Cửu Thiên Liên Sinh

Chương 246: Giải vây




Tới tìm ta? Được, đương nhiên là được rồi, chỉ sợ ý không như lời nói thôi.
Lâm Cửu cười cười: “Hoàng hậu đại giá quang lâm, là vinh hạnh của Lâm Cửu.”
“Ai, Lâm chưởng môn, bồi ai gia uống một chén được chứ?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, hoàng hậu nở nụ cười quyến rũ.
Lâm Cửu đáp: “Đương nhiên,” Tranh thủ quay đầu lại, Lâm Cửu nói với thái tử vẫn còn chút xấu hổ đứng bên cạnh, “Thái tử điện hạ cũng thỉnh ngồi xuống đi.”
Thái tử vừa định bước tới thì nghe Hoàng Phủ Thiên Hạ nói, liền xấu hổ ngừng lại.
“Thái tử còn nhỏ, chỉ sợ không uống được thôi.” Hoàng hậu mỉm cười ném ra một câu, ngầm chống đối với Lâm Cửu, lời nói của nữ nhân này rõ ràng là không muốn để thái tử ngồi xuống.
Ý nghĩ của Hoàng Phủ Thiên Hạ Lâm Cửu rất rõ ràng, nữ nhân này không muốn thái tử trở nên thông minh và tự lập, chẳng qua không biết đây là ý nghĩ của chính Hoàng Phủ Thiên Hạ hay là ý tứ của Diệt Thiên đây?
Chỉ sợ có phân nửa là Hoàng Phủ Thiên Hạ không cam tâm đi.
Nhưng mà, sao Hoàng Phủ Thiên Hạ lại không cam tâm chứ? Nàng không cam tâm, nàng gả cho hoàng đế Trung Thiên Quốc, là vì cái gì, còn không phải là vì một câu nói của Diệt Thiên sao, để trợ giúp đại ma đầu chống lại thế lực của Hoa Tư trong Trung Thiên Quốc, làm nền móng để Diệt Thiên nắm trong tay Trung Thiên Quốc.
Nhưng hôm nay, sao nàng có thể chịu đựng nam tử trước mặt đã cướp đi tất cả của nàng, nàng càng không thể chịu đựng được chỉ bởi vì mấy câu nói của Lâm Cửu, Diệt Thiên liền dễ dàng phá huỷ đi tất cả những gì nàng đã gây dựng.
Mọi thứ nàng làm trước đây, lẽ nào thực sự không hề có ý nghĩa gì sao?
Hoàng Phủ Thiên Hạ không cam tâm, nàng còn chưa đạt được thứ nàng muốn, quyền lợi của nàng, thiên hạ của nàng, nam nhân của nàng, lúc này, nàng chẳng có cái gì!
Thái tử chỉ có thể là con rối của nàng, hoàng đế không thể một mình đảm đương nổi.
“Không sao, không uống được rượu thì có thể uống trà.” Tán dóc một lúc, Lâm Cửu liếc nhìn thái tử, dùng ánh mắt biểu thị đồng ý với đối phương.
Tuy Hoa Tư nói thái tử ương bướng thông minh, nhưng dù sao thái tử cũng chỉ là một tiểu hài tử, mẫu thân mất sớm, phụ thân bỏ mặc, thì làm sao có thể đối kháng nổi với nữ nhân thông minh điên khùng Hoàng Phủ Thiên Hạ này.
Từ trong động tác có ẩn giấu sự thù hận và e ngại của thái tử đối với Hoàng Phủ Thiên Hạ, Lâm Cửu cũng có thể đoán được có lẽ thái tử bị Hoàng Phủ Thiên Hạ doạ nạt không ít.
Lúc này nếu không phải y ở đây thì có thể tương lai của thái tử thực sự trở thành một quân cờ trong tay Hoàng Phủ Thiên Hạ, một con rối, mặc cho nữ nhân khống chế toàn bộ Trung Thiên Quốc.
“Ha ha, uống trà mà không nói lời nào thì ngồi xuống có ý nghĩa gì chứ?” Hoàng Phủ Thiên Hạ không chịu buông tha, nhẹ giọng cười nói, “Lâm chưởng môn và ai gia nói chuyện, tiểu hài tử làm sao hiểu được, nào biết xen miệng vào đâu.”
