Người truyền lời cho phủ Tế Ninh hầu là
một người đàn bà hơn 40 tuổi, mặc áo thêu hoa màu xanh, đầu cài trâm
vàng, tay đeo vòng ngọc bích, trắng trẻo béo tốt, trông như chủ mẫu nhà
giàu.
Đậu Chiêu nhớ rất rõ về bà ta.
Nhà chồng bà ta họ Kim, mọi người đều gọi bà ta là Kim ma ma, là nhũ mẫu của Ngụy Đình Trân, cũng là người được
Ngụy Đình Trân tín nhiệm nhất.
Trong kiếp trước, bà ta chỉ làm việc theo sắc mặt Ngụy Đình Trân, kiếp này đương nhiên cũng không có gì thay đổi.
Như vậy đây hẳn là ý của Ngụy Đình Trân!
Đậu Chiêu cười lạnh, càng nói năng chẳng
chút khách khí: “Hôn nhân đại sự phải được sự đồng ý của cha mẹ, phải có lời mối mai. Phủ Tế Ninh hầu không mời bà mối đến thương lượng với phụ
thân ta mà lại phái hạ nhân đến báo cho trưởng bối nhà ta, chẳng lẽ là
khinh thường nhà ta? Hay là nghĩ nữ nhi Đậu gia chúng ta không có kiến
thức, yếu đuối dễ bắt nạt?” Nàng lớn tiếng bảo Liễu ma ma đi cùng với
Kim ma ma: “Bà đi nói cho người của Ngụy gia, bọn họ không biết xấu hổ,
Đậu Chiêu chúng ta còn muốn gả con nhưng không chấp nhận nổi chuyện mất
mặt thế này! Mối nhân duyên này bọn họ muốn kết thì kết không muốn kết
thì trả ngọc bội năm xưa mẫu thân ta tặng Hầu phu nhân về, từ nay về sau nam cưới nữ gả, không liên quan gì đến nhau nữa. Quyết không có đạo lý
thành thân trong vòng 100 ngày thế này được!” Cũng chẳng buồn liếc Kim
ma ma lấy một lần, như thể là người vô hình vậy.
Kim ma ma thấy thế, lòng hoảng hốt.
Đại phu nhân đang lo lắng Đậu Thế Xu vào
Nội các rồi, thân phận và địa vị của Đậu gia cũng là nước lên thì thuyền lên, sợ Đậu gia tứ tiểu thư gả qua sẽ phải làm thật phô trương nên mới
đưa ra việc kết thân trong kì để tang, không ngờ Đậu gia tứ tiểu thư lại mạnh mẽ như thế.
Đầu tiên là phái nha hoàn đến chỗ Nhị
thái phu nhân hỏi, có phải là người của Ngụy gia tới. Nếu đã vậy, bà
cũng không tiện không qua vấn an Đậu tứ tiểu thư. Nhưng vừa vào cửa, còn chưa kịp nói gì đã bị Đậu tứ tiểu thư mắng mỏ khiến cho trở tay không
kịp, tiến thoái lưỡng nan.
Xem cách hành sự của vị Đậu tứ tiểu thư này, khó trách đại phu nhân lại lo lắng.
Người này nếu thực sự gả qua, chỉ sợ là đại cô nãi nãi cũng không thể quản nổi!
Bà ta không khỏi phân bua: “Tứ tiểu thư
hiểu lầm rồi! Phu nhân nhà tôi, đại cô nãi nãi cũng không hề có ý xem
thường Đậu gia, chỉ là Hầu gia qua đời, nhà cửa lộn xộn. Sớm nghe tứ
tiểu thư có tiếng hiền lương nên mới muốn sớm lấy tứ tiểu thư vào cửa,
sớm xin phong tứ tiểu thư thành phu nhân, cũng tiện giao chuyện trong
nhà cho tứ tiểu thư. Thế tử gia nhà tôi lại không có huynh đệ gì cả, gia sản chẳng phải đều thuộc về thế tử gia, quản lý chi tiêu, chi phí sinh
hoạt của phủ chẳng phải là do thế tử gia và tứ tiểu thư…”
Chỉ là bà ta còn chưa nói hết thì đã bị
Đậu Chiêu khinh thường cắt lời: “Vị này là ai thế? Sao trông có vẻ như
có thể quyết định mọi việc của phủ Tế Ninh hầu vậy?”
