Cửu Trọng Tử

Chương 130: Nghỉ mát




Lúc Đậu Chiêu bước vào phòng nghỉ của tổ mẫu, giọng nói trong trẻo của Kỷ Vịnh đang sục sôi vang vọng trong không trung: “… Người xem, những điều kinh Phật nói, trong các thiền viện hương khói đương thịnh có mấy người làm được. Tâm tư của họ đều đổ vào suy nghĩ làm thế nào thu thập nhiều bạc hơn, có khác gì so với những thương nhân thế tục? Người tuyệt đối đừng quyên nhiều tiền hương hỏa như vậy hàng năm, rồi đều cho đám lừa gạt đó dùng thôi!”
Tổ mẫu ngồi trên ghế sập, Hồng Cô đứng sau lưng tổ mẫu, cả hai đều trợn mắt nghẹn lời nhìn Kỷ Vịnh, trông hơi ngây dại.
“Kỷ biểu ca!” Đậu Chiêu vội ngắt lời Kỷ Vịnh, “Huynh về đây lúc nào đấy? Lục bá mẫu khỏe không? Thập nhất ca, thập nhị ca khỏe không? Hai nhà bàn tính hôn sự xong chưa?”
Kỷ Vịnh nhìn ra phía cửa đầy nắng, hết sức kinh ngạc nói: “Muội đi Thực Định làm gì vậy? Sao về sớm thế?”
Hai người hỏi một đằng đáp một nẻo nhưng lại giúp tổ mẫu và Hồng Cô như trút được gánh nặng. Tổ mẫu gặp được cứu tinh, cao giọng nói: “Thọ Cô về rồi đấy à? Kỷ công tử giảng kinh Phật cả ngày trời, chắc miệng khô khát nước lắm rồi. Chúng ta uống ngụm trà rồi cùng đến gặp Nhị thái phu nhân nhé. Hôm nay Liễu ma ma tới tìm con mấy lượt, chắc sốt ruột lắm rồi.” Nói thế nhưng lại tỏ ra muốn tiễn khách.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Đậu Chiêu bất giác nhìn sang Hồng Cô.
Hồng Cô lén chỉ về Kỷ Vịnh, nói: “Kỷ công tử muốn tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm, lại chê kinh thành ồn ào quá mà Nghi Hưng thì xa xôi. Công tử nghe nói sách vở ở Hạc Thọ đường rất phong phú, ở khắp Bắc Trực Lệ* này chỉ đếm trên đầu ngón tay, liền xin phép Ngũ lão gia được nghỉ tạm tại Hạc Thọ đường vài ngày. Thất lão gia nói, việc này vẫn phải hỏi ý tiểu thư. Nhị thái phu nhân sai Liễu ma ma tới mời người sang bàn bạc. Liễu ma ma đến mấy lượt đều không gặp tiểu thư, Kỷ công tử nóng lòng nên qua đây trước, đợi tiểu thư suốt tới bây giờ…”
*tên gọi cũ của Bắc Kinh và các vùng lân cận
Đối tốt với Kỷ Vịnh vậy ư? Lẽ nào vào Nội các xong Ngũ bá phụ quyết định lôi kéo Kỷ gia?
Kỷ Vịnh quỷ kế đa đoan, nếu hắn đã quyết ý đến ở đây thì càng cản hắn, hắn càng thích thú và tìm mọi cách vào ở bằng được. Đậu Chiêu làm gì có thời gian và sức lực ứng phó với hắn. Huống chi, các trưởng bối trong nhà đều đồng ý, nàng phản đối há chẳng phải đắc tội với tất cả sao, thôi thì để hắn chuyển đến còn hơn.
“Bảo kiếm theo anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân.” Đậu Chiêu cười nói, “Từ khi tổ phụ qua đời, Hạc Thọ đường vẫn bỏ không. Kỷ biểu ca muốn sử dụng thì tốt quá. Phụ thân làm chủ là được, cần gì phải bàn với muội nữa. Để muội đi báo với Nhị thái phu nhân kẻo người lại lo nghĩ.”
Kỷ Vịnh nghe vậy thì chớp mắt, không nói gì, nhấp ngụm trà rồi nói tiếng cảm ơn với tổ mẫu. Đợi Đậu Chiêu thay y phục xong, hai người cùng sánh vai bước ra cửa thùy hoa.
“Nghe nói Trần tiên sinh lên kinh thăm bạn rồi, phải không?” Trước khi lên xe ngựa, Kỷ Vịnh chợt lên tiếng. “Sao muội không viết thư cho Thất thúc phụ? Dân cư trên kinh phức tạp, ông ta lại lâu rồi mới đến, có người chăm lo giúp đỡ vẫn tốt hơn mà.”
“Trần tiên sinh bảo đây là chuyện riêng, không cần kinh động đến phụ thân và bá phụ.” Đậu Chiêu cười nói, “Nói chung muội đâu thể tự ý được, đúng chứ?” Nói rồi liền lên xe.
Kỷ Vịnh nhíu mày, cũng bước lên xe của mình.
