Cửu Phượng Triều Hoàng: Tuyệt Sắc Thú Phi Nghịch Thiên Hạ

Chương 16: Tam Linh Đồng Tu




Dịch: Trần Anh Nhi
Vu Ly vừa dứt lời đã nhẹ nhàng nắm tay Trọng Quỳ rồi kéo đi, bước về phía cửa. Hồng y tươi đẹp tựa như đoá hoa nở bừng rực rỡ đầy cành, kiều diễm mê hồn khiến bất cứ kẻ nào cũng phải dè chừng.
Trong sảnh đúng là toàn là người của Nguỵ Kỳ hầu, nhưng khi trông thấy Vu Ly, tất cả mọi người bất giác đều lui về sau một bước, im lặng nhìn hắn rời đi.
Trọng Quỳ không khỏi bật cười khe khẽ, Vu Ly à Vu Ly, bằng vào địa vị cũng như thực lực của ngươi, vì lý gì lại phải làm một "nam sủng" cơ chứ?
Suy nghĩ một hồi, hai người cũng đã rời khỏi khu đại sảnh xa hoa kia, gió đêm nhè nhẹ lướt qua, trăng sáng rực trên bầu trời thưa sao.
Bỗng nhiên Trọng Quỳ cảm thấy sau lưng nhói lên một cái như bị kim đâm vào thịt. Xúc giác của nàng vô cùng linh mẫn, tuyệt đối không có chuyện cảm giác sai. Trọng Quỳ quay đầu nhìn lại chỉ thấy đứng bên một trụ gỗ lớn đặt ngoài đại sảnh lấp ló một đôi mắt đỏ như máu.
Ánh mắt kia chỉ loé lên một cái rồi biến mất.
Trọng Quỳ thậm chí còn nghi ngờ cả đôi mắt tinh tường của mình vừa rồi đã nhìn nhầm.
Mắt đỏ... là tên nhóc kia ư? Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này chứ?
Hắn bé tí như vậy, có lẽ không phải đến nơi này tìm chuyện phong nguyệt đâu nhỉ?
"Tiểu chủ nhân, ngài làm sao vậy?" Vu Ly nhẹ giọng hỏi khẽ.
"Không có việc gì đâu." Trọng Quỳ quay đầu trở lên, chợt nở nụ cười, "Nguỵ Kỳ hầu khi biến thành một con chó trông cũng rất thú vị.
Vu Ly không hề cười hùa theo nàng, gương mặt ôn hoà mang theo vẻ ngưng trọng, "Tiểu chủ nhân, Nguỵ Kỳ hầu là một kẻ vô cùng đê tiện và vô sỉ, không từ thủ đoạn, về sau tốt nhất không nên tới gần hắn ta nữa."
"Ta biết rồi." Chỉ cần tên Nguỵ Kỳ cẩu kia không tự mò tới trêu chọc nàng, nàng có thèm vào mà để ý hắn ấy.
...
Nguỵ Kỳ hầu chớp chớp mắt vài lần, lửa giận dần bùng lên trong lòng.
"Hừ! Một tên luyện dược sư mà thôi lại dám vô lễ với bổn hầu đến như vậy!"
"Hầu gia còn chưa biết sao? Tên Vu Ly này từ trước tới giờ chưa từng đặt ai trong mắt cả. Hầu gia ngài quyền cao chức trọng, chỉ e là cũng không lọt được vào mắt hắn rồi."
Phong Mạch bật cười, sau đó cũng đứng dậy.
Nguỵ Kỳ hầu quay đầu lại nhìn chòng chọc vào hắn, cười lạnh một tiếng: "Phong Mạch, ngươi và Vu Ly đều từ trong Trọng phủ mà ra, đều không coi ai ra gì như nhau cả thôi."
"Nào dám!"  Phong Mạch cười khẽ trả lời, "Ta đã từng nói rồi, phượng hoàng chỉ chọn ngô đồng mà đậu. Hầu gia không có thứ mà ta cần thì đương nhiên ta cũng không thu được lợi lộc gì cả. Phong Mạch xin phép cáo từ."
Nguỵ Kỳ hầu tuy đã uống say mèm nhưng lúc này đã tỉnh táo trờ lại. Hắn oán hận nghiến răng kèn kẹt. "Được lắm! Vu Ly, Phong Mạch, hai ngươi giỏi lắm!"
"Hầu gia, hai người này đều rất khó đối phó, đặc biệt là tên luyện dược sư kia." Một vị triệu hồi sư là môn hạ của Nguỵ Kỳ hầu lên tiếng.