Kim ma ma chưa từng bị ai đối xử như vậy, mặt đỏ bừng lên, vội giải thích: “Lão thân họ Kim, là nhũ mẫu của đại
cô nãi nãi phủ Cảnh Quốc công…”
Chính là vì biết nên mới không buông tha, nếu là người khác thì Đậu Chiêu đã chẳng thèm chấp nhặt.
Đánh chó đương nhiên sẽ kinh động đến chủ nhân.
Đậu Chiêu thầm oán, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Lạ nhỉ, sao đại cô nãi nãi phủ Cảnh Quốc công lại quản đến cả
chuyện của phủ Tế Ninh hầu? Đây là quy củ phủ Tế Ninh hầu? Hay là quy củ của phủ Cảnh Quốc công? Sao ta chưa từng nghe nói qua?”
Cái mũ lớn như vậy chụp xuống, Kim ma ma
có chút ăn không tiêu. Bà vội biện giải: “Đại cô nãi nãi nhà tôi cũng là vì quan tâm đến huynh đệ nhà mẹ đẻ…”
Liễu ma ma lại thấy rất rõ ràng.
Đây là tứ tiểu thư đang ra oai phủ đầu với Ngụy gia đó!
Kim ma ma kia nếu có thể phụng mệnh Ngụy
gia đến Đậu gia truyền lời, mặc kệ là người của phủ Tế Ninh hầu hay phủ
Cảnh Quốc công thì ở Ngụy gia đều là người có thể diện. Tứ tiểu thư sớm
muộn gì cũng phải quả qua phủ Tế Ninh hầu. Ban đầu bà còn tưởng Đậu
Chiêu mời Kim ma ma qua là để lung lạc, mua chuộc Kim ma ma, không ngờ
tứ tiểu thư căn bản chẳng hề coi Ngụy gia ra gì.
Như vậy cũng tốt, tránh để Ngụy gia kia tưởng rằng Đậu gia chẳng có ai!
Trong thời gian chịu tang, thế mà bọn họ cũng nghĩ ra được.
Giờ ngũ lão gia vào Nội các, tuy rằng
quản Hình bộ nhưng trước kia ngũ lão gia làm quan ở Lại bộ mấy năm, tay
chân thủ hạ không thiếu. Vị thế tử gia phủ Tế Ninh hầu kia bất kể là
muốn kế tục tước vị hay là muốn cầu cạnh chuyện gì đều không thể thoát
khỏi tay ngũ lão gia. Cho dù là tiểu thư có lợi hại thì chẳng lẽ bọn họ
dám tỏ thái độ với tứ tiểu thư sao?
Nhưng mà bà thực sự không thể nào liên hệ một Đậu Chiêu luôn tự nhiên thoải mái thường nhật với Đậu Chiêu đang
quắc mắt trừng trừng của lúc này, sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh
thần, không nói được một lời, đứng bên cạnh giả câm vờ điếc. Bà nghe Đậu Chiêu mắng mỏ Kim ma ma kia một hồi rồi mới ra dấu với nha hoàn, ý bảo
nha hoàn kia tìm cớ gọi bọn họ đi.
Có thể đi theo Liễu ma ma đương nhiên đều là những người thông minh.
Lẳng lặng lui ra ngoài, đi dạo xung quanh một vòng, sau đó hớt hơ hớt hải chạy vào, nhờ nha hoàn của Đậu Chiêu
thông báo một tiếng: “Nhị thái phu nhân còn có lời muốn hỏi vị ma ma đến từ Ngụy gia, cố ý bảo tôi đến đây mời vị ma ma kia qua nói chuyện.”
Lúc này Kim ma ma mới mặt xám mày tro lui xuống, kéo tiểu nha hoàn kia hỏi: “Không biết Nhị thái phu nhân có
chuyện gì muốn mời ta qua?”
Nha hoàn kia nhìn Liễu ma ma cười.
Liễu ma ma từ tốn nói: “Kim ma ma qua chỗ tôi nghỉ một chút đi! Dùng cơm trưa xong lại đi thỉnh an Nhị thái phu
nhân cũng không muộn.”
Kim ma ma giật mình, cảm ơn rốt rít, lén lút dúi cho Liễu ma ma hai phong bao đỏ.
