Cửu Trọng Tử

Chương 110: Khó cả đôi đường




Kỷ Vịnh nhìn xe ngựa đang dần đi xa khuất, sắc mặt âm trầm. Tử Thượng thì thấy bồn chồn.
Công tử lớn như vậy nhưng chưa bao giờ bị người coi nhẹ như thế, cũng chẳng biết sẽ dùng cách gì để xử vị Trần tiên sinh này đây?
Nhưng mà, vị Trần tiên sinh này hình như là người của Đậu gia Tứ tiểu thư.
Đậu gia tứ tiểu thư cũng rất lợi hại, giả câm giả điếc đánh cho Bàng Côn Bạch thừa sống thiếu chết, Bàng gia không thể kêu đau không nói mà cuối cùng còn phải trả cho Đậu gia Tứ tiểu thư 2 vạn lạng bạc. Nếu nàng biết công tử dám xử lý người của mình thì chẳng biết có tìm công tử tính sổ không?
Tuy cá tính công tử mạnh mẽ nhưng mỗi lần gặp Đậu gia Tứ tiểu thư lại như lửa gặp nước vậy, dù lửa nhà ngươi có mạnh cỡ nào nhưng chỉ hai ba câu của nàng thôi cũng đủ dội cho công tử lạnh toát người, làm cho nửa ngày sau công tử cũng không thể bình tĩnh nổi.
Nếu Đậu gia tứ tiểu thư và công tử có tranh chấp thì liệu có vạ lây sang kẻ tép riu như hắn không đây?
Tử Thượng đang đau khổ suy tính thì có một người ăn mặc như quản gia vội vàng chạy ra khỏi cửa ngách.
Hắn hành lễ với Kỷ Vịnh: “Kỷ cử nhân, Hầu gia nhà tôi mời ngài vào đại sảnh uống trà.”
Kỷ Vịnh kiêu căng gật gật đầu, chắp tay sau lưng, đi vào cổng lớn phủ Tế Ninh hầu.
Quản gia kia sửng sốt, vội vàng đi theo, bước lên trước dẫn đường.
Đại sảnh Ngụy gia chìm trong màu xanh mướt của lá, ngoài cửa sổ có cây hoa tử kinh*, gốc cây to bằng miệng bát, đang trong thời kì phát triển, trong phòng lại bài trí hoa lệ tựa như một thiếu phụ giàu sang, tô son điểm phấn mà vẫn không giấu được nét tang thương, cổ xưa.
Kỷ Vịnh bĩu môi, chọn chiếc ghế bành trông có vẻ mới rồi ngồi xuống.
Nha hoàn dâng trà bánh lên.
Quản gia và Tế Ninh hầu đi vào.
Hành lễ chào hỏi lẫn nhau, phân chủ khách mà ngồi, sau đó Tế Ninh hầu cười nói: “Kỷ cử nhân đúng là thiếu niên thành công! Không biết Kỷ cử nhân tìm ta có chuyện gì?” Thái độ ông ta thân thiết, tươi cười hòa ái như vị trưởng bối quan tâm hỏi han con cháu trong nhà vậy.
Suy nghĩ của Kỷ Vịnh cũng thay đổi mấy lượt.
Vốn hắn muốn lợi dụng sự im lặng của Đậu gia để thuyết phục Ngụy gia giữ lại tín vật năm đó của Đậu Chiêu, thay đổi điều kiện với Đậu gia, như vậy vừa có thể đạt được mục đích giúp Trương Nguyên Minh lên làm thế tử lại vừa giữ được tiếng thơm, như vậy là danh lợi đều được bảo toàn. Không ngờ lại gặp Trần Khúc Thủy ở cửa phủ Tế Ninh hầu.
Người khác có lẽ sẽ bị Trần Khúc Thủy che mắt, nghĩ ông chẳng qua chỉ là một tiên sinh phòng thu chi chẳng có tiếng tăm ở Đậu gia nhưng lại không thể giấu nổi Kỷ Vịnh. Hai năm nay, Trần Khúc Thủy vẫn luôn được Đậu Chiêu trọng dụng, người của Đậu gia đừng nói đến việc sai bảo ông mà chỉ là muốn nhờ ông giúp thôi, chỉ dựa vào sự cao ngạo của Trần Khúc Thủy cũng đều là không thể.