Nguỵ Kỳ hầu hừ hừ hai tiếng, âm hiểm cười lớn: "Xử lý tên Vu Ly này vô cùng dễ dàng, ta đã có cách, chỉ cần bắt được Trọng Quỳ mà thôi."
"Hầu gia quả thật cao minh vô cùng! Nếu có được Trọng Quỳ, chẳng những chúng ta có được gia tài bạc triệu của Trọng phủ mà Vu Ly chỉ sợ cũng sẽ phải đầu nhập là môn hạ của Hầu gia!"
"Cách này hay quá! Tài phú của Trọng gia là sự trợ giúp rất lớn cho đại sự của hầu gia!"
Nhóm môn khách thi nhau cất lời ca ngợi không thôi. Nguỵ Kỳ hầu bật cười ha hả, một tay ôm lấy Phượng Tiêm Tiêm đang đứng hầu cận một bên, một tay sờ soạng ngực của nàng ta, chẳng hề bận tâm đến ánh mắt của những kẻ xung quanh.
"Hầu gia, nơi này đông người lắm đấy." Phượng Tiêm Tiêm nũng nịu rên khẽ một tiếng.
"Được bổn hầu coi trọng đã là phúc tổ của ngươi rồi, ngươi có còn quan tâm đến nơi này đông hay ít người nữa không?" Nguỵ Kỳ hầu không chút khách khí dè bỉu.
Phượng Tiêm Tiêm không giãy dụa nữa, một tia oán khí hiện lên trong đôi mắt quyến rũ của nàng ta.
Rõ ràng kẻ khinh nhục ngươi là con nha đầu miệng còn hôi sữa kia, ngươi không làm gì được lại lấy ta làm thùng trút rác! Có bản lĩnh thì ngươi đi tìm Hoa Tịch Nhan mà giãi bày đi!
...
Trọng phủ...
Phong Mạch và Tiêu Sơ Lâu vừa về tới nơi là đã đi tìm gặp Trọng Quỳ ngay.
Trông thấy Vu Ly vẫn còn ở trong phòng Trọng Quỳ, Phong Mạch lạnh lùng hừ một tiếng: "Tới đúng lúc như vậy. Vu Ly, ngươi đúng là biết cách chọn thời điểm đấy."
Vẻ hiền dịu trên mặt Vu Ly vơi dần, giọng nói lạnh lẽo vang lên trong phòng, "Ngươi đã làm sai mà còn không biết hối cải. Giờ này ngươi vẫn còn mặt mũi mà mắng ta sao?"
"Ngươi cho rằng chỉ cần không có ngươi thì Phong Mạch ta bí cách sao?" Phong Mạch khinh thường nhìn Vu Ly, "Ta chẳng thấy mình làm sai chuyện gì cả."
"Ngươi đem tiểu chủ nhân đặt vào trong biển lửa mà còn dám nói là không làm sai chuyện gì ư?" Vu Ly nheo mắt: "Ngươi dẫn nàng vào Phong Nguyệt lâu đã là một chuyện quá sai lầm rồi."
Phong Mạch điềm nhiên nở nụ cười: "Là do nàng tự mình muốn đi, ngươi còn có thể trách gì ta sao?"
Vu Ly mím môi, trên gương mặt tuấn mỹ mang vài phần tức giận nhưng cũng không hề bộc phát. Mà Phong Mạch đương nhiên không hề yếu thế, hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
Từ mắt hai người phóng ra muôn vàn tia lửa điện, chỉ sợ là một câu khắc khẩu nữa thôi là sẽ lao vào nhau, quyết tâm sống mái một phen.
Khi thấy Trọng Quỳ chậm rãi rảo bước từ nội thất đi ra, hai người mới dần thu lại đôi mắt toé lửa giận của mình.
"Do ta tự mình muốn đến đó." Trọng Quỳ bình đạm nói, "Ở đó rất thú vị."
Phong Mạch nhếch môi cười, "Nếu ngươi thích thì sau này ta sẽ dẫn ngươi đi chơi ở nhiều nơi còn thú vị hơn nhiều."
"Đủ rồi!" Vu Ly lạnh lùng quát một tiếng, "Nàng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đến ngươi đầu óc cũng vứt vào trong nước rồi sao?"
Phong Mạch không đồng tình với Vu Ly, "Ta chỉ muốn nàng thấy vui thôi mà." Dứt lời, hắn chớp chớp đôi mắt đào hoa mấy cái với Trọng Quỳ, "Ở trong phủ lâu ngày cũng đâu có vui đúng không?"
"Nếu đại nhân đã giao phó Trọng phủ và tiểu chủ nhân cho ta thì đương nhiên Vu Ly ta cũng có trách nhiệm phải bảo vệ tiểu chủ nhân. Phong Mạch, từ hôm nay trở đi tốt nhất là ngươi vẫn nên chuyển tới biệt viện mà ở đi."