Nhị thái phu nhân nói là tìm Đậu Chiêu để bàn bạc, song rồi lại nói: Từ nhỏ con ở với Lục bá mẫu, thân như mẹ con ruột. Kỷ công tử là cháu của Lục bá mẫu của con, cũng là biểu ca của con. Nó sắp thi cử, trong nhà mình lại tiện như này, không lí nào không giúp người trong nhà. Nếu tỷ muội các con thấy bất tiện thì đừng ngại, cứ chuyển tới ở cùng Thôi di nãi nãi của con.”
Các trưởng bối đã nói vậy thì mình có gì để dị nghị nữa, Đậu Chiêu thầm nghĩ, cười đáp: “Hạc Thọ đường vốn có một cửa ngách thông thẳng ra ngoài, có gì mà bất tiện ạ. Người xem khi nào Kỷ biểu ca chuyển đến để con dặn người dọn dẹp Hạc Thọ đường cho sạch sẽ.”
Nhị thái phu nhân rất hài lòng với thái độ của Đậu Chiêu, nhìn Kỷ Vịnh, ý hỏi bao giờ hắn chuyển đến.
Ở trước mặt Nhị thái phu nhân, Kỷ Vịnh rất nghiêm trang giữ ý, khiêm tốn như ngọc, trầm giọng nói: “Hay cháu chuyển vào luôn hôm nay nhỉ? Mọi người bên này cũng khỏi phải thu xếp phòng khách. Cháu có đưa theo mấy người, việc dọn dẹp biểu muội cứ để ta lo được rồi.”
Nhị thái phu nhân mỉm cười vuốt cằm: “Vậy cứ thế mà làm.” Nói rồi kéo tay Kỷ Vịnh lại dặn dò: “Nếu thiếu gì, cần gì, cháu đừng ngại nói thẳng với ta.”
Kỷ Vịnh nhìn thẳng, cung kính trả lời: “Thái phu nhân quá lời rồi. Cháu nghe cô mẫu nói, biểu muội quản lý Tây phủ rất gọn gàng ngăn nắp, chắc sẽ không cần kinh động đến người đâu ạ.” Nói hết câu, ý cười đã hiện trên mặt.
Nhị thái phu nhân nghe vậy thì hơi ngẩn ra rồi cười lớn: “Đó cũng là nhờ cô mẫu của con dạy dỗ tử tế.”
Kỷ Vịnh cười không nói.
Người hầu trong phòng đều cười tung hứng.
Đậu Chiêu cũng mỉm cười. Kỷ Vịnh này bình thường liên tục gây chuyện khiến người ta khó chịu đôi chút, nhưng gặp đại sự lại rất cẩn trọng. Trong lòng nàng thấy khá cảm kích Kỷ Vịnh.
Từ phòng Nhị thái phu nhân ra, nàng không nhịn được hỏi: “Huynh có tên hiệu không?”
“Tạm thời không có.” Kỷ Vịnh lơ đễnh đáp, “Đợi ta nghĩ ra sẽ nói cho muội nghe đầu tiên.”
Người này rốt cuộc có phải Viên Thông pháp sự không? Đậu Chiêu có chút chán nản, nhưng mấy chuyện này không vội được, chỉ có thể quăng ra khỏi đầu và hàn huyên với hắn mấy câu: “Sao đột nhiên huynh lại muốn tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm? Không phải nói lão thái gia cố ý cho huynh trau dồi thêm mấy năm sao?”
Hắn bĩu môi, nói: “Phát hiện ra thi tiến sĩ vẫn tiện hơn.”
Đậu Chiêu cười lớn: “Huynh định làm chuyện mờ ám gì à?”
Kỷ Vịnh tránh ánh mắt của Đậu Chiêu. Hắn biết là nàng sẽ hỏi hắn như vậy, chỉ không ngờ nàng lại vừa cười vừa hỏi. Theo dự đoán của hắn, đáng lẽ nàng sẽ không đổi sắc mặt, dùng ánh mắt châm chọc, khinh thường để nhìn hắn mới phải. Không biết vì sao, nghĩ tới ngày hắn cùng Đậu Chính Xương đến nhà cữu cữu làm khách nghe thấy tiếng ma xát không ngừng và tiếng cười nén trong cổ của thiếu nữ phía sau rèm châu, rồi nhìn nụ cười thoải mái tự nhiên của Đậu Chiêu lúc này, tâm tình của hắn bỗng trở nên khoan khoái hẳn ra: “Muội nói xem, ngọc Hòa Thị liệu có phải vật bồi táng của Thủy Hoàng đế không?”
Không phải là hắn muốn đi đào mộ Thủy Hoàng đế chứ?
Đậu Chiêu tự nhiên nổi giận: “Sao huynh có thể làm mấy chuyện này được? Phá hoại mồ mả là việc tổn hại đến công đức…”
“Muội giận dữ làm gì?” Kỷ Vịnh còn phản ứng mạnh hơn, “Chẳng qua ta muốn nghiên cứu thời nhà Tần kĩ một chút, sao lại nói ta phá hoại mồ mả, tổn hại công đức?”
Đậu Chiêu im lặng.
