Hạ Thiên cau mày: “Cổ Phong, có rất nhiều nam nhân muốn ngủ với Cổ Nguyệt à?”
Cổ Phong lại gật đầu: “Đúng vậy, rất nhiều!” “Đầu là hạng người muốn mua danh trục lợi.”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút: “A Nguyệt, từ nay ngươi hãy đi theo bên cạnh Vô Diện bá bá, ta cam đoan sẽ không có ai dám có suy nghĩ xấu xa với ngươi.”
Cổ Nguyệt rất thông minh, lập tức hành lễ với Vô Diện Nhân: “Vô Diện bá bá, sau này xin hãy chiếu cố cháu nhiều hơn.”
Vô Diện Nhân gật đầu: “Từ giờ trở đi, hãy đi theo ta!” Cổ Nguyệt và Cổ Phong lập tức trở thành tuỳ tùng của Vô Diện Nhân!
Lúc này khuôn mặt không thể nhìn thấy của Vô Diện Nhân nở một nụ cười tươi!
Cảm giác khi được người khác cần đến thật tuyệt!
Hạ Thiên cũng có thể cảm nhận được, người già thích cảm giác mình được cần đến!
Hắn đi thẳng đến sườn núi: “Đi thôi.”
“Nhìn kết quả trận chiến này của chúng ta thế nào?”
Đỗ Quân nhìn đám binh lính vương phủ đang dọn dẹp chiến trường dưới chân núi, nghi hoặc hỏi: “Vương gia, chúng ta đã theo dõi Thần Long của Thập Sơn Vạn Đại rất nhiều năm, đã phát hiện ra hang động này từ lâu.”
“Sở dĩ vẫn không thăm dò nơi này là vì bên trong có một ván cờ sinh tử.”
“Chúng ta không thể vượt qua nó được!”
“Vương gia, ngài đã phá ván cờ sinh tử ư?”
“Hang động trong núi này thật sự là được Thần Long bảo hộ ư?”
Đúng lúc này.
“Vù..”
Bóng dáng Triệu Tử Thường từ sườn núi bay tới: “Vương gia, đúng như người dự liệu, thi thể trong hang động đã bị mất đi hơn nửa.”
“Hẳn là bị con quái thú trong nước tha đi rồi.” Hai mắt Hạ Thiên sáng lên: “Vậy quá tốt rồi!” “Ha ha ha..."
Triệu Tử Thường cười đến đê tiện: “Vương gia, chúng ta đã lần ra dấu của nó, có theo nữa hay không?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Không cần!” “Vẫn chưa đến lúc!”
“Kho báu trong hang động không thiếu cái nào đó chứ?” “Không có.”
“Bạch tổng quản đang kiểm kê bên trong.”
Nhắc đến Bạch tổng quản, đôi mắt của Đỗ Quân và Triệu Đại Đao sáng lên.
Nụ cười trên khóe miệng Hạ Thiên đầy ẩn ý: “Bảo vệ Bạch tổng quản thật tốt, đừng để bị con quái vật đó lén tấn công!”
“Bạch tổng quản chính là người quan trọng nhất bên cạnh bổn vương.” “Vâng!”
Triệu Tử Thường bay nhanh đến hang động trên sườn núi.
Bỗng vù một tiếng.
Một thiếu niên tàng kiếm dẫn theo một người mặc áo giáp ky binh màu đen tới nói: “Vương gia, đây là gián điệp bên phía Hồ Điệp.”
Ky binh áo giáp đen chắp tay nói: “Vương gia, Hồ Điệp kêu ta thay hắn vấn an ngài.”
Hồ Điệp là biệt danh bí mật của Lý Phi. Danh hiệu yêu thích nhất của Lý Phi. “Thủ lĩnh, công chúa Hô Duyên Đoá Nhi của đế quốc Thiên Lang.”
“Theo tin tình báo, một vạn quân tiên phong đã âm thầm hành quân về Âm Sơn”
“Dựa theo tốc độ của ky binh Thiên Lang, trong vòng hai mươi ngày, quân tiên phong của Thiên Lang sẽ đến dưới cổng thành Hoang Châu.”
Đỗ Quân và Triệu Đại Đao khiếp sợ: “Tới nhanh thật!” “Có biết quân số cụ thể không?”
“Mười vạn ky binh Thiên Lang!”
Gián điệp Thanh Châu trịnh trọng nói.
Trong lúc nhất thời, đám mây đen của chiến tranh bao phủ từ phía bên kia của núi Âm Sơn.
Cuối cùng đại quân Thiên Lang hung tàn cũng đến! Mà Vương phủ Hoang Châu của Hạ Thiên mới vào đến.
Sao có thể đánh được trận chiến này đây?