"Ngươi muốn đuổi ta đi đấy à?"
"Dù sao ngươi cũng đâu có muốn ở lại Trọng phủ mà, chẳng lẽ không phải vậy sao?"
Phong Mạch nhìn Vu Ly, im lặng một hồi lâu. Cũng không biết hắn đang bày mưu tính kế gì ở trong lòng mà mãi một lúc sau mới nở nụ cười.
"Vu Lu, ngươi nên hiểu rằng những chuyện không có lợi cho ta thì Phong Mạch ta sẽ không bao giờ chịu làm. Ta chỉ làm khi ngươi có thể khiến ta vừa ý mà thôi."
Vu Ly nhìn hắn, chốc sau mới gật đầu hai cái, quay sang Trọng Quỳ: "Tiểu chủ nhân, ngài hãy đi nghỉ đi."
Trọng Quỳ nhìn hai người họ cùng nhau rời đi, lòng không khỏi thấy tò mò, chuyện gì mà phải bí mật tới vậy. Dù sao cũng không ai biết được hành tung của nàng, chi bằng chạy ra hóng hớt một lúc, chuyện che giấu hơi thở với nàng cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.
Gió thổi về phía Trọng Quỳ, cũng thổi tiếng tranh cãi của Phong Mạch và Vu Ly đến bên tai nàng.
"Điều ta muốn vô cùng đơn giản. Chỉ cần Thái tử Yến quốc chết, ngươi thông báo với ta một câu thôi là từ nay về sau không bao giờ ta quấn lấy nha đầu đần độn kia nữa." Đó là giọng của Phong Mạch.
Con chim công thối, thế mà dám gọi ta là nha đầu đần độn!
"Chuyện này ta sao có thể biết được." Vu Ly đáp.
"Ngươi đừng có lừa ta. Ngươi là tâm phúc của Trọng Phong mà có thề không biết được sao?" Phong Mạch hừ lạnh.
"Đại nhân thì có liên quan gì với Thái tử Yến quốc chứ?" Vu Ly lạnh lùng trả lời.
"Vu Ly, ngươi không cần giả vờ với ta, ta và ngươi cũng như nhau mà thôi. Ngươi có dám thừa nhận mục đích của ngươi và đại nhân không phải vì Vạn Thú Vô Cương hay không?" Phong Mạch khinh miệt cười nhạo.
Hắn cực kỳ ghét những tên dối trá thích giả làm quân tử. Phong Mạch hắn đây thà làm tiểu nhân cũng quyết không làm nguỵ quân tử!
Nghe thấy bốn chữ "Vạn Thú Vô Cương", tròng đen trong mắt Trọmg Quỳ rụt lại, suýt chút nữa đã không che giấu được hơi thở của mình.
[Ngươi nghe thấy không Huyết Hoàng? Họ cũng đang tìm kiếm Vạn Thú Vô Cương giống chúng ta.] Trọng Quỳ thầm trao đổi với Huyết Hoàng trong tâm thức.
[Ồ... Không nghĩ rằng cũng nhiều người hứng thú với Vạn Thú Vô Cương như thế.] Huyết Hoàng vẫn đầy khinh thường với Phong Mạch, Vu Ly, [Công Tôn Khởi cả đời cũng không tìm thấy được nó, họ thì càng đừng mong làm được chuyện này.]
[Trọng Phong có lẽ không phải người bình thường thật.] Sự hiếu kỳ trong lòng Trọng Quỳ ngày càng dâng lên, Vạn Thú Vô Cương rốt cục là cái gì? Có Vạn Thú Vô Cương là có thể nhất thống thiên hạ sao?
Lừa người à?
[Nhóc con, Trọng Phong là cha ngươi mà sao ngươi dám gọi thẳng tên cha mình như vậy?] Huyết Hoàng trầm giọng hỏi.
[A...] Nàng đã quên mất sự thật rằng Trọng Phong là cha Trọng Quỳ và giờ cũng là cha mình, [Đúng thế, cha ta cũng không phải người bình thường đâu.]
[Thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một gã thương nhân mà thôi.].
[Nhưng ngươi đã thấy có thương nhân nào mà thủ hạ là một tên luyện dược sư như Vu Ly, một võ đạo thiên tài như Tiêu Sơ Lâu và một cao thủ thần bí như Phong Mạch bao giờ chưa? Bên người hắn chắc chắn còn có nhiều cao thủ nữa, chuyện này ngươi không thấy kỳ lạ ở điểm nào sao?]
[Có tiền là có thể điều ma khiển quỷ thôi.] Huyết Hoàng điềm nhiên trả lời.
