Dịch: Trần Anh Nhi
Luyện dược sư!?
Chuyện này... sao lại có thể xảy ra được?
Trong thân thể của nàng ta đúng thật là có ngọn lửa tượng trưng cho luyện dược sư!
Ba loại linh mạch cùng tồn tại trong một cơ thể, nó chưa từng nghe qua chuyện này bao giờ.
Ý thức của Huyết Hoàng chậm rãi rời khỏi cơ thể Trọng Quỳ, sau đó bắt đầu rơi vào chuỗi suy ngẫm kéo dài không hồi kết.
[Cái này không thể giải thích được... Không có cách nào giải thích cho hiện tượng này cả...] Huyết Hoàng không ngừng lẩm bẩm.
Trông thấy Huyết Hoàng nghiêm trọng như vậy lần đầu tiên, Trọng Quỳ thậm có vô cùng hào hứng reo lên: [Có lẽ ta chính là siêu cấp thiên tài trong truyền thuyết rồi!]
[Có lẽ là vậy... cứ để ta suy nghĩ một chút đã.] Huyết Hoàng dần quay trở lại không gian linh thú, cũng không nói gì nữa.
...
Hôm nay trời sáng sủa, không khí lại trong lành, ánh nắng mặt trời rọi xuống đất vô cùng ấm áp. Trọng Quỳ sau khi thay một bộ y phục thuận tiện cho việc di chuyển hơn thì bộ đen mặt, trùm áo choàng lên người rồi tiến về phía rừng rậm.
Động tĩnh gây ra khi luyện dược ở trong nhà rất lớn, mà linh lực dao động lại rất dễ bị kẻ khác phát hiện. Chưa kể ở phủ còn có Vu Ly là luyện dược sư, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị bắt quả tang ngay lập tức. Vì vậy Trọng Quỳ đành phải ra ngoài thực hành luyện dược.
Chưa đi được mấy bước, Trọng Quỳ chợt nghe tiếng binh khí vang lên cách chỗ nàng đứng cũng không quá xa.
Trọng Quỳ lặng lẽ sáp lại gần, lấp ló phía sau những hàng cây có một bóng người nhỏ bé yếu đuối đang vụng về quơ quạng cây gậy gỗ vung lên xung quanh.
“Ha! Ha!”
Tuy rằng động tác thật là dặt dẹo nhưng lại được cái hô rất lớn, nhưng mà làm vậy cũng đâu có tác dụng gì? Địch nhân cũng sẽ chẳng thấy sợ ngươi vì ngươi gào thét quá mức ầm ĩ.
“Ha!” Người kia chợt nhảy lên, lao về phía trước, cây gậy gỗ kia cũng đập mạnh về phía tảng đá trước mặt.
Động tác không sai, chỉ là có vấn đề...
Cây gậy gỗ kia vừa đập vào tảng đá thì người kia cũng bị phản lực hất văng ra sau, ngã bịch xuống đất một cái.
Trọng Quỳ bật cười “xì” một tiếng.
“Ai?!” Người đó ngay lập tức bò dậy từ trên mặt đất, hoảng loạn quan sát bốn phía, không nghĩ rằng hắn đã lén trốn ra đây rồi mà vẫn bị phát hiện!
”Đi ngang qua thôi.” Trọng Quỳ dựa vào một gốc cây gần đó, lười nhác mở miệng đáp.
Nhưng khi trông thấy người kia quay đầu lại, Trọng Quỳ không khỏi “a” một tiếng.
Trông quen quá, chắc chắn đã gặp ở đâu rồi.
Đây không phải đứa nhóc nàng mang về từ trên đường, đứa bé trai tên là Tề Lộc đấy sao?
Hôm đó gặp mặt còn thấy rằng hắn tính tình nhút nhát sợ sệt, lại không nghĩ rằng hắn thậm chí còn có nghị lực mà vụng trộm luyện kiếm.
Chỉ tiếc là hắn không có ai dạy bảo, dùng sức đến đâu cũng chỉ phí hoài mà thôi.
Tề Lộc trông thấy một người đội mũ trùm kín mít thì trong lòng cũng thấy kỳ quái, nhưng hắn biết rằng đây không phải người mình quen biết nên cũng đã an tâm hơn ít nhiều.