Liễu ma ma cũng chẳng khách khí.
Chuyện Kim ma ma ôm cục tức từ chỗ Đậu
Chiêu quay về không nhắc đến nữa. Lục Minh được Tống Mặc an bài ở lại
Đậu gia, nghe nói Đậu Chiêu và thế tử Tế Ninh hầu có hôn ước thì vội
viết một phong thư, lén gửi về phủ Anh Quốc công.
Tống Mặc cầm thư đi đến chỗ Nghiêm Triều Khanh.
“Ông thấy sao?” Hắn đưa thư cho Nghiêm Triều Khanh.
Nghiêm Triều Khanh đọc nhanh như gió, xem qua bức thư rồi thở dài khe khẽ: “Nếu là nữ nhân Ngụy gia, đương nhiên
phải suy tính vì phủ Tế Ninh hầu.”
Ý là Đậu Chiêu vì nhà chồng nên không thể chống đối với phủ Anh Quốc công được.
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Tống Mặc vuốt
cằm. “Nếu là vậy thì chuyện cũng đơn giản hơn rồi.” Trong đầu hắn đột
nhiên hiện ra gương mặt trắng nõn, mày dài đến tóc mai của Đậu Chiêu,
không khỏi nói: “Có ai biết thế tử của Tế Ninh hầu không?”
Ánh mắt Nghiêm Triều Khanh lộ ra tia tán thưởng.
Nếu Đậu tứ tiểu thư muốn gả đến phủ Tế
Ninh hầu, nếu thế tử gia có mối giao hảo với thế tử Tế Ninh hầu thì đây
cũng chính là sự uy hiếp với Đậu tứ tiểu thư – nàng chắc chắn chẳng mong trượng phu mình sẽ biết mọi chuyện đã xảy ra ở điền trang.
“Hai ngày trước Tế Ninh hầu bị bệnh mà
qua đời.” Những chuyện đại sự kinh thiên động địa đều bắt đầu từ những
việc vặt vãnh không đáng kể này. Lúc nào ông cũng chú ý đến những tin
tức trong kinh thành, giờ Tống Mặc hỏi đến, lập tức có thể đáp lời. “Mấy đời trước hai nhà chúng ta có chút giao tình nhưng về sau không qua
lại, cũng không nhận được tin báo tang. Tế Ninh hầu chỉ có một trai một
gái, con là thế tử Ngụy Đình Du, qua 49 ngày của lão hầu gia, hẳn là hắn sẽ xin kế thừa tước vị. Có Đậu gia ngũ lão gia giúp đỡ, hẳn không thành vấn đề. Con gái lấy Trương Tông Diệu. Có thể thông qua Trương gia để
quen biết với Ngụy Đình Du.”
Trương Nguyên Minh tự là Tông Diệu.
Tống Mặc đột nhiên lại không muốn gặp Ngụy Đình Du.
Hắn trầm ngâm nói: “Chuyện này để từ từ rồi tính!”
Nghiêm Triều Khanh cũng hiểu chuyện này
không thể vội – Tế Ninh hầu chẳng qua chỉ là một người sa cơ thất thế
đang cố gắng chống đỡ, phủ Anh Quốc công lại là gia tộc lừng lẫy được
thánh sủng, hai nhà một trên trời một dưới đất, vốn không thể có liên
quan. Tống Mặc đột nhiên thân thiết với Ngụy Đình Du, chỉ sợ sẽ khiến
nhiều người nghi ngờ, suy đoán này nọ.
Phải tạo cơ hội tự nhiên như nước chảy thành sông mới được.
Hai người lại bàn đến chuyện trong triều
đình: “Tấu chương của Lục đại nhân bị Hoàng thượng ghim lại, thực sự
khiến người ta có chút lo lắng.”
Lục gia không có quan hệ gì với Tương
gia, có quan hệ thông gia với Tống gia. Con thứ ba của Lục Tông Nguyên
là Lục Tri Lễ lấy đại công chúa Ninh Đức, cháu gái gả cho con thứ ba của Cảnh Quốc Công là Trương Tục Minh. Khi Lục Phục Lễ dâng tấu chương đã
thăm dò trước khi hành động. Giờ Hoàng thượng lại chẳng nói gì, giữ đó
không phê khiến cho bọn họ cũng chẳng tiện nhờ người dâng tấu sớ tiếp.