Trọng Quỳ ngẩn người, chẳng lẽ là vì tiền thôi ư?
Mà nghĩ lại thì tên Tiêu Sơ Lâu kia đi phá lanh tanh bành tửu lâu của người ta rồi còn thẳng tưng nói là đến Trọng phủ mà đòi tiền... Chẳng lẽ bọn hắn không có tiền thật sao?
"Việc này để sau khi ta báo cho đại nhân và nhận được câu trả lời thì sẽ chuyển lại cho ngươi." Dứt lời, Vu Ly không thèm quan tâm tới Phong Mạch nữa mà rời đi ngay lập tức. Mà rất nhanh, Phong Mạch và Tiêu Sơ Lâu cũng rời đi theo.
Trọng Quỳ bấy giờ mới bước ra ngoài, ôm hai tay đứng dưới ánh trắng rực rỡ, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẽ một ý cười sâu xa.
[Xem ra thế giới này cũng chẳng hề đơn giản tới vậy, ta phải cố trở nên cường đại mới được.]
[Thế thì người nhanh cái chân lên mà trở nên cường đại đi.] Huyết Hoàng hậm hực, nó vốn không thích cứ phải chui rúc cùng một chỗ với một tên khế ước giả yếu xìu.
[Gần đây ta đang học tập luyện dược, cũng đã nắm được những phần cốt yếu. Sau khi luyện thành luyện dược thuật là ta có thể chuyên tâm luyện chế đan dược giúp tăng linh lực và hỗ trợ việc tu luyện, ngươi cứ yên tâm đi.]
[Ngươi học luyện dược ư?] Huyết Hoàng lắp bắp kinh hãi, [Sao lại có thể như vậy được? Ngươi chỉ kế thừa từ Công Tôn Khởi linh mạch của triệu hồi sư và phù chú sư mà thôi, sao có thể làm được vậy?]
[Nhưng mà chuyện luyện dược của ta cũng có chút khởi sắc rồi đấy thôi, trước ta cũng luyện thành công hoạt huyết hoàn rồi.] Tuy còn chưa biết dược hiệu của nó có ra gì không nhưng mà đã có thể luyện đan dược thành hình tức là chính thức bước một bước vào nghề luyện dược sư rồi!
Huyết Hoàng kinh ngạc há hốc mỏ, tai nó không có vấn đề đấy chứ? Con nhóc này đã luyện chế thành công hoạt huyết hoàn ư?
[Sao có thể vậy được? Huyết thống hạn chế tuyệt đối không thể làm trái được!] Huyết Hoàng vẫn kiên trì với quan điểm của mình tới cùng, [Người bình thường chỉ có thể có nhiều nhất là hai loại huyết mạch trong cơ thể mà thôi, tuyệt đối không có chuyện có loại thứ ba chen chân vào.]
[Vì sao lại vậy?] Trọng Quỳ mới lần đầu tiên nghe đến chuyện này.
[Linh lực của mỗi loại huyết mạch đều rất cường đại, khi hai loại cùng kết hợp với nhau là đã tổn thương đến cơ thể rồi, nếu không nhanh chóng tiến vào cảnh giới cường đại hơn thì sớm muộn thân thể cũng bị ảnh hưởng quá mạnh mà chết thôi. Nhưng mà những người bẩm sinh có hai loại huyết thống đều là tuyệt thế thiên tài, đạt tới mức độ được gọi là "thiên tài" cũng không phải chuyện khó khăn. Nhưng có đến loại huyết mạch thứ ba thì cán cân thăng bằng cũng không giữ được nữa, khi huyết mạch lưu động sẽ tự lăn đùng ra chết.]
Huyết Hoàng tuy đã giải thích rất rõ ràng nhưng Trọng Quỳ vẫn hệt như vịt nghe sấm bên tai, ù ù cạc cạc mông lung mơ hồ.
[Nhưng ta vẫn đang sống khoẻ đấy thôi...] dạo này nàng còn thấy cơ thể còn khoẻ mạnh hơn hẳn trước nữa này.
Đây cũng là điểm mà Huyết Hoàng không giải thích được. Nó là triệu hồi thú của Trọng Quỳ, chỉ cần điều động ý nghĩ là có thể điều tra tình trạng của linh mạch trong cơ thể nàng.
Ý thức của Huyết Hoàng lẻn vào trong thân thể nàng, trông thấy ở nơi linh mạch lưu động có hai màu, linh mạch màu đỏ là của phù chú sư, màu xanh lục là của triệu hồi sư, nhưng nó còn trông thấy một thứ gì đó khác ở nơi linh mạch, đó là một ngọn lửa màu đỏ đang sáng rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.