“Sao lại buồn cười chứ?” Hắn thấp giọng hỏi hỏi một câu rồi quay người đi sang chỗ khác, nhặt cây gậy gỗ kia từ dưới đất lên, định đi tìm một nơi khác yên lặng để tiếp tục luyện tập.
Nhìn bóng người gầy như que củi của hắn, Trọng Quỳ không khỏi nhớ lại hình ảnh tỷ tỷ của hắn lao đến anh dũng đỡ tên thay cho nàng...
Thở dài ảo não một hơi, Trọng Quỳ nàng không thích phải nợ ân tình của kẻ khác.
“Này, ngươi muốn học kiếm thuật đúng không?” Trọng Quỳ bình thản cất giọng hỏi.
Tề Lộ dừng bước, đứng khựng lại tại chỗ, hắn quay đầu dè dặt nhìn nàng, “Ý ngươi là gì?”
Một đứa nhóc thông minh.
Trọng Quỳ cởi áo choàng ra, tuỳ tiện quăng sang một bên, sau đó cũng nhặt lén một cành cây đủ cứng cáp rồi nói: “Nhìn kỹ này.”
Nàng vung kiếm, đống lá rụng nằm yên dưới đất đột nhiên bị hất văng lên không trung.
Ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, từng mảng màu vàng, cam loang lổ đổ dài trên mặt đất, bóng kiếm như điên như cuồng, nhanh như cắt, tàn độc lại sắc bén.
Mỗi một đường kiếm vung lên đều mang một ý nghĩa duy nhất, đó chính là để lấy mạng người, mỗi một chiêu tung ra đều là chiêu trí mệnh.
Tề Lộc trợn trừng mắt quan sát, đến cả chớp mắt cũng không dám, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ cái gì.
Lợi hại quá!
Bóng người thanh lãnh du tẩu trong mưa lá rụng bay tứ tung, rõ ràng chỉ lấy gậy gỗ làm kiếm nhưng vẫn phát ra khí khái, dáng người nhẹ nhàng tựa chim hồng bay múa, lại uyển chuyển như rồng lượn[1].
Tề Lộc thậm chí còn quên cả hít thở, cứ vậy nín thờ mà trông xem. Có lẽ từ nay về sau, một màn này cả đời hắn cũng không quên.
Vút...
Cây gậy gỗ kia rời khỏi tay Trọng Quỳ, phóng về phía Tề Lộc. Hắn trông thấy thế, cả người ngây ngẩn, cũng quên chạy trốn, cứ vậy mãi cho tới khi một cảm giác đau đớn xoẹt qua mang tai mới bừng tỉnh, biết rằng cây gậy gỗ đầu sắc nhọn kia vừa xẹt qua tai mình.
Cây gậy gỗ kia cũng không hề dừng lại mà cắm thẳng vào một thân cây sau đó, thoạt trông tựa như cây gậy gỗ kia mọc ra từ thân cây vậy.
Trái tim của Tề Lộc suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài.
“Trông thấy rõ chưa?” Trọng Quỳ phủi hai tay vào nhau, nhặt áo choàng trên mặt đất lên trùm lại lên người.
Tề Lộc ngây ngốc một lúc, sau đó quỳ rạp xuống mặt đất, “Sư phụ tôn kính, đệ tử Tề Lộc xin phép được bái kính ngài.”
Dứt lời, hắn còn chưa để Trọng Quỳ kịp phản ứng đã dập đầu thật mạnh xuống đất ba lần.
Trọng Quỳ suy nghĩ một lúc, dù sao cũng không quay về thế giới cũ được nữa mà đã chính thức cắm rễ ở đây từ giờ tới trọn đời rồi, chi bằng từ bây giờ bắt đầu bồi dưỡng mấy tên tâm phúc cho mình.
Thất quốc phân loạn, kẻ lừa người gạt, ai mà đoán trước được ngày mai sẽ ra sao?
Tất cả nên được chuẩn bị trước từ bây giờ là tốt nhất.
“Cả đời này ta chỉ thu một đệ tử duy nhất, nhất định sẽ hết lòng truyền giáo, nếu sợ khổ thì tốt nhất hãy buông bỏ từ sớm đi.” Trọng Quỳ khẽ nói, coi như là báo đáp ân tình của tỷ tỷ hắn đi.
