ thế nào. Ước chừng tối nay Lâm Cẩm Phong sẽ đến thị trấn Chi Lương.” 
Sở Cuồng im lặng. Không giống Sở Cuồng, Nhẫm Cửu hết sức vui mừng: “Tốt quá, hắn đến thì tôi có thể trả lại hắn tất cả đống quần áo hắn đã tặng tôi. Trước đây tôi về núi Chi Lương, hắn còn phái người mang số quần áo hắn tặng tôi khi ở nhà họ Lâm đến đây. Đành là quần áo đẹp thật, nhưng sang quá nên bình thường tôi không mặc được. Nhận thì không mặc đến mà vứt đi lại thấy tiếc, giờ mang trả hết cho hắn là tốt nhất.” Nhẫm Cửu vừa nói vừa đi vào phòng trong: “Để tôi đi đếm xem có bao nhiêu bộ.” 
Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu đi vào phòng, lại nhìn Phó Thanh Mộ một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu vào thiết bị truyền tin để xử lí công chuyện, dường như không hề nghe thấy gì cả. 
Sáng hôm sau lúc Sở Cuồng đến tìm Nhẫm Cửu thì không thấy nàng đâu, Tiểu Ái báo cáo Nhẫm Cửu đã xách một bọc hành lí to, cùng Phó Thanh Mộ xuống núi từ sáng sớm, nói là đi thăm bạn cũ. Sở Cuồng gật đầu, lại cứ đứng nhìn xuống dưới núi rất lâu. Đến tận lúc Tiểu Ái báo cáo đường hầm chính vào căn cứ dưới đất đã đào xong, mời hắn xuống thị sát, Sở Cuồng mới thu ánh mắt lại đi theo Tiểu Ái. 
Nhưng hôm đó đến tận lúc mặt trời xuống núi mà Nhẫm Cửu vẫn không về sơn trại. Sở Cuồng kiên nhẫn chờ đến tối, cuối cùng không nhịn được nữa, sai Tiểu Ái xuống thị trấn Chi Lương dưới chân núi tìm người, nhưng Tiểu Ái về một mình. 
“Phu nhân nói ngày mai bạn cũ nhậm chức, phu nhân và công tử Phó Thanh Mộ ngủ một đêm ở phủ tri huyện để ngày mai chúc mừng, hôm nay không về sơn trại.” 
Sở Cuồng đột nhiên nhớ đến câu nói của Tiêu Phi trước khi hắn rời hoàng cung. Tiêu Phi đã điều một quan huyện đến thị trấn Chi Lương, bao giờ Quý Thần Y quay về, hắn mới điều vị quan huyện này đi nơi khác. Sở Cuồng gõ gõ bàn, hẳn là Tiêu Phi muốn dùng cách này để ép hắn. Có điều Sở Cuồng chỉ cảm thấy chiêu thức cỏn con này chẳng có gì đáng ngại. 
Buổi tối hôm sau, Nhẫm Cửu... Vẫn không về. Sở Cuồng sai Tiểu Ái đi hỏi, Tiểu Ái quay về nói Nhẫm Cửu hôm nay uống nhiều, ngủ lại phủ tri huyện. Lại ngủ ở phủ tri huyện! 
Thế là Sở Cuồng lại có một đêm thức trắng không ngủ. Mới sáng sớm ngày thứ ba, Sở Cuồng đã sai Tiểu Ái xuống núi lôi Nhẫm Cửu về. Nhưng Tiểu Ái xuống núi rất lâu, đến tận trưa mới gửi tin tức cho hắn, đó là hình ảnh bốn người đi bơi thuyền trên hồ. Tiểu Ái bên kia nghiêm túc báo cáo với Sở Cuồng, nói tri huyện mời phu nhân và Phó Thanh Mộ đi chơi hồ, buổi tối mới có thể về sơn trại. 
Nhẫm Cửu bên kia dường như chơi rất vui vẻ, không hề phát hiện vẻ mặt tối sầm của Sở Cuồng bên này, cười tươi như hoa trong nắng, nói với Sở Cuồng: “Ngày mai em sẽ về.” 
Cái gì? Đợi đã, chẳng lẽ không phải là tối nay về hay sao? Tại sao lại là ngày mai? Dường như nhìn thấu được tâm tư của Sở Cuồng, Tiểu Ái cúi đầu đáp: “Tối nay thị trấn có bắn pháo hoa và hội hoa đăng, hình như là ngày lễ truyền thống trên tinh cầu này, gọi là Thất tịch. Phu nhân nói... Muốn xem.” 
Sau đó Sở Cuồng không ngồi yên được nữa, lên tiếng mà thần sắc không hề thay đổi: “Tối nay sơn trại không có việc gì, ta cũng đi xem”, sau đó ngắt tín hiệu. 
Sở Cuồng nắm chặt nắm đấm, hết ngày này qua ngày khác, cô nàng Nhẫm Cửu này mải chơi đến phát điên không thèm về nhà nữa hả? 
Thật không ra thể thống gì! 
