Cửu Môn Ký Sự

Chương 94:




Nếu có thể lựa chọn lại lần nữa, Giải Cửu tuyệt đối sẽ không làm hàng xóm với Bán Tiệt Lí.
Không phải là Giải Cửu sợ cái người luôn được đồn là độc ác nham hiểm không có điểm dừng này, trên thực tế, trên đời này không có mấy người có thể làm cho hắn cảm thấy e ngại. Mấy người này không phải là Trương Khải Sơn truyền lệnh trăm quân khí lực bức áp mọi người, lại càng không phải là Trần Bì A Tứ được ca tụng là lưu manh ác ôn, Giải Cửu không sợ bọn họ là vì mỗi người đều có sự uy hiếp của chính mình. Mà hắn tin tưởng với thủ đoạn và phán đoán của hắn, cùng bọn họ đổ đấu không thể phân biệt cao thấp. Nhưng mà, Nhị Nguyệt Hồng tao nhã lại chính là người mà hắn sợ từ tận đáy lòng. Cảm giác sợ hãi này, giống như được đối mặt với một loại binh khí cổ quý giá, sợ không cẩn thận sẽ làm vỡ mất, nhưng lại không kiềm được sợ hãi muốn chạm tay vào.
Giải Cửu biết là vì sao, nhưng lý trí của hắn không cho phép hắn phá vỡ tầng tình cảm đó. Cảm tính và lý tính xưa nay luôn đi ngược nhau, cho nên cho tới bây giờ hắn chỉ tin tưởng vào suy đoán và phân tích của chính mình. Người khác nói hắn am hiểu thiết lập bố cục, nhưng kỳ thật hắn cũng là một người không am hiểu phá giải bố cục, nhất là giải ván cờ mà chính mình lập nên.
Cho nên khi Nghiêm tiểu thư muốn đi chào hỏi Lão Cửu Môn trong truyền thuyết, hắn chỉ đáp ứng cho phải phép. Mà Bán Tiệt Lí lại là hàng xóm cách vách, lại là người của Thượng Tam Môn, đương nhiên thành đối tượng chào hỏi đầu tiên.
Nghiêm tiểu thư không hổ là xuất thân từ danh gia, lần này trước khi đến Trường Sa đã âm thầm hỏi thăm mọi người của Cửu Môn thích gì, cho nên lúc đi chào hỏi Lí Tam gia không cầm theo minh khí này nọ, mà chỉ biếu một cái bao hàng, nói là hiếu thuận chị dâu của Tam gia. Nói xong, sai người mở bao đồ lấy ra một cái sườn xám màu xanh xám, trên mặt dùng tơ Minh Hoàng thêu mấy bông hoa sen và một con chim hoàng oanh, lông chim tung bay y như thật, trong mắt có màu xanh biếc, rực rỡ choáng động. Người trong nghề vừa nhìn đã thấy là được làm từ gấm Tô Châu tốt nhất, dễ gặp mà khó cầu. Nhười khác có lẽ không biết, nhưng Bán Tiệt Lí chỉ dùng mắt nhìn liền hiểu, cái sườn xàm này vừa đúng kích cỡ của chị dâu hắn. Hắn đương nhiên biết Giải Cửu sẽ không giúp đỡ mấy chuyện này, như vậy hiển nhiên là trước đó Nghiêm tiểu thư đã hao tốn rất nhiều tâm tư.
Người thông minh đều rất đáng yêu, nhưng không phải ai cũng sẽ thích.
Bản mặt tối hù của Bán Tiệt Lí vẫn không có gì thay đổi, ánh mắt hắn quét qua Giải Cửu và Nghiêm tiểu thư, nói: “Thứ này ta không thể nhận, cô cầm lại đi.”
Nghiêm tiểu thư không đoán được Bán Tiệt Lí sẽ có phản ứng này, tuy rằng cô thông minh học thức hơn người nhưng dù sao bình thường cũng rất ít giao tiếp với mẫu người đổ đấu độc ác, nghe vậy cứng đờ tại chỗ, nhất thời quên mất trả lời.
Giải Cửu biết tác phong làm việc của Bán Tiệt Lí là không giữ thể diện cho người khác, nhưng mà đối với hành động lần này của hắn cũng có chút khó hiểu. Theo lý mà nói, lễ vật lần này Nghiêm tiểu thư mang đến nhìn sao cũng thấy là phù hợp. Hơn nữa, đồ người ta tặng không có đạo lý nào lại đi trả lại, nhưng bây giờ Bán Tiệt Lí nói không nhận, mà Giải Cửu cũng không dám ép hắn nhận, nói sao thì người này chính là cái loại mà không biết khi nào hắn sẽ bùng nổ chém cho họ một đao, dù Giải Cửu không lo lắng cho mình, cũng không nên lấy mạng sống của cô gái bên cạnh ra đùa giỡn.
