Cửu Ngũ

Chương 40:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạo gần đây, Cửu Y hay nghĩ vẩn vơ.
– Trưa rồi sao Nam Chánh Can vẫn chưa về?
– À, hắn xuất cung! Lại quên mất!
A…
– Vậy nãy giờ mình chờ hắn về ăn cơm phí công rồi. Biết thế ăn trước cho rồi, chịu đói làm gì…
Hùng hổ nhìn bàn ăn đầy ấp, Cửu Y bắt đầu động đũa khắp nơi.
– Hừ, cho ngươi ra ngoài ăn này, không thèm chừa đồ ăn cho ngươi. Cho ngươi đói…
Nhưng, mới gắp có mấy cái, Cửu Y lại xìu xuống, cảm thấy ăn không ngon như thường ngày.
– Chừng nào ngươi mới về chứ… đã ăn cơm chưa…?
Cửu Y thủ thỉ tự hỏi.
Nam Chánh Can năm nay đã mười bốn tuổi rồi, sắp trưởng thành rồi, cũng đã có quyền xuất nhập Cung, dù mỗi lần ra ngoài phải trình xuất này nọ. Không ai thèm quan tâm hắn xuất Cung để làm gì, miễn chỉ cần hắn hồi Cung đúng giờ, không gây phiền hà cho mọi người là được.

Cùng lúc đó, Nam Chánh Can đang họp mặt cùng Hữu Nhân.
Hữu Thiện năm nay đã mười sáu, năm trước đã tham gia kỳ thi Hương, thành tích chỉ vừa đủ điểm đậu mà thôi, thật sự quá bết bát, mất hết mặt mũi của Hữu thượng thư. Thi xong, hắn chẳng có chút động thái chuẩn bị cho kỳ thi Đình, mà càng hăng hái ra ngoài ăn chơi, đàn đúm, quả thật không còn lời nào hình dung. Đối với đứa con trưởng này, Hữu gia đã mất hết hy vọng, chẳng trông mong gì nữa, cũng bỏ mặc cho hắn ra thế nào thì ra.
Kết quả đó lại không ngờ càng vừa ý Hữu Thiện, hắn thật sự mong ước gia tộc cứ bỏ mặc mình như vậy, đừng để ý đến hành động của hắn càng tốt, có như vậy, hắn mới có thể tận lực vào công việc mua bán bí mật của hắn.
Hữu Thiện xòe quạt ra phe phẩy trước mặt Nam Chánh Can, bộ dáng muốn phóng đãng bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nam Chánh Can tuy biết đây là hình tượng cải trang của Hữu Thiện nhưng vẫn chán ghét không thôi, bèn nói:
– Ngươi giả dạng nhiều quá nên thấm vào xương tủy rồi? Có cần ta giúp ngươi gột rửa bớt để ngươi khỏi quên bản chất của mình?
Hữu Thiện liền đơ mặt, vờ ho khụ khụ hai tiếng rồi thu quạt vào.
– Đại nhân ngài đừng chấp nhất chút chuyện nhỏ nhặt với tiểu nhân chứ.
Nam Chánh Can liếc hắn một cái. Hữu Thiện lại nói:
– Đại nhân, việc hợp tác với Thanh Bang có tiến triển, họ chấp nhận đề nghị của chúng ta, việc liên kết thành lập thương hội rất có triển vọng…
Thanh Bang, ngoài mặt là nơi tập trung những lái buôn lớn nhất Nam Quốc, chuyên cung cấp vật liệu đủ mọi ngành nghề, chỉ cần có yêu cầu, nhất định sẽ có người đáp ứng. Mặt thật có thể nói là băng nhóm ngoài pháp luật, triều đình cũng khó mà nhúng tay vào. Việc muốn hợp tác với Thanh Bang không phải mới ngày một ngày hai, mà đã là kế hoạch nhiều năm của Nam Chánh Can, chỉ là tới giờ mới có khởi sắc. Cơ bản vì thế lực trong tay Nam Chánh Can hiện giờ đã được Thanh Bang để mắt tới, cảm thấy có thể hợp tác được.
Mấy năm qua, từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cả một cơ nghiệp đồ sộ thật sự đã vét không ít mồ hôi xương máu của bọn Nam Chánh Can. Nếu đổi lại là một ai khác, đạt được thành tựu như vậy, chắc chắn đã tự hào, kiêu căng ngùn ngụt, nhưng Nam Chánh Can thì không. Hắn vẫn biết mình vẫn còn phải cố gắng, mục đích của hắn còn xa xa lắm. Thêm vào đó, sản nghiệp trong tay Nam Chánh Can không tập trung một chỗ, ngoài mặt thì chia nhỏ ra, bên trong thì liên kết chặt chẽ để tránh sự chú ý của mọi người, khiến người khác dù đôi lúc cảm thấy ngờ ngợi cũng không điều tra được cái gì. Để làm được như thế phần nhiều cũng nhờ vào phương pháp điều hành mà Cửu Y đã gợi ý. Có điều chính Cửu Y cũng không ngờ rằng những ý tưởng vụn vặt, chắp vá của nàng lại được phát huy một cách huy hoàng như vậy.
cuungu40

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.