Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 458: Ngươi xem




Lúc này, Tàng Lục là tâm điểm của toàn trường. Ngay cả Lý Phi cũng rất mong chờ. Vương gia sẽ làm ra thơ mỹ nhân kiểu gì?
Tàng Lục bình tĩnh tự nhiên bắt đầu lật "Ba trăm bài thơ của vương gia", bắt đầu từ trang đầu tiên rồi lật đi.
Hành động này thoạt nhìn đã biết hắn ta không quen với tập thơ này.
"Haiz..."
Đường Thanh Trúc lắc đầu uống một ngụm rượu: "Trận đấu thơ này đặc sứ Hoang Châu Vương chắc chắn sẽ thua. Hai châu Dương, Thanh chúng ta thắng không cần dùng vũ lực!"
Đỗ Nguyệt Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp, khiêm tốn thỉnh giáo: “Đấu thơ còn chưa bắt đầu, Đường viện trưởng sao lại nói như vậy?”
Đường Thanh Trúc chỉ vào Tàng Lưu đang cẩn thận lật giở tập thơ: “Ngươi xem, tên của tập thơ trên tay sứ giả Hoang Châu Vương khá tuỳ ý, không có ý thơ gì cả. Bìa như vậy thì thơ trong sách chắc hẳn còn tuỳ ý hơn.”
"Đồng ý!"
'Tam đại viện trưởng ở hai bên đều gật đầu, không giấu được vẻ tự hào trên mặt, vuốt ba sợi râu xanh trên cằm, ngạo nghễ nói: "Là thắng không cần dùng vũ lực! thắng không cần dùng vũ lực!"
Cảnh này tưởng chừng như Trương Sinh đã thắng đấu thơ.
Đỗ Nguyệt Nhi ngập ngừng hỏi: “Đường viện trưởng, sứ giả của Hoang Châu Vương còn có lý do gì chắc chắn sẽ thua không?”
Đường Thanh Trúc bắt đầu khoe khoang, nói như đang dạy dỗ đệ tử: “Một thi nhân muốn làm thơ hay thì cần thiên, địa, nhân mới có thể nảy ra ý tưởng, mới có thể xuất khẩu thành thơ, làm ra được một bài thơ hay nhất.
Thế nào là một bài thơ hay? Dàn ý sâu sắc, bố cục khéo léo, hình tượng đẹp, cảm xúc chân thực, ý cảnh cao, ngôn ngữ mới và thủ pháp khéo léo. Thiếu một cái cũng không được!
Lần này đề mục của Trương Sinh là ngâm vẻ đẹp của ngươi!
Nếu không thấy ngươi thì Hoang Châu Vương làm sao biết được vẻ đẹp của ngươi?
Hoặc là Hoang Châu Vương không biết trong thiên hạ này có một mỹ nhân Giang Nam tên là Đỗ Nguyệt Nhi.
Bài thơ hắn viết trước đó làm sao có thể chứa đựng vẻ đẹp của ngươi?
Mỹ nhân trong thiên hạ đều có vẻ đẹp riêng của mình! Theo lời đồn, vẻ đẹp của Hoang Châu Vương phi Tư Mã Lan đẹp như hoa lan trong thung lũng.
Mà vẻ đẹp của ngươi, ngươi giống như biểu tượng của Đỗ gia, là một loài hoa mẫu đơn đẹp nhất trên đời.
Cho nên, nếu Hoang Châu Vương từng viết một bài thơ khen ngợi Tư Mã Lan, loài lan trong thung lũng trống trải, lấy nó áp dụng cho ngươi là cực kỳ không thích hợp. Thế nên sứ giả Hoang Châu này có lấy ra được cũng là một bài thơ nhất định sẽ thất bại.”
Chúc Mai, Từ Nam và Văn Khúc gật đầu đồng ý.
Văn Khúc nói thêm: “Thơ có thể nói về khát vọng, đồ vật, cảnh tượng, sự kiện, v.v.
Khung cảnh, con người, đồ vật và sự việc xảy ra khác nhau sẽ thì ý cảnh của bài thơ cũng sẽ khác nhau.
Đỗ gia chủ cứ xem tập thơ trong tay sứ giả Hoang Châu đi, trong đó ghi chỉ có ba trăm bài thơ.
Nói cách khác, cho dù Hoang Châu Vương là một thi tiên, làm ra được những bài thơ khác nhau cũng vẫn không thể bao quát hết vạn vật khắp đất trời này. Đạt đến giới hạn rồi."
Trong một cuộc đấu thơ, nếu thơ không đúng chủ đề thì chắc chắn sẽ thua! Người yêu thơ như Đỗ Nguyệt Nhi cũng hiểu những nguyên tắc này. Tuy nhiên, sự hiểu biết không sâu sắc bằng tứ đại viện trưởng Giang Nam.
Sau khi nghe tứ đại viện trưởng Giang Nam phân tích, nho sinh hai châu nở nụ cười.
Sứ giả Hoang Châu Vương nhất định phải thua. Đỗ Nguyệt Nhi như có điều suy nghĩ nói: "Nguyệt Nhi hiểu rồi!" Thực ra, nàng ta hy vọng sứ giả của Hoang Châu Vương sẽ bị đánh bại.
Bởi vì, chỉ cần đoàn xe của nàng ta tiến vào Hoang Châu thì sẽ trực tiếp đứng ở phe đối lập với Hoang Châu Vương.
Bởi vì, quân đội ở Thập Vạn Đại Sơn không chỉ là quân đội chống lại sự xâm lược của đại quân Thiên Lang mà còn là quân đội tiêu diệt Hoang Châu Vương.
Nếu giết Hoang Châu Vương thành công, Đỗ Nguyệt Nhi nàng ta sẽ là đồng phạm.
Lúc này, trong lòng Lý Phi thầm mắng: "Lão già kia thật không biết xấu hổi"
Nhưng hắn ta cũng không lo lắng Tàng Lục sẽ thua.
Bởi vì vương gia nhà hắn ta là thánh nhân.
Con người làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của thánh nhân?
Lúc này, trong lòng Trương Sinh mừng như điên, khinh thường nói: "Sứ giả Hoang Châu Vương, nếu Hoang Châu Vương chưa từng viết một bài thơ mỹ nhân hay thì cứ nhận thua đi! Dù sao ngươi có đọc ra cũng không thể miêu tả được vẻ đẹp của Đỗ gia chủ!”
Trương Sinh vuốt râu với vẻ mặt kiêu ngạo: "Có thể thua trong tay người nổi tiếng khắp thiên hạ như ta, Hoang Châu Vương thua cũng không oan uổng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.