Ông ta đến phủ Tế Ninh hầu chắc chắn là theo lệnh của Đậu Chiêu đến giải quyết chuyện tín vật. Tuy rằng hắn không rõ Trần Khúc Thủy nói sao với Ngụy gia nhưng nhìn vẻ mặt Trần Khúc Thủy, dựa vào năng lực của ông ta thì hiển nhiên là đã đạt được mục đích.
Giờ mình đến gặp Tế Ninh hầu cũng thành không cần thiết nữa rồi.
Cũng chẳng hiểu sao, hắn không cam lòng cứ thế mà đi.
Thậm chí không muốn về nhà chờ tin tức của thám tử, cứ như vậy tùy tiện xông vào.
Hắn muốn biết Trần Khúc Thủy đã nói gì với Tế Ninh hầu? Ngụy gia quyết định như hắn tưởng tượng, trả tín vật lại cho Đậu gia, sau đó đợi qua chuyện này rồi lặng lẽ hủy hôn sự với Đậu Chiêu? Hay là đột nhiên phát hiện Đậu Chiêu không chỉ có năng lực mà còn có số hồi môn lớn, hoàn toàn có thể chống đỡ cho gia đình quý tộc nghèo túng này, nhất thời thay đổi quyết định, cầu hôn Đậu gia? Hoặc là còn chuyện gì hắn không ngờ tới xảy ra…
Dường như hắn cũng không ngờ tới việc Đậu Chiêu sẽ phái Trần Khúc Thủy đến phủ Tế Ninh hầu nên cũng không sai người chú ý hướng đi bên Thực Định.
Nếu hôm nay hắn không gặp được Trần Khúc Thủy thì chỉ sợ vẫn còn đang đắc ý vì những suy tính của mình rồi.
Hắn rất ghét cảm giác không khống chế được mọi chuyện như thế này.
Đậu Chiêu không phải là nên ngoãn ngoãn ngồi trong nhà chờ hắn giải quyết ổn thỏa việc này cho nàng sao? Sao nàng không nói một lời đã nhảy ra, phá hủy mọi sự sắp đặt của hắn không nói, còn đánh cho hắn trở tay không kịp, thiếu chút nữa thì còn té ngã…
Đã lâu lắm rồi hắn không gặp phải chuyện thế này!
Vì sao nàng lại muốn như vậy?
Chẳng lẽ bọn họ không cùng một chiến tuyến sao?
Hắn đã nói từ trước, chuyện này hắn sẽ giải quyết giúp nàng. Nàng là không tin hắn có năng lực này? Hay cơ bản là không coi lời hắn ra gì?
Những chuyện rối rắm này khiến cho Kỷ Vịnh thấp thỏm phiền muộn cho nên đương nhiên cũng không có thái độ tốt với Tế Ninh hầu.
Hắn thản nhiên nói: “Vừa rồi ta gặp Trần tiên sinh phòng thu chi ở Đậu gia tại cổng quý phủ, ông ta luôn ở Thực Định chăm sóc Đậu gia tứ tiểu thư, đột nhiên xuất hiện ở kinh thành chắc hẳn là vì hôn sự của quý phủ và tứ tiểu thư năm đó. Ta cũng nghe nói quý phủ định dùng tín vật đính ước năm đó trao đổi với Hà gia lấy vị trí thế tử Cảnh Quốc công. Cho nên đến bái phỏng Hầu gia, muốn biết cuối cùng Hầu gia định đem tín vật trả lại cho Đậu gia hay là giao cho Hà gia…”
Thoáng chốc, Tế Ninh hầu đen mặt.
Ngụy gia định đưa tín vật cho Đậu gia hay Hà gia có liên quan quái gì tới hắn!
Mình chẳng qua nể mặt hắn là con cháu Kỷ gia nên mới tiếp đón hắn, hắn thì hay rồi, cho hắn tí màu hắn đã đòi mở phường nhuộm, còn nhỏ đã thích dòm ngó chuyện riêng tư của người khác, có tài mà không có đức, dù có đỗ Trạng Nguyên thì cũng chỉ có thể làm đến Hàn Lâm trong chốn quan trường mà thôi.
“Có phải Kỷ công tử đang lo quá nhiều chuyện rồi hay không?” Tế Ninh hầu không chút khách khí bưng chung trà lên, cao giọng hô: “Tiến khách!”
