Đường Thanh Trúc cười nói: "Chư vị đến thì cũng đã đến, nếu Đỗ gia chủ cũng ở đây thì chúng ta hãy cùng thưởng thức những bài thơ hay do danh sĩ hai châu chúng ta làm ra đi!"
"Được!"
Chúc Mai, Văn Khúc và Từ Nam đều đồng ý.
Lý Phi nghiêng người mời: “Bốn vị viện trưởng mời ngồi cùng ta. Tiếp theo, Hoang Châu Vương muốn luận bàn thơ ca với tuấn kiệt hai châu, mời bốn vị viện trưởng cùng bản tổng đốc và Đỗ gia chủ cùng nhau bình phán, xem những bài thơ được làm ra ai cao ai thấp!"
Tứ đại viện trưởng nhìn chàng trai trẻ kiêu ngạo Tàng Lục đứng đó, nhìn ba rương vàng lấp lánh và nho sinh hai châu đang kích động thì không khỏi hứng thú.
Khi còn trẻ, họ cũng thích đấu thơ!
"Được!"
Văn Khúc nhìn Tàng Lục nói: "Đặc sứ Hoang Châu Vương cũng dám coi khinh tuấn kiệt hai châu chúng ta. Chúng ta cũng muốn xem thơ mà Hoang Châu Vương làm ra có thực sự thiên hạ vô song như đặc sứ đã nói hay không!"
Lúc này, tứ đại viện trưởng cũng đứng về phía nho sinh hai châu, ngồi vào hai bên Lý Phi.
Lúc này, trong toàn bộ đại sảnh hội thơ chỉ có một mình bóng dáng Tàng Lục ngạo nghễ đối mặt với văn sĩ hai châu. Tuy còn trẻ tuổi nhưng khí thế không kém, cũng không hề sợ hãi chút nào.
Trong mắt Đỗ Nguyệt Nhi tràn đầy vẻ tán thưởng: “Đặc sứ Hoang Châu có thể coi là thiếu niên anh hùng.”
Tứ đại viện trưởng gật đầu đồng tình: "Đúng vậy! Chỉ hy vọng thằng nhóc này đừng thua đến mức bật khóc! Ha ha ha..."
Trong tiếng cười của tứ đại viện trưởng tràn đầy ý nhạo báng.
Các nho sinh hai châu cũng cười lớn.
Lúc này, Lý Phi đứng ở chủ vị nhìn chung quanh, lớn tiếng nói: “Chư vị, tối nay sẽ do tứ đại viện trưởng Giang Nam, bản tổng đốc và Đỗ gia chủ làm giám khảo cuộc đấu thơ này, chư vị có phản đối gì không?”
"Không có!"
Nho sinh hai châu đương nhiên không có phản đối gì.
Tàng Lục cũng đồng ý: "Không phản đối!"
"Tốt!"
Lúc này, Lý Phi giơ tay lên vỗ ba cái: "Bốp bốp bốp..."
Trong nháy mắt, mười người đàn ông trung niên mặc nho sam nối đuôi nhau ngồi ở những chiếc bàn hai bên lối vào hội thơ.
Mặc dù trang phục của bọn họ gần giống với trang phục của các nho sinh, nho sam của họ có thêu hai chữ lớn ở mặt trước và mặt sau: tiểu thuyết.
Họ là những tiểu thuyết gia.
Chuyện bọn họ thường làm là đi du lịch thiên hạ, chuyển thể những chuyện mình thấy thành những câu chuyện có thể kể lại.
Cách bọn họ đi du lịch thiên hạ là ngồi ở nhiều quán rượu khác nhau, gõ cây thước của tiểu thuyết gia và kể về những câu chuyện bọn họ cải biên.
Hoặc, truyền tụng một số đại sự trong thiên hạ được mọi người chú ý.
Mọi người trong hội thơ liếc nhìn mười tiểu thuyết gia rồi không để ý đến họ nữa.
Bởi từ xa xưa, tất cả các hội thơ, hội vẽ v.v. đều mời các tiểu thuyết gia đến ghi lại và truyền bá những câu chuyện xảy ra đến khắp thiên hạ để mở rộng tầm ảnh hưởng.
Vì vậy, việc Tổng đốc Thanh Châu mời các tiểu thuyết gia đến ghi lại hội thơ thực ra là một hoạt động thường lệ.
Nhưng tiểu thuyết gia đến ghi chép có phải hơi nhiều rồi không? Thông thường một hội thơ một tiểu thuyết gia là đủ rồi. Nhưng, ở đây có tận mười người!
Chẳng lẽ muốn lan truyền hội thơ này đến khắp toàn bộ chín châu Đại Hạ sao?
Muốn lan truyền chuyện đặc sứ Hoang Châu Vương thua trận đi khắp thiên hạ ư?