Hạ Thiên không tỏ ý kiến, có hơi kinh ngạc: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Vẻ mặt Triệu Tử Thường rất kiên định: “Nhất định là như vậy!
“Cho nên, ta biết Vương gia không chỉ hận bọn ác phỉ mà còn hận bọn ác binh đã cấu kết với thổ phỉ gieo tai họa cho người lương thiện.”
Hạ Thiên trầm ngâm hỏi: “Ngươi nhớ rõ tất cả đặc điểm của đám quan binh đó à?”
“Vâng!”
“Thủ lĩnh của đám quan binh đó tên là Tả Ngạn, sau tai trái của hắn ta có một vết bớt màu đỏ, trông giống như một con rắn độc. Vương gia đã hủy mặt của hắn ta nhưng không hủy tai, Tử Thường vẫn có thể nhận ra.”
Triệu Tử Thường thấy Hạ Thiên cau mày, vội vàng nói: “Vương gia không cần lo lắng, ta đã dùng vôi và đao nhỏ, giả vờ trút giận để loại bỏ đặc điểm này!”
Lần này Hạ Thiên thật sự phải nhìn đại hán này bằng cặp mắt khác!
“Tại sao ngươi lại hủy đặc điểm của Tả Ngạn?”
Triệu Tử Thường ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Hạ Thiên: “Vương gia, người đã hủy đi khuôn mặt của đám ác binh đó, trộn lẫn đầu của bọn chúng vào đầu của đám ác phỉ núi Nhị Long, chính là không muốn để người khác biết bọn họ là quan binh, đúng không?”
“Tử Thường biết được suy nghĩ của Vương gia, cũng ngưỡng mộ lòng muốn giết ác phỉ của Vương gia, cho nên đương nhiên phải giúp Vương gia loại bỏ mối tai họa tiềm ẩn này.
“Người tốt trên thế giới này nên đáng được giúp đỡ.”
“Kẻ ác nên bị đọa vào địa ngục!”
“Vương gia, Từ Thường không biết nói đạo lý to lớn”
“Đây là những suy nghĩ thật sự của Tử Thường”
“Ha ha ha...”
Tâm trạng Hạ Thiên vui vẻ cười lớn, càng nhìn càng cảm thấy vị đại hán này thuận mắt: “Tử Thường, đạo lý to lớn chính là... chính nghĩa sẽ luôn được ủng hộ.”
“Ngươi đã làm rất tốt!”
Triệu Tử Thường cung kính lấy ra một tờ giấy trắng: “Đây là lộ dẫn của Tử Thường!”
Vào thời Đại Hạ, lộ dẫn chính là chứng minh thân phận.
Đó là một tờ công văn do quan phủ cấp, bên trên viết rõ tên người, nơi ở, nơi muốn đi, có công dụng tương tự như thư giới thiệu hoặc giấy thông hành.
Hơn nữa, có được lộ dẫn thì có thể rời khỏi quê hương, đi ra ngoài.
Hạ Thiên nhận lấy, xem xét cẩn thận qua một lần rồi giao cho Tàng Nhất: “Kiểm tra thân phận của hắn tai”
“Vâng!”
Tàng Nhất nhận lệnh.
Triệu Tử Thường vui mừng khôn xiết, chắp tay hành lễ, hưng phấn nói: “Triệu Tử Thường tạ ơn Vương gia đã thu nhận!”
Hạ Thiên không tỏ rõ ý kiến, trên mặt lộ ra vẻ thưởng thức: “Tử Thường, nhìn cơ thể này của ngươi, là có thần lực bẩm sinh sao?”
Triệu Tử Thường gật đầu: “Vương gia, Tử Thường trời sinh đã có sức mạnh to lớn, năm mười lăm tuổi đã có thể giết chết một con mãnh hổ văn trắng chỉ bằng tay không, da hổ trên y phục của Tử Thường là da của con hổ kial”
Hạ Thiên giật mình kinh ngạc!
Người này mười lăm tuổi đã có thể dùng tay không đánh hổ... quả là người tàn bạo!
“Ngươi không thi triển võ công à?”
“Không có!”
Vẻ mặt Triệu Tử Thường nghiêm túc nói: “Ta không dám lừa gạt Vương gia, khi đó sư phụ ở bên cạnh xem, không cho dùng!”
“Sư phụ nói, nếu ta không đánh chết mãnh hổ, ông ấy sẽ trơ mắt nhìn ta bị mãnh hổ ăn thịt!”
“Vì để sống sót, Tử Thường chỉ có thể liều mạng đánh chết mãnh hổi”
Hạ Thiên trầm mặc một lát: “Trận chiến đó, ngươi có bị thương nặng không?”
Triệu Tử Thường nở nụ cười chất phác: “Tử Thường không có bị thương, chỉ rất mệt mỏi thôi, về nhà ăn hết một cái chân lợn rừng!”
Hạ Thiên lại trâm mặc: “Vậy thì ngươi rất may mắn.”
Triệu Tử Thường tiếp tục lắc đầu: “Vương gia, sư phụ ta nói đó không phải là may mắn, mà là ông ấy dạy giỏi, danh sư xuất cao đồ”
Lúc này.
Hạ Thiên biết mình đã tìm được bảo vật!
Người này không chỉ có thần lực trời sinh, có sức diệt hổ, mà còn hiểu chữ nghĩa, đầu óc minh mẫn thận trọng, là một vị tướng tài.
Hai mắt Hạ Thiên bất giác lóe sáng: “Tử Thường, võ đạo của ngươi hiện tại đang ở cảnh giới nào?”
“Hay nên nói là, hiện tại ngươi là cao thủ hạng thứ mấy?” Trong lúc nhất thời, những thiếu niên tàng kiếm và nhóm thương binh bên cạnh đều dựng lổ tai lên... người cao lớn đánh được hổ này rốt cuộc có thực lực thế nào?