Đương nhiên Kỷ Vịnh cũng chẳng đợi người đến đuổi hắn.
Lúc Tế Ninh hầu bưng chung trà lên là hắn đã đứng lên, chưa đợi Tế Ninh hầu hô “Tiễn khách!” thì hắn đã lạnh lùng nói: “Nhà ta và Đậu gia vốn có quan hệ thông gia, được Nhị thái phu nhân của Đậu gia để mắt nên năm nay giữ ta lại Đậu gia đón năm mới. Lại thấy ta muốn hồi kinh đoàn tụ với phụ thân, sợ mấy vị bá phụ Đậu gia khiến cho Đậu gia tứ tiểu thư bị tủi cực nên cố ý dặn dò ta cẩn thận lưu ý đến động tĩnh ở kinh thành. Sợ mấy vị bá phụ Đậu gia không thể làm gì, các vị trưởng bối trong nhà lại giấu lão nhân gia nên dặn ta lặng lẽ nói với ngài một tiếng. Nếu giờ ngài giữ tín vật ở lại Ngụy gia, chờ sóng gió qua đi, lão nhân gia chấp nhận bỏ ra số tiền lớn để chuộc về…”
Hắn còn chưa nói xong, cổ họng Tế Ninh hầu như bị chặn lại, trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày cũng không nói được một câu, lòng lại thầm tính toán.
Ông ta đúng là rất chướng mắt vị Đậu tứ tiểu thư “tang phụ trưởng nữ” kia, nếu theo lời vị Kỷ cử nhân này, dùng tín vật đổi lấy một số tiền lớn. Ngụy gia lập tức có thể thoát khỏi tình cảnh quẫn bách trước mắt, cũng có bạc để lo lót trong cung, cầu công danh cho con, Ngụy gia có thể nhanh chóng được chấn hưng. Chỉ là con gái… Nếu theo như lời vị Trần tiên sinh kia nói, nếu lấy Đậu gia tứ tiểu thư. Tuy nói có thể có của hồi môn lớn, cũng có thể giúp đỡ con gái thì rốt cuộc vẫn bị người quản chế… Đúng là khó xử!
Nếu có cách nào vẹn cả đôi đường thì tốt rồi.
Suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu, ông ta thoáng động lòng.
Cần gì phải vội vã quyết định như vậy?
Giờ Hà gia muốn miếng ngọc bội kia, Đậu gia cũng muốn, thậm chí Nhị thái phu nhân của Đậu gia còn lén quyết định mà không cho con mình biết. Có câu nói, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng. Vì sao ông ta không chờ thêm một chút, kéo dài mấy ngày, chưa biết chừng có thể bán được giá tốt hơn đó!
Chỉ là không biết Kỷ gia này và Đậu gia có thực sự có quan hệ thông gia hay không, phải hỏi thăm cẩn thận mới được.
Quyết định xong, Tế Ninh hầu phấn chấn hẳn lên.
Kỷ Vịnh vừa nhìn là đã biết ông ta nghĩ gì, lòng thoáng chút khinh bỉ, đột nhiên cảm thấy khổ sở thay Đậu Chiêu.
Mẫu thân nàng chọn cho nàng mối nhân duyên thối nát gì thế này!
Nếu gả qua đây nàng còn đường sống sao?
Mặc kệ nói gì cũng không thể để Đậu Chiêu gả vào nhà họ Ngụy được!
Kỷ Vịnh âm thầm hạ quyết tâm, nghe Tế Ninh hầu kia tỏ vẻ nói:
- Ngụy gia chúng ta theo Thái Tông hoàng đế nam chinh bắc chiến mới được vị trí nhỏ nhoi trong Thái Miếu. Con cháu chúng ta tuy rằng bất tài nhưng cũng chưa bao giờ quên thành tích chói lọi của tổ tiên, không dám làm chuyện nhục với tổ tiên. Nếu Đậu gia đã từng trao đổi tín vật với nhà ta, chuyện hôn sự này há có thể thay đổi bất thường…
Miệng lưỡi ông ta vô cùng lưu loát. Quản gia dẫn Kỷ Vịnh vào lại đang thập thò ngoài cửa.
Tế Ninh hầu hơi nhíu mày, dừng đề tài, giận dữ nói: “Chuyện gì?”
Quản gia kia ngoan ngoãn đi đến, cúi đầu khom lưng nói: “Hầu gia, đại cô nãi nãi đã về…”
Tế Ninh hầu sửng sốt.