Lúc này không đợi Lâm Cửu nói, Hoàng Phủ Thiên Hạ liền nhìn về phía thái tử, nhìn như ôn nhu mà hỏi: “Thái tử, con nói, con muốn ra ngoài chơi, hay muốn ngồi xuống uống trà?”
Ánh mắt nham hiểm của nữ tử thoáng cái khiến thía tử sững sờ tại chỗ, Lâm Cửu muốn chen vào, Hoàng Phủ Thiên Hạ liền nói với Lâm Cửu: “Lâm chưởng môn, ai gia đang hỏi thái tử nha, ngươi cũng không nên tuỳ ý xen vào trả lời giúp thái tử a!”
“Ta…” Đôi môi thái tử khẽ run run, thường ngày bị Hoàng Phủ Thiên Hạ lợi dụng uy quyền đe doạ đã không phải là chuyện lần một lần hai, còn nhớ hồi đó nữ nhân này từng đao từng đao giết chết nhũ mẫu ngay trước mặt cậu, hình ảnh đáng sợ đó khiến cậu mấy ngày liền không tài nào ngủ được, từ đó về sau từ trong nội tâm càng sản sinh ra sự sợ hãi đối với nữ nhân đáng sợ này.
Thái tử hận, nhưng cũng biết mình không đấu nổi nữ nhân này, càng biết mình không thể cô phụ ý tốt của Lâm Cửu muốn ngồi xuống nhưng lời nói đến miệng dù thế nào cũng không thể thốt ra, hai tay nhịn không được khẽ run rẩy.
Cậu hận, cậu cũng rất sợ, trong đầu luôn hiện ra sự tàn nhẫn và lãnh khốc khi nữ tử rắn rết này giết chết nhũ mẫu của cậu, vì sao, vì sao cậu không có cách nào, cũng không có dũng khí để đối kháng với nữ nhân này?
“Thái tử, nói a…” Trái lại Hoàng Phủ Thiên Hạ lại không hề vội vàng hấp tấp, bộ dáng ổn định nắm chắc thắng lợi, thi thoảng còn cười liếc nhìn Lâm Cửu, trong mắt tràn đầy sự mãn nguyện và cao ngạo.
Tình huống thế này Lâm Cửu không thể tiếp tục để kéo dài nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt để ám chỉ cho thái tử, nhưng người nọ vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên, Lâm Cửu lập tức bó tay chẳng biết làm sao.
Lâm Cửu từ trước tới giờ không phải loại người am hiểu việc minh tranh ám đấu, thì sao có thể đấu nổi với một nữ tử từ nhỏ đã lớn lên trong hậu cung, hơn nữa nữ nhân này còn là Hoàng Phủ Thiên Hạ.
“Ai, thái tử không trả lời, xem ra là không muốn ngồi xuống uống trà với chúng ta rồi, ha ha.” Ngón tay quấn quanh tóc đen, Hoàng Phủ Thiên Hạ ung dung liếc nhìn Lâm Cửu, trong mắt lộ vẻ đắc ý.
Lâm Cửu bất đắc dĩ nhìn vị thái tử vẫn cúi đầu không dám nói câu nào, trong lòng đột nhiên dâng lên chút xót xa, thái tử một mình trường thành trong hoàng cung, phía sau thiếu sự hỗ trợ của mẫu thân chắc hẳn cuộc sống rất trắc trở, trong hoàng thất to như vậy, liệu rằng có tốt hơn cuộc sống ở cô nhi viện của y?
Huỷ hoại lòng tin của một người rất dễ, muốn xây lại lòng tin của một người mới khó hơn nhiều.
Có lẽ thái tử bây giờ thứ khuyết thiếu không phải là tri thức, mà là sự tự tin cùng dũng khí của một vị quân vương.
“Hoàng hậu hà tất phải như vậy chứ?” Lâm Cửu có chút không vui nhìn Hoàng Phủ Thiên Hạ.
“Lâm chưởng môn, ai gia không hiểu ngươi đang nói gì a, hà tất cái gì chứ?” Hoàng Phủ Thiên Hạ thản nhiên cười, bày ra tư thái thiếu nữ ngây thơ, cứ như nàng phi thường vô tội vậy, khiến Lâm Cửu không biết nên làm thế nào mới được.