“Sư phụ yên tâm, đồ đi không ngại khổ, khó nhọc tới đâu cũng sẽ kiên cường tập luyện, tuyệt đối không để sư phụ phải thất vọng.” Gương mặt gầy trơ xương của hắn vì kích động mà đỏ rực.
Trọng Quỳ mỉm cười đáp: “Đứng lên đi, vừa rồi ta cũng đã dạy ngươi một lần, thử làm lại cho ta xem, nhớ rõ bao chiêu thì làm lại chừng đấy chiêu.”
“Vâng!” Tề Lộ không dám chậm trễ lời nàng, vội vã đứng dật, cầm gậy gỗ trong tay, bắt đầu múa lại màn kiếm vũ vừa rồi của Trọng Quỳ.
Trông hắn làm lại một màn vừa rồi của mình, Trọng Quỳ không khỏi kinh ngạc. Nàng diễn luyện tổng cộng năm mươi sáu chiêu chỉ trong một phút đồng hồ, hắn chỉ được xem một lần duy nhất nhưng làm lại cũng chỉ sai có ba chỗ duy nhất.
Chậc chậc, làm người được nữ thần may mắn phù trợ đúng là quá tuyệt, nhặt bừa tên đồ đệ mà cũng là thiên tài.
“Tốt lắm!” Trọng Quỳ không khỏi tán thưởng một tiếng, chợt nhớ lại những ngày còn ở căn cứ lính đánh thuê. Vào lần tuyển chọn tân sinh cho khoá thứ ba, nàng cũng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với K-19325.
Nàng cùng phó huấn luyện viên từng làm mẫu tỉ thí kiếm thuật một lần, sau đó để cho từng tân sinh lên so chiêu thử cùng với trợ giáo.
Đương nhiên là việc họ thua cũng không phải ngoại lệ. Tên trợ giáo nàng chọn lựa cũng không phải kẻ ăn chay trường kỳ. Nhưng duy chỉ có K-19325 là ngoại lệ trong đám tân sinh. Toàn bộ những chiêu thức nàng từng sử dụng hắn đều nhớ rõ như in, sau đó đem toàn bộ chúng ra để đối chọi lại với trợ giáo. Mỗi một chiêu thức đều giống hệt của nàng, cũng chuẩn xác như vậy, cũng tàn độc như vậy.
Cuối cùng, K-19325 đã giành chiến thắng. Một lần đó khiến nàng không khỏi khiếp sợ, đến giờ vẫn không thể quên được.
Xong việc, tên trợ giáo kia mặt vô cùng đáng thương, ấm ức nói với nàng: “Lão đại, ngài nhất định phải cẩn thận tên tiểu tử Tô Cừ kia. Hắn quá mạnh, chắc chắc là một mầm mống tai hoạ tương lai!”
Khi đó, Trọng Quỳ nàng còn thờ ơ bỏ ngoài tai. Nàng đã từng thu nhặt biết bao thiên tài rồi, có kẻ nào qua được nanh vuốt của nàng rồi mà không nghe nàng một phép không?
Thiên tài trâu bò tới đâu thì liệu có trâu bò được bằng nàng hay không?
Đúng thật là mãi cho tới khi tốt nghiệp thì tên K-19325 kia vẫn vô cùng ngoan ngoãn, không hề gây chuyện. Hắn quá ưu tú, những huấn luyện viên của khu khác đều thèm đến rỏ rãi, âm thầm lặng lẽ tìm cách mượn sức rất nhiều lần.
Nhưng K-19325 vẫn luôn trung thành và tận tâm với nàng, chưa từng phản bội dù chỉ một lần, cho tới buổi diễn tập để tốt nghiệp.
Nghĩ đến đây, Trọng Quỳ càng nhớ lại càng tức giận, biết thế nếu năm đó nàng nghe theo tên trợ giáo, một chân đá văng hắn thì nàng cũng không vong mạng rồi tới đât.
Đời này nếu còn cơ hội gặp lại tên bạch nhãn lang[2] chết toi chết tiệt kia thì nhất định phải băm hắn thành tám khúc.
“Sư phụ, ngài đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” Tiếng Tề Lộc vang lên bên tai kéo Trọng Quỳ ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man.
