Chỉ cần là bảo vật quý hiếm, bọn họ có thể vung tiền như rác, thậm chí còn không thèm cau mày.
Một viên một ngàn lượng vàng, một trăm viên là mười vạn lượng vàng, đổi thành bạc trắng thì chính là một trăm vạn
lượng bạc trắng.
Con số này tương đương với số thuế thu vào của cả một quận ở Giang Nam trong vòng một năm!
Thái tử rất giàu có! Nhưng đáng tiếc, bây giờ lại để Hạ Thiên được lợi rồi.
Nếu như Thái tử biết được tin này... không biết có tức chết ngay tại chỗ hay không?
Trong mười rương gỗ đàn hương, ngoại trừ dạ minh châu ra còn có ba rương ngọc trai ở biển sâu, những viên ngọc trai tròn trịa đầy đặn, chắc chắc là cực phẩm, số lượng lên tới hàng ngàn.
Ba rương mã não cực phẩm, số lượng hơn một ngàn.
Còn có ba rương ngọc quý, tổng cộng có mười khối.
Tổng giá trị của chín rương bảo vật này tương đương với năm mươi vạn lượng bạc trắng.
Nói cách khác, mười rương gỗ đàn hương này có giá trị 150 vạn lượng.
Đây là một khối tài sản khổng lồ.
Lúc này.
Chỉ còn lại một chiếc rương sắt được tỉnh luyện cuối cùng. Cũng là rương khiến mọi người tò mò nhất!
Bởi vì trong đống rương gõ, rương sắt này là tinh xảo có một không hai.
Có lế bên trong hộp cũng có thứ gì đó có một không hai.
Tàng Nhất vô cùng nghiêm túc, cẩn thận chém rơi khóa sắt của rương, cẩn thận mở rương sắt ra, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.
Đột nhiên.
Lúc rương sắt vừa được mở ra.
“Vèo vèo vèo..."
Ba mũi tên độc ngắn, không đuôi, bắn ra từ trong rương sắt, toàn màu xanh.
“Tên độc!” Mọi người đều giật mình: “Không ổn!”
Tuy nhiên, ở khoảng cách gần như vậy, tốc độ mũi tên lại rất nhanh. Cho dù là tông sư cũng khó tránh né.
Vì thế, đôi mắt của Tàng Nhất lóe lên, hắn ta không tránh không né, để mũi tên độc đâm vào ngực.
Tâm trạng của nhóm thiếu niên tàng kiếm trở nên sa sầm! Không ổn!
Mũi tên độc đó chắc chắn đã bắn vào tim của Lão Đại! Xong rồi!
Chết người rồi!
Sắc mặt Tàng Cửu tái nhợt, run giọng hét lên: “Lão Đại!” Nhưng mà.
“Đang đang đang..."
Lúc mũi tên độc bắn vào ngực của Tàng Nhất, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên.
Còn có tia lửa bay ra khắp nơi, giống như va vào một tấm sắt!
Không phải giống như!
Mà là đã va vào tấm sắt!
Ba mũi tên độc rơi xuống đất, không gây ra tổn hại gì cho Tàng Nhất.
Hiếm khi hắn ta nở nụ cười: “Mọi người không cần lo lắng, vừa rồi chủ nhân đã nhắc nhở ta, trong những chiếc rương này có thể có thứ gì đó kỳ lại”
“Cho nên ta đã nhặt một miếng sắt chặn vào để bảo vệ trước ngực!”
Nói xong, Tàng Nhất nhìn Hạ Thiên đầy cảm kích. Sau đó, hắn ta mới cúi đầu nhìn vật bên trong rương. Đột nhiên.
Nụ cười trên mặt hắn ta biến mất, chuyển sang vẻ mặt kinh hãi: “Sao lại là thứ này?”
“Chủ nhân, vật này không nên lấy ra khỏi rương, xin ngài dời bước”
“Mọi người cũng vậy, ngoại trừ Tàng Cửu, những người khác không được phép đến gần, bảo vệ hai bên cửa động.”
“Vâng!”
Hành động của Tàng Nhất khiến trong lòng các thiếu niên tàng kiếm như bị trăm ngàn con mèo cào cấu... ngứa ngáy không chịu nổi!
Rốt cuộc thì bên trong chiếc rương sắt kia chứa thứ gì?
Hạ Thiên cũng rất tò mò!
Là cái gì?