Phân rõ phải trái với Hoàng Phủ Thiên Hạ, quả thực chẳng khác nào “Tú tài ngộ thượng binh lí giảng bất thanh”. (Tú tài gặp quan binh không thể nói chuyện bằng lời.)
“Khục khục khục, Lâm chưởng môn thật đúng là vẫn dễ thương như vậy, có đôi khi đến ai gia cũng thấy đố kị với ngươi…” Thở dài một cái, Hoàng Phủ Thiên Hạ một tay chống cằm, ánh mắt có phần biếng nhác liếc nhìn thái tử đứng bên cạnh, lạnh lùng nói, “Thái tử điện hạ còn đứng đây làm gì, không mau ra ngoài đi.”
“Ra đâu?” Thanh âm mang theo chút đạm mạc từ ngoài cửa truyền đến, cùng với tiếng kinh hô khe khẽ và gương mặt ngạc nhiên của Lâm Cửu, nam tử một đầu ngân phát bước qua thềm cửa tiến vào.
Vừa thấy người đến, nữ tử vừa mới đây còn biếng nhác mà tuỳ ý thì bây giờ thu liễm một ít, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần sửng sốt và kinh hỉ, lập tức đứng lên nghênh đón: “Thánh Giả, nghe nói thân thể của ngươi không khoẻ, sao đột nhiên tới đây, mau để ta xem thử, Thánh Giả khó chịu ở đâu.”
Lâm Cửu còn chưa kịp động, Hoàng Phủ Thiên Hạ đã phiêu tới phía trước Diệt Thiên, trong mắt không hề che giấu sự nhiệt tình và ái mộ, khiến thái tử đứng bên cạnh cũng phải sững sờ sửng sốt, có lẽ từ trước tới giờ thái tử chưa từng biết vị mẫu hậu tâm tư như rắn rết này còn có một mặt như vậy, nhưng vừa nghĩ đến đối tượng là Diệt Thiên, thái tử liền cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, thậm chí trong lòng còn càng thêm sùng bái kính nể hắn.
Một nam nhân khiến Hoàng Phủ Thiên Hạ trở nên dịu ngoan như vậy, không biết phải cường đại thế nào đây?
Lòng bàn tay thái tử túa đầy mồ hôi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệt Thiên không hề chớp.
Hoàng Phủ Thiên Hạ đi về phía Diệt Thiên, người nọ chỉ cần sải bước lên phía trước một bước liền tránh được Hoàng Phủ Thiên Hạ, màn này hiện ra quá nhanh khiến người trong cuộc không kịp nhìn rõ Diệt Thiên đi đến từ bao giờ, từ bao giờ đã đứng bên cạnh Lâm Cửu.
Bổ nhào vào khoảng không Hoàng Phủ Thiên Hạ mím mím môi, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất khôi phục trở về dáng vẻ ban đầu, cố làm ra vẻ ung dung mỉm cười nói: “Hoá ra Thánh Giả đến xem sư đệ sao?”
“Đúng.” Lạnh lùng đáp lại một chữ, Diệt Thiên không e dè trả lời câu hỏi của Hoàng Phủ Thiên Hạ.
Bị câu trả lời của Diệt Thiên chặn họng, Hoàng Phủ Thiên Hạ xấu hổ cười hai tiếng, còn nói thêm: “Hoá ra Thánh Giả tới xem Lâm chưởng môn, tình cảm của sư huynh đệ các vị quả là thâm hậu, thật khiến ai gia ước ao a.”
Lúc này, Diệt Thiên không thèm để ý tới Hoàng Phủ Thiên Hạ nữa, Hoàng Phủ Thiên Hạ nói xong mà chẳng có ai đáp lại nàng, cục diện này bỗng chốc tràn đầy xấu hổ, trên mặt nữ tử lộ ra chút không vui.
Cũng không biết Diệt Thiên có nghe thấy lời của Hoàng Phủ Thiên Hạ hay không, ma đầu này chỉ nhìn Lâm Cửu rồi thầm thì gì đó với người nọ.
“Sư huynh, không phải thân thể của ngươi khó chịu sao, sao đột nhiên lại qua đây?” Lâm Cửu nhỏ giọng hỏi.