Trọng Quỳ nhìn về phía hắn. Tề Lộc cũng là một đứa bé thông minh và lanh lợi. Tuy hắn không ưu tú đến được mức độ như K-19325, nhưng bù lại, hắn có một đôi mắt vô cùng chính trực.
Kiểu người nàng thích nhất chính là những người chính trực. Một đồ đệ chính trực thì chắc chắn sẽ không giống như tên thần kinh nào đó ôm bom đồng quy vu tận[3] với nàng.
“Tề Lộc, tại sao ngươi lại muốn học kiếm thuật?” Trọng Quỳ đặt câu hỏi với hắn.
“Để trở nên mạnh mẽ!” Tề Lộc vô cùng kiên định đáp, ánh mắt không hề dao động, có thể thấy được ý niệm này đã ăn sâu bén rễ trong đầu hắn vững vàng tới độ nào.
“Sao lại muốn trở nên mạnh mẽ” Nhiều lúc Trọng Quỳ cũng đã quên mất lý do mình vì sao năm đó mình lại liều mạng trở nên mạnh mẽ đến vậy.
“Để báo thù!” Tề Lộc thẳng thừng đáp. Trong lòng hắn vô cùng tôn kính vị sư phụ này, tất cả những gì hắn đang suy nghĩ trong lòng cũng không hề muốn giấu diếm gì cả.
“Báo thù?” Trọng Quỳ ngẩn người, lại nhớ đến tỷ tỷ của hắn vì cứu nàng mà vong mạng, đừng nói là hắn cố gắng đến vậy là để tìm nàng báo thù đấy nhé.
Nếu vậy thì ông trời đúng là bị mù rồi, tự cho nàng chui vào rọ nhốt mình.
“Người nhà của ta đều bị quân Tần diệt sát. Tương lai lớn lên ta sẽ làm đại tướng quân của Triệu quốc, tấn công Hàm Dương, tự tay giết Tần vương!” Tề Lộc siết chặt cây gậy gỗ trong tay.
Quả nhiên lại là tác phẩm của chiến tranh Tần Triệu.
Đa số người dân Triệu quốc đều hận Tần quốc đến thấu xương. Nỗi hận này có lẽ vĩnh viễn không thể biến mất khỏi tâm họ.
“Tề Lộc, ngươi có biết oán hận là cái gì hay không?”
Nghe thấy Trọng Quỳ hỏi vậy, Trọng Quỳ suy ngẫm một lúc, nhưng sau cùng vẫn lắc đầu: “Sư phụ, ta không biết. Ta chỉ biết rằng không giết được Tần vương thì ta sẽ day dứt cả đời.”
“Ta hiểu nỗi lòng của ngươi.” Trọng Quỳ xoa xoa đầu hắn. Nàng lớn hơn hắn vài tuổi, còn là sư phụ của hắn nữa, chẳng lẽ không phải trưởng bối của hắn sao, làm vậy nàng cũng chẳng thấy có gì bất hợp lý.
“Nhưng cả cuộc đời ngươi không thể chỉ sống vì trả thù không được. Ngươi hãy biến nỗi hận trong lòng trở thành sức mạnh cho mình, thành động lực cho mình.”
Tề Lộc ù ù cạc cạc, dường như có chỗ hiểu nhưng có chỗ không.
”Sư phụ, có phải là ta không được có thù oán trong lòng không?”
“Làm người, ai mà không có hận thù chứ?” Lời lẽ của Trọng Quỳ vô cùng sâu cay, “Nhưng ngươi tuyệt đối phải nhớ rằng vĩnh viễn không được để hận thù làm chủ đầu óc, làm chủ cuộc đời của mình.
“Sư phụ dạy dỗ chí phải.” Tề Lộc ngoan ngoãn gật đầu, vô cùng nghe lời, “Sư phụ, ngài hiện tại đang ở nơi nào, sau này ta tìm ngài bằng cách nào?”
Trọng Quỳ thầm than trong lòng, nơi ngươi đang ở cũng chính là địa bàn của ta mà, cùng đứng dưới mái hiên Trọng phủ, xem ra cũng thật có duyên.
“Sau này ngươi chỉ cần chăm chỉ luyện tập là được, ta sẽ đến thăm ngươi sau.”
“Vâng ạ!” Tề Lộc lập tức vâng lời.