Hội hoa đăng Thất tịch ở thị trấn Chi Lương kì thực còn không bằng hội pháo hoa ở Kì Linh giáo trước đây. Chỉ là một thị trấn hẻo lánh, kinh tế lại không phát triển, bắn mấy cây pháo hoa, một dãy phố treo đèn hoa, chỉ nửa canh giờ là xem hết. Nhưng vẻ mặt người lớn trẻ nhỏ trên đường đều rất vui vẻ, hội hoa đăng tuy nhỏ nhưng mọi người vẫn rất thích thú. 
Sở Cuồng và Tiểu Ái toàn thân áo giáp đen đi sau mấy người kia, trên đường thấy Lâm Cẩm Phong liên tục thì thầm gì đó bên tai Nhẫm Cửu, làm Nhẫm Cửu cứ thỉnh thoảng lại phá ra cười. Sở Cuồng cảm thấy âm thanh này nghe rất chói tai. 
Đi dạo một vòng, chợt thấy một người gánh kẹo hồ lô đi đến, Sở Cuồng bỗng dưng nhớ ra việc hình như Nhẫm Cửu thích ăn kẹo hồ lô, vừa định mua một xiên thì Phó Thanh Mộ bên kia đã lấy hai xiên đưa cho Nhẫm Cửu: “Này, hai xiên.” Sở Cuồng vẫn bực bội suốt từ lúc ở sơn trại tới giờ, bây giờ không hiểu sao lại càng thêm bực bội. 
Xem hội hoa đăng xong về đến phủ tri huyện, Lâm Cẩm Phong lại thuận miệng hỏi một câu: “Cửu cô nương có muốn vào đình một lát, ngồi uống trà thưởng nguyệt không?” 
“Buổi tối uống trà khó ngủ, cô ấy đến giờ đi ngủ rồi.” Sở Cuồng đột nhiên nói, bước tới nắm tay Nhẫm Cửu, kéo nàng đi về tiểu viện dành cho nàng, đột ngột đến mức không cho bất kì ai có cơ hội phản ứng. 
Đi được một lát, Sở Cuồng mới cảm thấy lạ, tại sao phía sau không có tiếng phản kháng của Nhẫm Cửu? Hắn quay lại nhìn, Nhẫm Cửu lại cười rạng rỡ nhìn hắn chằm chằm khiến hắn không hiểu ra sao. 
“Sở Cuồng, anh ghen rồi”, nàng dùng câu trần thuật, vô cùng khẳng định. Nàng than: “Cuối cùng cũng làm cho anh ghen.” 
Sở Cuồng cau mày: “Nhẫm Cửu?” 
“Mấy hôm nay em cứ đoán già đoán non xem khi nào anh sẽ đến tìm em, khi nào anh sẽ nhớ em. Sáng nhớ chiều mong như mấy tháng trước, em cảm thấy mình sắp không đóng kịch được nữa. Phó Thanh Mộ chê em quá kém, nhưng biết làm thế nào được. Có lẽ em vốn vẫn kém như vậy, thích anh đến mức mê mệt.” Nàng vừa nói vừa từ từ cúi xuống: “Vì thế anh tốt với em cũng được, không tốt với em cũng được, em đều không hề có sức đề kháng, nghĩ đi nghĩ lại quả thực cũng không cam lòng, vì sao em lại thích anh nhiều như vậy chứ...”
“Nhẫm Cửu.” Sở Cuồng không cho nàng nói tiếp, đưa tay lên vuốt má nàng: “Em sao vậy?” 
“Sao cơ?” Lúc này Nhẫm Cửu mới phát hiện chỗ Sở Cuồng chạm tay vào nóng hơn bình thường rất nhiều. “Em...”, Nhẫm Cửu quay đầu đi, đưa tay sờ cổ mình: “Xiên kẹo hồ lô đó... Trời ạ, trúng kế rồi!” 
Một tay nàng nắm cổ áo, tay kia lôi Sở Cuồng vào trong phòng mình. “Em không nói nhiều nữa, tóm lại là em giao bản thân cho anh, anh thích cũng phải nhận, không thích cũng phải nhận, có thua thiệt gì em tự chịu.” Đóng cửa phòng lại, Nhẫm Cửu đẩy thẳng Sở Cuồng lên giường: “Sở Cuồng, vì đó là anh nên em tình nguyện thua thiệt cả đời.” 
Mặt nàng đỏ một cách bất thường, Sở Cuồng biết là chuyện gì, than: “Em khẳng định là anh sẽ để em chịu thiệt à?” Hắn ôm ngang người Nhẫm Cửu, lật mạnh một cái, hai người đã đổi vị trí: “Nhẫm Cửu, anh không nỡ.” 
Môi hắn nhẹ nhàng chạm vào trán Nhẫm Cửu, rất nhẹ, rất nâng niu. 
Sáng sớm hôm sau, Sở Cuồng đẩy cửa bước ra nói với Tiểu Ái: “Báo lên hội nghị liên minh, đề xuất thả Quý Thần Y theo Luật giao dịch đặc biệt, sau đó đưa cô ta đến tinh cầu này càng nhanh càng tốt.” 
Hắn không có thời gian rảnh rỗi để Nhẫm Cửu đi chơi với người khác.
HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.