Trên mặt Nghiêm tiểu thư có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh phản ứng lại, giống như là không nhìn thấy ánh mắt hung ác của người tàn tật đang ngồi trên đệm kia, rất tự nhiên hỏi: “Vì sao?”
Bán Tiệt Lí nâng mắt nhìn cô ta một cái, sau đó rất nhanh khép lại, hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu Cửu, cậu có biết xưa nay chưa có ai dám nói với ta như vậy, trước khi ta thay đổi chủ ý thì rời khỏi đây đi.”
Giải Cửu khẽ cau mày, bỗng nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn.
Người dám nói chuyện như vậy với Bán Tiệt Lí không nhiều lắm, Giải Cửu là một, vị Nghiêm tiểu thư trói gà không chặt này là một. Nói cách khác, Bán Tiệt Lí cảm thấy luận sự can đảm và chỉ số thông minh thì cô gái này xứng với Giải Cửu. Nhưng nếu hôm nay hắn nhận lấy lễ vật của vị Nghiêm tiểu thư này, có nghĩa là chấp nhận sự tồn tại của cô ta.
Cho nên, Bán Tiệt Lí đang cảnh cáo Giải Cửu, nếu hắn vô tình chấp nhận mối nhân duyên này, vậy thì cũng có thể chặt đứt nó.
Giải Cửu chỉ nói Bán Tiệt Lí chưa từng suy nghĩ vì người khác, cũng không nghĩ đến có ngày cái người luôn xem tình nghĩa huynh đệ và trách nhiệm tin tưởng là đồ bỏ đi này lại đứng ở lập trường của hắn để đánh giá một việc. Hắn bỗng nhiên còn có chút cảm tạ tổ tiên đã tích đức, chẳng lẽ thật sự là vì bọn họ làm hàng xóm lâu ngày, nên gần mực thì đen?
Kỳ thật, lúc trước đồng ý dẫn hai cha con Nghiêm tiên sinh đến Trường Sa, hắn cũng đã chuẩn bị tốt hết mọi việc, thậm chí không tiếc dùng kế để gọi bọn người Nhị Nguyệt Hồng từ Bắc Bình về Trường Sa, chỉ vì muốn huỷ bỏ mối thông gia nhìn qua giống như là được trời đất tác hợp này.
Nhưng mà, nhìn thấy Bán Tiệt Lí bày ra vẻ mặt không liên quan, trong nháy mắt Nhị Nguyệt Hồng lại do dự. Mặc dù hắn thừa nhận mình rõ ràng mọi chuyện hơn người khác, nhưng từ đó đến nay vẫn nhìn không thấu được suy nghĩ của Nhị Nguyệt Hồng.
Hắn cũng không khỏi quay đầu nhìn Nghiêm tiểu thư, trên gương mặt tập trung lộ ra bộ dạng đăm chiêu, giống như là đoán được gì đó. Giải Cửu hơi hơi cười khổ, hắn nghĩ nghĩ, vừa định mở miệng lại nghe Nghiêm tiểu thư cười nói: “Vây cung kính không bằng tuân mệnh, ngày khác lại đến hiếu kính Tam gia.”
Giải Cửu nghe vậy âm thầm thở dài, tâm nói có thể bình tĩnh đối diện với người như Bán Tiệt Lí, trong thành Trường Sa này cũng không có quá mười người, trước kia quả thật đã xem thương sự gan dạ và sáng suốt của cô ta.
Nhưng người thông minh có một ưu đãi chính là, rất nhiều lúc ngươi không cần phải nói, cô ta đều biết được bước tiếp theo phải làm gì mới thích hợp.
“Xem ra đi gặp những người khác tôi căn bản không cần chuẩn bị quá cáp gì cả.” Nghiêm tiểu thư nhìn Giải Cửu, bỗng nhiên cười cười: “Nghe nói Phật Gia đứng đầu Cửu Môn đã quay về Bắc Bình, nhưng trước khi đến nhà chào hỏi ngài, tôi muốn gặp Cẩu Ngũ gia người thân thiết với anh nhất trong Cửu Môn.”
Giải Cửu nhìn thấy cô ta bỗng nhiên nở nụ cười, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng.
Lúc này, Ngô Lão Cẩu vừa tạm biệt Trương Khải sơn quay về nhà không nhịn được tự nhiên hắc xì một cái.
“Chẳng lẽ thời tiếp thay đổi rồi?”
Lấy tay sờ sờ lông của Tam Thốn Đinh, y suy nghĩ một chút, bỗng nhiên xoay người đi về một hướng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.