Trọng Quỳ không khỏi thấy buồn cười, đứa bé trước mắt này với đứa bé lầm lì kia ở Trọng phủ đúng là chẳng giống nhau chút nào. Mà hắn lại chả có tí cảnh giác nào, dễ dàng tin tưởng một người lạ như nàng nhanh đến vậy.
Dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa bé con mà thôi...
“Sư phụ... ta có một câu muốn hỏi.” Mặt Tề Lộc đột nhiên đỏ bừng.
“Nói đi.”
“Ngài hẳn là... nữ đúng không?” Hắn giấu bộ mặt đỏ bừng của mình đi, sợ Trọng Quỳ tức giận.
Trọng Quỳ kinh ngạc, nàng đã giả trang thành cái dáng vẻ xấu xấu bẩn bẩn này mà sao hắn vẫn nhận ra được nàng là nữ?
“Sao ngươi đoán được vậy?”
“Mũi của đồ đệ rất thính, ngửi được ở trên người sư phụ... mùi phấn trang điểm.” Tề Lộc nói, đầu hắn có lẽ đã cúi sâu tới độ sắp cắm vào trong đất rồi.
Nghĩ đến chuyện sư phụ lại là nữ, trái tim của hắn không khỏi đập “thình thịch”, “thình thịch”...
Trọng Quỳ cúi xuống, thử ngửi ngửi mấy hồi, làm gì có mùi gì đâu chứ?
Nàng còn dùng cả dược liệu đặc thù để che đậy mùi trên cơ thể - đây là chuyện từ nhỏ nàng đã học được: dù đi tới đâu cũng không được bại lộ thân phận thật của mình. Thế mà cái tên nhóc mũi thính như chó cún này vẫn ngửi được mùi phấn trang điểm từ trên người nàng!
“Về sau ta cấm ngươi không được ngửi linh tinh trên người ta!” Trọng Quỳ cao giọng cảnh cáo.
“Vâng! Đệ tử sẽ nghe lời, đệ tử không biết cái gì cả!” Tề Lộc vội vã xua tay, gấp gáp đến độ cuống cả lên, hệt như sợ nàng sẽ bỏ rơi hắn.
Trọng Quỳ bật bật cười, không khỏi mủi lòng. Đứa bé này giờ đã chẳng còn thân nhân nào cạnh bên nữa, có lẽ hắn đã thật sự xem nàng là người thân duy nhất của mình rồi.
“Tề Lộc, ngươi đã bái ta làm sư phụ thì ta sẽ không chỉ dạy ngươi bản lĩnh, mà còn có một câu ta muốn truyền thụ cho ngươi.”
“Sư phụ, ngài nói đi.” Tề Lộ vô cùng ngoan ngoãn nhìn chằm chằm Trọng Quỳ. Hắn tuy không tính là có vẻ ngoài xuất sắc nhưng mặt mày lại thanh tú, tản mác khí chất ngây thơ của trẻ con.
“Quang minh chính trực, tuyệt có ác niệm.” Trọng Quỳ trịnh trọng nói ra tám chữ này với Tề Lộc.
Khi còn giảng dạy ở khu mười chín, nàng chưa từng nói câu này với học sinh của mình. Vì nàng biết học sinh của mình vốn là timh anh được chọn lọc kỹ càng, cuộc đời của họ từ khi bước vào đó đã vĩnh viễn trói chặt vào trong bóng đêm vĩnh hằng, làm ra những chuyện mà người thường không thể tưởng tượng ra nổi. Họ không thể sống quang minh chính trực, mà nếu không có ác niệm thì lại càng không sống nổi qua ngày.
Nhưng Tề Lộc khác với những kẻ đó. Sống trong thời đại này, có lẽ cả đời nàng sẽ chỉ thu mình hắn làm đệ tử mà thôi. Nàng chắc chắn sẽ dốc lòng thụ giáo, dạy dỗ hắn, đem toàn bộ tinh hoa sở học mình góp nhặt được truyền lại cho hắn.
Dù sao kiếp trước khi nổ banh xác với K-19325, nàng vẫn còn quá trẻ. Tính theo tuổi của một người thường thì cũng chỉ vừa hay bằng một cô gái chập chững bước vào đại học. Nàng chưa từng được trải nghiệm cuộc sống bình thường, từ nhỏ tới lớn, cho đến khi chết đi vẫn vậy.