“Nhớ ngươi.” Tuy thanh âm của Diệt Thiên cũng đã ép rất thấp xuống rồi, nhưng người bên cạnh cũng nào phải kẻ điếc, lời nói có chút ái muội kia khiến thái tử ngẩn người ngờ vực, Hoàng Phủ Thiên Hạ thấy hai người làm trò ái muội ngay trước mặt mình, tuy trong lòng không vui, nhưng cũng chẳng biết làm sao.
“Khụ khụ…” Lâm Cửu cũng không thể chơi trò thân thiết với Diệt Thiên ngay trước mặt người khác, giả vờ nghiêm túc ho khan hai tiếng, nói: “Sư huynh thực là biết nói đùa, sư huynh mau mau ngồi xuống đi, đừng đứng mãi thế.”
Diệt Thiên mỉm cười, nếu Lâm Cửu biết hắn cố ý để cho những người kia nghe thấy những lời trêu đùa Lâm Cửu này, không biết Lâm Cửu sẽ tức giận thế nào nữa.
Ngồi bên bàn, Diệt Thiên thản nhiên nói: “Sư huynh đến xem qua đệ một cái, xem lão sư ngươi dạy cho học trò cái gì, Tiểu Cửu, ngồi xuống uống một chén với sư huynh.”
Không thèm liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thiên Hạ, Diệt Thiên rõ ràng có y muốn đuổi người nói: “Nếu như hoàng hậu không ngại, vậy có thể để sư huynh đệ chúng ta đơn độc trò chuyện chứ?”
Âm thầm nghiến răng, Hoàng Phủ Thiên Hạ vẫn biểu lộ ra ngoài bộ dáng ôn nhu động lòng người, nghe lời nói đuổi người không chút nể mặt nào kia của Diệt Thiên cũng không nổi giận, trái lại ôn nhu cười nói: “Đương nhiên rồi, Thánh Giả muốn trò chuyện riêng với Lâm chưởng môn, vậy ai gia không quấy rầy nữa.” Sau khi nói xong, Hoàng Phủ Thiên Hạ liền nhìn thái tử: “Thái tử còn đứng đây làm gì?”
“Thái tử cứ lưu lại đi.” Lâm Cửu hô lên.
Nghe Lâm Cửu bảo mình lưu lại, trong mắt thái tử lộ ra vài phần hỉ sắc, chớp chớp đôi mắt nhìn Lâm Cửu, người nọ có chút bất đắc dĩ.
Hoàng Phủ Thiên Hạ hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Diệt Thiên nhìn Lâm Cửu, hình như đang muốn nói, lưu vật cản lại làm cái gì?
“Thánh Giả, lần trước gặp mặt đã đắc tội, là ta ngu dốt, mong Thánh Giả có thể lượng thứ.” Hoàng Phủ Thiên Hạ vừa ra, thái tử lại đột nhiên bước nhanh tới bên cạnh Diệt Thiên cúi đầu nói, hai tay buông thõng bên người khẽ run run, có chút vui vẻ khi nhìn thấy nam nhân này, cũng có chút sợ hãi Diệt Thiên sẽ không tha thứ cho cậu.
“Tiểu Cửu bảo ngươi lưu lại, ngươi lưu lại cũng được, còn muốn đứng đến khi nào, ngồi xuống đi.” Liếc thái tử một cái, Diệt Thiên tự ý rót một chén rượu cho Lâm Cửu, trên mặt có chút không vui, dường như là vì mất hứng khi Lâm Cửu giữ lại một tên tiểu chướng ngại.
Hôm nay hắn rời phòng đến tìm Lâm Cửu, không phải bởi vì nhớ sao? Cũng không biết vì sao, rõ ràng đã ở chung lâu như vậy, hắn cũng càng ngày càng khó rời xa nam tử này, một khắc không thấy Lâm Cửu, trong lòng bắt đầu phiền não khó chịu, nếu cứ tiếp tục như vậy đứng nói là ngăn chặn ma niệm trong cơ thể, chỉ sợ sẽ lập tức nhập ma luôn.
Lâm Cửu, mới là chấp niệm mà cả đời hắn không thể dứt bỏ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.