Lúc này, Đỗ Quân nhắm mắt lại: “Hoang Châu Vương, giết bọn ta đi!”
“Bọn ta sẽ không nói gì cả.”
Triệu Đại Đao vận khí đan điền, đã chuẩn bị tử chiến: “Lên đi.”
“Lão tử không sợ chết!”
Khóe miệng Hạ Thiên hiện lên một nụ cười thần bí: “Đỗ Quân, thời tiền Tân, từng là tổng đốc của Dương Châu, một trong cửu châu. Sau này, khi triều đại thay đổi, Đỗ Quân ở Dương Châu làm trái với triều đình Đại Hạ, năm khai nguyên thứ ba của Đại Hạ, được bổ nhiệm đến làm tổng đốc Hoang Châu.”
“Triệu Đại Đao, thời tiền Tân, từng là phó tổng đốc Dương Châu và là thân tín của Đỗ Quân. Vào năm khai nguyên thứ tư của triều Đại Hạ, khi tin Đỗ Quân qua đời ở Hoang Châu truyền đến triều đình, Triệu Đại Đao đã chủ động xin nhậm chức tổng đốc Hoang Châu, nói muốn báo thù cho Đỗ Quân!”
“Kết quả là sau khi đến Hoang Châu đã bị chết!”
“Chuyện này là sao?”
Đỗ Quân mở mắt: “Thì ra Hoang Châu Vương có chuẩn bị mà đến.”
“Trong hai mươi năm qua, tất cả tin tức về tổng đốc Hoang Châu đều ở trong đầu ngươi!”
Hạ Thiên cười nhạt, thăm dò hỏi: “Trong hai mươi năm qua, các tổng đốc đến Hoang Châu nhậm chức đều không có ai chết đúng chứ?”
Đỗ Quân và Triệu Đại Đao chợt thay đổi sắc mặt!
Trong mắt Hạ Thiên loé lên một tia sáng: “Nếu như hai mươi tổng đốc đến Hoang Châu nhậm chức đều giả chết thì nhất định là không hề nhàn rỗi.”
“Vậy hai mươi năm qua các ngươi ở Hoang Châu đã làm gì?”
“Chuẩn bị tạo phản ư?”
“Chắc chắn là như thế.”
“Nhưng tạo phản như thế nào đây?”
Hạ Thiên càng nghĩ càng thấm: “Đầu tiên, các ngươi muốn dùng hai mươi năm này để huấn luyện một đội quân tinh nhuệ có thể đi theo quân phản loạn của mình.”
Sắc mặt của Đỗ Quân và Triệu Đại Đao lại thay đổi dữ dội.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn cắn chặt răng, không nói gì.
Nụ cười trên mặt Hạ Thiên càng mở rộng: “Cho tới nay, các châu đều là tổng đốc cầm quyền. Tuy rằng ngoài mặt tổng đốc Hoang Châu nắm quyền nhưng triều đình Đại Hạ sẽ có gián điệp ở thành Hoang Châu để giám sát hành động của các ngươi.”
“Cho nên, các ngươi sẽ không huấn luyện binh lính một cách công khai ở thành Hoang Châu!”
“Các ngươi chỉ có thể bí mật huấn luyện quân đội trong Thập Đại Vạn Sơn!”
Đỗ Quân không thể tin nổi: “Hoang Châu Vương, ngươi còn có thể đoán được điều này nữa ư?”
Hạ Thiên gật đầu: “Đương nhiên!”
“Hoá ra thành Hoang Châu từ trước đến nay đều có biên chế biên quan, nhưng trong đó nhất định có ẩn giấu tay trong của triều đình, khó mà chiêu mộ.”
“Cho nên các ngươi đã âm thầm giải tán biên quân Hoang Châu, khiến biên quân Hoang Châu chỉ tồn tại trên danh nghĩa.”
“Giết những kẻ trung thành với triều đình Đại Hạ.”
“Những kẻ không thể thu phục, đuổi đi!”
“Những kẻ không thể dùng, doạ cho sợi”
“Mặc dù còn lại rất ít người, nhưng bọn họ đều là người của mình.”
“Cho nên, rất nhiều đào binh bị doạ đi trên đường trở về Trung Nguyên đều trở thành thổ phỉ.”
“Ba ngàn phỉ binh ở Thiên Môn đều vì bị doạ mà trốn đi.”
Trong mắt Hạ Thiên có sát ý: “Các ngươi đã tạo không ít nạn trộm cướp, có tội!”
Lúc này, bàn tay cầm kiếm của Triệu Đại Đao bắt đầu run lên: “Lão Quân, theo lời đồn thì câu thánh ngôn và vương đạo bá ngôn là do bạn bè của Hoang Châu Vương đã tặng trên đường đi ư?”
“Đúng!”
“Giờ ngươi thấy thế nào?”
Vẻ mặt Đỗ Quân trịnh trọng, nghiêm túc nhìn Hạ Thiên nói: “Câu thánh ngôn và vương đạo bá ngôn đều là của Hoang Châu Vương.”