Nhất thời lòng Tống Mặc có chút phiền
chán, nói: “Không bằng chia binh làm hai đường, thử tìm người buộc tội
đại cữu xem Hoàng thượng có phản ứng gì?”
“Chỉ sợ phu nhân không đồng ý.” Đây là
cách ổn thỏa nhất, vẻ mặt Nghiêm Triều Khanh buồn bã: “Phu nhân không
đành lòng nhìn công lao của Định Quốc công như bạch ngọc có tì vết!”
Tống Mặc nhíu mày.
Gia đinh thân tín của Nghiêm Triều Khanh
hoảng hốt chạy vào, thấy Tống Mặc ở đó mà cũng quên cả hành lễ, khuôn
mặt đầy nước mắt: “Định Quốc công… lão nhân gia… nghe nói là bị tra tấn
quá nặng nề, không được chữa trị nên đã bỏ mình…”
“Ngươi nói cái gì?” Nhất thời mặt Tống
Mặc trắng bệch, nắm chặt bả vai gia đinh kia, gia đinh kia chỉ cảm thấy
vai như bị kìm sắt kẹp lại, như có thể tan nát ngay lập tức, đau thấu
tim gan nhưng cũng không dám rên lấy một lời, vội đáp: “Tin tức từ Phúc
Kiến vừa truyền đến, nói Quốc Công gia bị Cẩm y vệ tra tấn, lại đi cả
đêm, không được chữa trị, vết thương của Quốc công gia quá nặng… đã bỏ
mình…”
“Cẩm y vệ chẳng qua chỉ phụ trách việc áp giải Quốc công gia về kinh.” Nghiêm Triều Khanh cũng thất thanh mắng:
“Quốc công gia còn chưa bị định tội, dựa vào cái gì bọn chúng dám tra
tấn? Từ Thanh đâu? Thi An đâu? Không phải bảo hai người bọn họ âm thầm
dẫn người về bảo vệ Quốc công gia sao? Bọn họ làm cái gì thế?”
“Lúc Từ Thanh đến thì Quốc công gia đã bị tra tấn.” Gia đinh kia nói. “Lần này Cẩm y vệ được điều ra đều là những người tinh nhuệ nhất, chờ đến khi bọn họ liên lạc được với tam lão gia
thì Quốc công gia đã… hôm sau đã đi rồi… Tam lão gia nói, là vì có người trong chốn giang hồ đến cướp ngục nên Cẩm y vệ mới lấy cớ để hạ thủ với Quốc công gia, bảo chúng ta không được kêu oan, sấm chớp mưa rào, đều
là ơn vua. Còn nói, non xanh trơ trơ đó, nước biếc vẫn còn đây thì lo gì không có củi đun.”
Tống Mặc cảm thấy ngực như có lửa đột,
khiến máu trong người hắn như sôi trào lên, trong tai như có tiếng nước
sôi sung sục, lời đối thoại của Nghiêm Triều Khanh và gia đinh cũng trở
nên thật mơ hồ.
Hắn chậm rãi buông gia đinh kia, hít thật sâu một hơi, nói: “Mẫu thân ta biết chưa?” Giọng nói bình tĩnh mà lý
trí, thong dong mà trấn định.
Gia đinh nhìn Tống Mặc, trong mắt có sự
kinh hãi không thể che giấu, mãi đến khi ánh mắt nghiêm khắc của Nghiêm
Triều Khanh dừng trên người hắn thì hắn mới phản ứng lại, vội vàng nói:
“Chúng tôi… chúng tôi không dám nói với phu nhân.”
Tống Mặc vươn tay, bàn tay trắng nõn tinh tế, lòng bàn tay đã có vết chai mơ hồ: “Lấy ra đi!”
Gia đinh kia ngây ngô một lát mới hiểu được ý Tống Mặc là gì, lấy túi gấm trong bọc ra.
“Ta đi nói cho mẫu thân.” Túi gấm bị Tống Mặc cầm chặt trong lòng bàn tay, hắn không nhanh không chậm, nhàn nhã
đi ra khỏi sương phòng của Nghiêm Triều Khanh.
Nghiêm Triều Khanh đột nhiên cảm thấy đau đớn đến xé lòng.