Tư Mã Lan thản nhiên mỉm cười: “Vương gia, ngài quyết chí diệt hết ác phỉ trong thiên hạ, đồng nghĩa với việc sẽ có thêm vô số kẻ thù."
“Nhưng mà như vậy cũng sẽ có vô số chí sĩ tài ba căm ghét cái ác tìm đến nương tựa ở chỗ Vương gia.”
“Từ giờ trở đi, Vương gia chính là lá cờ lớn đại diện cho công lý.”
“Lá cờ của Vương gia vung lên, sẽ có vô số người đi theo Vương gia tiêu diệt ác phỉ!”
“Vương gia, Lan Nhi chỉ có thể nói, Kinh Quan này của ngài xây rất tốt, ý chí giết ác phỉ cũng rất tốt!”
“Chỉ cần anh tài trong thiên hạ tụ tập về dưới ngọn cờ của Vương gia, lời Vương gia nói ra chính là vương đạo.”
“Đường lớn không thể ngăn cản.”
Tư Mã Lan có trái tim và phẩm chất sáng sủa, đã nhìn thấu chuyện này từ lâu.
Hạ Thiên rất vui mừng... có được một thê tử như vậy, kẻ làm phu quân còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Nhưng mà.
Hắn phải né tránh toàn bộ những đả kích công khai lẫn âm thầm trong suốt con đường này, sống sót thì mới có thể động phòng hoa chúc cùng Tư Mã Lan.
Đường vẫn còn dài!
Chuyện động phòng vẫn còn xal
Còn chưa có được mỹ nhân, còn cần phải cố gắng hơn!
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười lớn, nhảy xuống xe ngựa.
Hắn dẫn theo nhóm người Tàng Nhất, khiêng từng bao lương thực đến những thôn trang ven đường.
Lương thực của núi Nhị Long là cướp được của dân, cũng nên trả lại cho người dân.
Tháng ba chính là thời kỳ giáp vụ của người dân bình thường.
Lương thực được tặng đến cửa, tấm lòng và lương thực đều rất đang quý.
Dọc đường đi.
Các thôn trang lớn đều sôi trào!
Một tin tức truyền đi dọc theo con đường lớn: Hoang Thân Vương cướp lương thực của núi Nhị Long, chia cho những gia đình nghèo khó suốt dọc đường, chính là Bồ Tát sống!
Phía sau con đường lớn.
Người qua đường đều tránh xa đội ngũ của Hoa Vô Gian.
Đội ngũ đưa lễ vật này vẫn tiến về phía núi Nhị Long với tốc độ không nhanh không chậm.
Hoa Vô Gian nói với vẻ mặt thản nhiên: “Cao công công, ngươi cứ thoải mái đi, chắc chắn Hoang Thân Vương không thể qua được núi Nhị Long.”
“Nói không chừng lúc đi qua chân núi có thể nhìn thấy được thi thể của Hoang Thân Vương treo lủng lắng ở ven đường đấy!”
“Yên tâm, nếu như Hoang Thân Vương muốn đi qua núi Nhị Long chỉ có một cách...”
Cao công công có chút chột dạ hỏi: “Cách gì?”
Hoa Vô Gian găn lên từng chữ với vẻ mặt bí hiểm: “Chết!” “Ha ha ha...”
“Hắn chết chắc rồi!”