*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mơ màng mở mắt dậy, trần nhà cao ráo đập vào mắt, đầu óc vẫn còn rất mơ hồ. Đúng lúc đó, tiếng nói từ bên ngoài vang vào:
– Bà Lan à, cô An bị bệnh, bà về coi sao đi…
Tiếng nói ngừng lại, chắc là bên kia đầu dây đang trả lời. Giọng của bà giúp việc lại một lần nữ cất lên:
– Tôi đã cho cô An uống thuốc hạ sốt rồi, hả? Nhiệt độ có giảm một chút… Vậy bà tranh thủ về nhé…
Lúc này, Thanh An xem như đã hiểu.
Lát sau, bà Thiện, người giúp việc đã hơn năm mươi tuổi bước vào phòng Thanh An, thấy Thanh An đã tỉnh, bà liền hỏi:
– Cô có thấy đỡ hơn chút nào chưa?
Thanh An nặn nụ cười, đáp:
– Đỡ hơn chút rồi, cám ơn dì.
Bà Thiện lần nữa đi lấy nhiệt kế đo cho Thanh An.
– 38 độ 2, giảm sốt rồi. Chút nữa bà Lan sẽ về…
Thanh An nhắm mắt, vờ như đang ngủ và thật sự đã ngủ một giấc ngắn. Khi mở mắt ra, liền thấy bà Thiện đang sốt ruột xem đồng hồ liên tục.
Bây giờ đã là sáu giờ ba mươi tối, quá giờ làm của bà cả tiếng rưỡi rồi.
Bà Thiện là người giúp việc mà ba mẹ cô đã thuê để dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn trong nhà. Nhưng thực tế, kể từ lúc bà vào làm tới giờ, gần hai năm nay, cũng chỉ lo cho một mình cô mà thôi, hai người kia cơ bản chẳng về nhà lấy một lần. Đơn giản là vì… họ có cuộc sống của riêng mình!
– Dì, dì về đi!
Đột ngột, Thanh An mở miệng yêu cầu. Dì Thiện giật mình nhìn qua. Thanh An năm nay mới vừa đậu Đại học xong, tuổi còn chưa đủ mười tám, thế mà từ lúc bà vào làm tới giờ, trong căn nhà rộng lớn này chỉ có một mình Thanh An, cha mẹ cô phải nói là không hề quan tâm tới, bà chưa từng thấy một nhà ba người có đủ mặt bao giờ. Có lẽ vì vậy mà tính cách Thanh An không được cởi mở cho lắm, rất ít nói cười, nhưng cũng không phải dạng tiểu thư khó chìu, cũng là một đứa bé đáng thương. Chính vì vậy, bà cũng có chút ít tình cảm đối với Thanh An, chỉ là không biết đó là tình thương hay sự thương xót.
Bà Thiện vùng vằng nói:
– Tôi chờ mẹ cô tới rồi về cũng được.
Thanh An chẳng nói, trong lòng cũng tự hiểu chờ mẹ cô về thì chẳng biết tới bao giờ. Bà Thiện lại không giống cô, sau khi xong việc còn phải làm rất nhiều việc trong nhà mình nữa, bà đã vì cô mà nấn ná tới giờ cũng đủ có lòng rồi. Thanh An lần nữa lại nói:
– Không phải mẹ nói sẽ về sao, chắc cũng sắp về tới rồi. Dì cứ yên tâm về trước đi.
Bà Thiện hỏi lại cho chắc:
– Cô thật không sao chứ?
Thanh An gượng cười, nói:
– Sốt đã hạ rồi mà, không sao đâu.
Bà Thiện vô thức lấy tay sờ trán Thanh An, thấy không chắc ăn lại lấy nhiệt kế kiểm tra lại một lần.
– 38 độ. Đúng là giảm thật…
Bà lầm bầm nói.
Thanh An vờ không nghe, lại bảo:
– Dì cứ về đi, không có gì phải lo đâu.
Bà Thiện đắn đo một lúc rồi nói:
– Tôi để sẵn thuốc và cháo ở đây, một chút nữa cô ăn nhé.
Thanh An cười cảm ơn:
– Dạ, cám ơn dì.
Bà Thiện vẫn không yên tâm, ngồi thêm năm mười phút, đến khi không thể nấn ná thêm nữa, bà mới xách giỏ đi về.
Sau khi nghe thấy tiếng sập cửa, Thanh An lần nữa nặng nề chìm vào trong giấc ngủ.
…
Hộc hộc hộc…
Cổ họng đau xé, thật khó thở.
Thanh An quằn quại mở mắt ra. Trước mặt vẫn là trần già giá lạnh, cô vẫn đang thở dốc không ngừng. Đồng hồ treo tường đã điểm mười giờ, cô đã ngủ một giấc dài thế nhưng mẹ cô vẫn chưa trở về. Thanh An hiểu chờ mẹ cô về là chuyện không thể nào.
Trong người vẫn rất khó chịu, đầu đau như búa bổ, Thanh An quờ quạng lấy nhiệt kế đặt trên bàn nhỏ cạnh giường ra đo.
Hai mắt hoa lên không thể thấy rõ, mất một lúc lâu con số trên nhiệt kế mới dần hiện rõ.
39 độ 9.
Lại sốt lên rồi?
Nhớ đến thuốc bà Thiện đã chuẩn bị sẵn, Thanh An với tay nắm lấy mấy viên trên mâm nhỏ, rồi vô tình đụng phải ly nước kế bên làm nó rơi xuống vỡ thành từng mảnh.
Hộc hôc
Thở từng hơi nặng nhọc, không thể nuốt xuống những viên thuốc đắng mà không có nước, Thanh An bất đắc dĩ lồm cồm bò dậy muốn đi rót ly nước.
Cạch
Bốp
Những tiếng va chạm đồ vật liên tiếp phát ra khi Thanh An mon men vào bếp, mấy lần đứng không vững muốn té xuống nhưng may mắn không sao. Rốt cuộc Thanh An cũng rót được ly nước uống.
Đáng tiếc, thuốc không thể ngay lập tức có tác dụng được, đầu óc vẫn quay mồng mồng.
Khi xoay người, dưới chân vấp một cái, cơ thể không thể khống chế mà đổ ầm xuống.
Cốp
Tiếng đập vang dội.
Thanh An nằm dài dưới đất không còn rõ ràng nữa, hình như cô vừa bị đập đầu? Hình như không?
Thanh An liếc mắt nhìn lên trần cao cao cao, trên chiếc quạt trần có những bóng đèn trang trí rất đẹp, rất sang trọng, nhưng cũng bởi như thế, cánh quạt kia không khi nào được quay, trở thành một vật trang trí không hơn không kém.
Căn nhà rất rộng, rất rộng đối với một đứa trẻ, cũng rất lạnh, không một chút hơi ấm tình thân. Thanh An đã không còn nhớ nổi đã bao lâu trôi qua kể từ lần cuối cùng cả gia đình xum họp. Trong ký ức của Thanh An đó là những đêm cô giật mình tỉnh giấc vì tiếng cãi vả, dù cô có khóc cũng không ai ngó ngàng. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, dù không ly hôn, cha mẹ cũng không ở cùng nhau nữa, cũng không một lời bàn bạc, họ đã bảo:
“Con đã lớn rồi, hãy tự chăm sóc bản thân đi!”