Quản gia kia lền thì thầm gì đó vào tai Tế Ninh hầu.
Kỷ Vịnh khinh thường việc nghe lén nhưng Tử Thượng lại nghe thấy hết.
“Cũng không biết là ai báo tin cho đại cô nãi nãi, nói ngài quyết định giữ ngọc bội lại, đại cô nãi nãi ôm con khóc lóc trở về, nói không thể sống nổi nữa. Phu nhân đang ôm đại cô nãi nãi khóc, ai khuyên cũng không nghe. Thế tử gia ở bên thấy vậy thì bảo tôi đến báo cho ngài. Nói nếu ngài không qua đó, phu nhân và đại cô nãi nãi sẽ khóc ngất đi mất…”
Tế Ninh hầu vô cùng thương yêu thê tử và con cái của mình.
Hơn nữa giờ xảy ra biến cố như vậy, cũng phải giải thích cặn kẽ cho con gái mới được.
Ông ta nhất thời đứng ngồi không yên, vội vàng nói mấy câu khách khí với Kỷ Vịnh rồi lại bưng trà tiễn khách.
Kỷ Vịnh cũng không nhiều lời, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.
Tế Ninh hầu vội vã đi vào trong.
Tử Thượng liền đem những lời vừa nghe lén được nói lại cho Kỷ Vịnh.
Kỷ Vịnh nói: “Ta ngồi trong xe chờ ngươi, ngươi đi theo Tế Ninh hầu xem sao. Ta thấy ông ta là loại người nhu nhược, chỉ sợ bị con gái khóc lóc phá quấy, lại thay đổi quyết định.”
Tử Thượng há hốc miệng: “Đi… đi vào trong…”
“Ngươi sợ cái gì?” Kỷ Vịnh khinh thường lườm hắn một cái: “Phủ Tế Ninh hầu lớn như vậy, giờ sinh hoạt phí của bọn họ đều như trứng chọi đá, đâu thể nuôi đủ các ma ma nha hoàn mà cai quản. Ngươi chỉ cần đi vòng qua mấy đình viện chính là có thể thuận lợi đi vào bên trong. Dù có bị người nhận ra, ngươi lại nói ta còn có việc cần tìm Hầu gia, hoặc giả cả đường đi chẳng đụng phải ai, mơ mơ hồ hồ đi tới đó…”
Tử Thượng còn nói được gì, theo lời dặn dò của Kỷ Vịnh mà lén lút theo đuôi Tế Ninh hầu đi vào trong.
Trên đường đi quả nhiên không đụng tới người nào cả, còn thấy một số đình viện hẻo lánh cỏ dại mọc um tùm, trông thật hoang vắng.
Lại bị thiếu gia nói trúng rồi.
Hắn nao nao, đi thẳng đến chính viện rồi men vào trong.
Nha hoàn, ma ma đều đứng ở hành lang chính viện, hắn dán tai vào cửa sổ đằng sau mà nghe lén, giọng nói của Tế Ninh hầu mơ hồ truyền tới: “… Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, ta lo cho đệ đệ con nhưng cũng không thể bỏ mặc con được… Chuyện này con cứ nghe ta, chắc chắn không sai được… Chẳng lẽ ta lại hại con sao…”
Tử Thượng lén lút quay về, đến cửa thùy hoa* thì lại gặp phiền toái – một vú già ngăn hắn lại: “Ngươi đang làm gì? Sao ta chưa từng thấy ngươi bao giờ?”
“Tôi là gia đinh quét rác ở ngoại viện.” Tử Thượng cái khó ló cái khôn, “Vừa rồi thấy trước cửa thùy hoa không có ai nên qua đây quét dọn.”
“Ủa, sao lại không có ai vậy?” Vú già kia nghĩ mãi không thông.
Tử Thượng đã vội vã chạy đi, kêu lớn “Tôi phải về trực đây” rồi chạy ra khỏi phủ Tế Ninh hầu.
Kỷ Vịnh hỏi hắn: “Thế nào?”
Tử Thượng kể lại rành rọt những chuyện nghe được cho Kỷ Vịnh nghe.
Kỷ Vịnh gật đầu hỏi: “Kinh thành có tửu lâu nào là sang nhất, ta muốn mời Hà Dục đi uống rượu!”
Cửa thùy hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.