Nghĩ kỹ một hồi, nàng cũng không thấy cam lòng.
Vì thế, nếu được thì nàng muốn bồi dưỡng một người có thể kế thừa lại được bản lĩnh kiếp trước của nàng, cũng có thể bù lại cho những nuối tiếc cho kiếp sống đã vĩnh viễn qua đi của nàng.
Nghĩ vật, Trọng Quỳ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, chỉ cần trong lòng hắn thoáng có chút do dự và né tránh thôi, nàng cũng sẽ từ bỏ ý định của mình, không còn đả động tới nữa, chỉ dạy hắn kiếm thuật xem như báo ân cứu mạng mà thôi, những chuyện này đều bỏ qua một bên.
Nhưng Trọng Quỳ không phải thất vọng rồi. Tề Lộc cũng đang nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt vô cùng kiên định, không có chút do dự nào mà trịnh trọng gật đầu đáp ứng.
“Đệ tử cẩn tuân theo lời dạy bảo của sư phụ. Theo bên người sư phụ, đệ tử không bao giờ để sư phụ phải thất vọng đâu.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Trọng Quỳ cực kỳ hài lòng, nỗi lòng kia xem như cũng được an ủi phần nào.
“Sư phụ, đệ từ còn chưa biết tên huý của ngài đâu.” Tề Lộc mở mắt thật to, mong chờ nhìn sư phụ của mình.
“Tên của ta là...” Suy nghĩ một chốc, vì chuyện của tỷ tỷ mà hắn có thể sẽ không đối đã với nàng bình thường được, vẫn nên tạm thời giấu thân phận của mình với hắn, “Phần Nguyệt.”
“Phần Nguyệt...” Tề Lộc ngẩn người, hình như cái tên này nghe rất quen, suy ngẫm một hồi, hắn kinh hãi nhìn Trọng Quỳ, “Sư phụ, chẳng lẽ ngài là...”
Xem ra đúng là cái tên khế ước giả mới của Huyết Hoàng ở thành Hàm Đan đúng là uy danh ngập trời thật...
“Chính là ta.” Trọng Quỳ thẳng thắn thừa nhận, hỏi hắn: “Tề Lộc, ngươi có để ý chuyện ta là khế ước giả mới của Huyết Hoàng hay không?”
Huyết Hoàng là triệu hồi thú của Công Tôn Khởi, mà Công Tôn Khởi... là kẻ thù của cả Triệu quốc.
Tề Lộc cắn môi, lắc lắc cái đầu nhỏ rồi đáp: “Ta biết sư phụ không phải Công Tôn Khởi, hắn đã chết rồi. Hơn nữa hắn nghe theo lệnh Tần vương, chịu sự quản thúc của Tần vương, chứ nếu không có Tần vương, hắn chắc chắn sẽ tấn công Triệu quốc, cũng sẽ không giết nhiều người tới vậy.”
Nghe vậy, Trọng Quỳ không khỏi thấy bất ngờ với đứa bé mày. Thật khó có thể tin được rằng một đứa bé mấy tuổi đầu như hắn lại có thể lý trí tới vậy. Hôm đó, người kia lớn đầu rồi mà vẫn còn đem đá ném tiểu vương tử Cơ Huyền Thương của Tần quốc đấy thôi.
Đứa bé kia rõ ràng chẳng gây ra tội tình gì, người lớn còn chẳng thể phân biệt rõ ràng nhưng Tề Lộc lại rạch ròi trái phải như vậy, Trọng Quỳ nàng không thể không thấy mừng rỡ trong lòng.
[1]: “dáng người nhẹ nhàng tựa chim hồng bay múa, lại uyển chuyển như rồng lượn” gốc là “phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long” trích từ “Lạc Thần phú” - “Bài phú nữ thần sông Lạc” của Tào Thực, con trai thứ ba của Tào Tháo, có thuyết cho rằng Tào Thực viết bài phú này cho nàng Chân Mật.
[2]: “bạch nhãn lang” là danh từ riêng chỉ những kẻ vong ân phụ nghĩa, tâm địa hung tàn độc ác.
[3]: “đồng quy vu tận” nghĩa là cùng nhau chết, mang ý tiêu cực.