Kỷ Vịnh đi bước dài lướt qua nàng, khóe miệng lại không kìm được nhếch lên.
Đậu Chiêu thở dài mệt mỏi. Tố Tâm đến báo: “Mai công tử đã âm thầm rời điền trang rồi ạ.”
Nhưng tên Lục Minh đó vẫn ở lại Đậu gia!
Đậu Chiêu không nói gì, rồi dặn Tố Tâm quản lý việc ở Hạc Thọ đường, nhắc nhở liên tục: “Tuyệt đối không để hắn phá Hạc Thọ đường, chúng ta mau giúp hắn chuyển đồ đi.”
Tố Tâm có vẻ nghi ngờ, rõ ràng là hoài nghi lời nàng.
Đậu Chiêu thở dài. Vì sao người này người kia nàng gặp đều là loại người trong ngoài bất nhất vậy? Nàng mặc kệ hắn, hắn lại tìm đến tận cửa.
“Này, người phụ trách phòng thu chi của muội ấy, rốt cục lên kinh làm gì?” Kỷ Vịnh xông vào nhà trồng hoa, hỏi Đậu Chiêu đang tưới nước, “Ông ta nói với muội như thế nào? Muội có biết người bạn đó tên gì không?”
Đậu Chiêu ngước mắt nhìn hắn, lạnh lùng đáp một câu “Muội không biết” rồi tiếp tục chăm sóc hoa.
Kỷ Vịnh cau mày, giật lấy bình nước tưới từ tay nàng, “Nhưng ta không tìm được ông ta.”
Đậu Chiêu nghe vậy thì giật thót. Chẳng lẽ Kỷ Vịnh đã phát hiện ra cái gì, nếu không sao đột nhiên hắn có hứng thú với Trần tiên sinh như thế?
Nhớ ra Kỷ Vịnh thông minh như một tên yêu nghiệt, nàng hơi hoảng hốt, để lấp liếm đành ra vẻ bực tức, giằng lại bình tưới trong tay hắn, hỏi ngược: “Huynh tưởng kinh thành là nhà mình, muốn tìm người nào cũng ra à?” Tim thì đập thình thịch.
Kỷ Vịnh lại cướp bình nước về, nghĩ nghĩ rồi đặt ở nơi Đậu Chiêu không với tới được, xong mới nhìn thẳng mắt nàng nói: “Muội có biết Trần Ba đó là ai không? Lần trước ta thấy ông ta hành sự rất thành thục, liền phái người đi tra xét tỉ mỉ. Trước kia ông ta từng đi theo tuần phủ Phúc Kiến Trương Giai. Năm đó giặc Oa vây Phúc Châu, Trương Giai lại bỏ thành chạy trốn. Loại người bội tín này, muội không thể tin một người như vậy được…”
Đậu Chiêu thở phào.
“Muội biết ngày trước ông ấy từng làm phụ tá cho Trương Giai.” Nàng chân thành nói, “Năm đó Trương Giai quyền cao chức trọng, việc sống chết đấy một phụ tá nhỏ nhoi như Trần tiên sinh làm sao lo nổi? Trần tiên sinh vẫn luôn vì chuyện này xấu hổ không thôi, nên mới muốn định cư ở khu phố xá đông người đủ loại, rồng cá hỗn tạp. Chúng ta đâu thể chỉ vì lỗi sai nhất thời mà một gật đánh chết người ta luôn?”
“Nếu ông ta thật sự đã hối cải thì ta sẽ không tiết lộ thân phận của ông ta.” Kỷ Vịnh càng cau mày chặt hơn, “Vấn đề là ông ta nói với muội là đi thăm bạn nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu…”
Lời Kỷ Vịnh nói lại khiến tảng đá trong lòng Đậu Chiêu rơi xuống. May mà Tống Mặc làm việc thận trọng, nếu không với tính tình Kỷ Vịnh, một khi thấy sự khác thường của Trần tiên sinh tất sẽ nảy sinh tò mò, tìm hiểu bằng được… Phiền phức vô cùng!
Bỗng nhiên, nàng phát hiện có một người như vậy bên cạnh cũng là gánh nặng.
Tố Lan cầm một lá thư chạy vọt vào, thấy Kỷ Vịnh liền bất giác thay đổi sắc mặt, dáng vẻ cực kỳ cảnh giác Kỷ Vịnh.
Tên này lại làm gì à? Đậu Chiêu vẫy Tố Lan lại: “Thư ai gửi đấy?”
Tố Lan vội đáp: “Của Trần tiên sinh gửi từ kinh thành.”
Kỷ Vịnh ngạc nhiên, vươn tay định cầm thư thì bị Đậu Chiêu lấy trước một bước.
“Thư của muội mà!” Nàng âm thầm cảnh cáo Kỷ Vịnh.
Kỷ Vịnh cũng không để ý, cười toe toét: “Đây không phải là ta sợ muội bị lừa sao?”
Đậu Chiêu mặc kệ hắn, quay về phòng, bảo Tố Lan canh ngoài cửa xong mới mở thư ra đọc.
Tống Mặc đã bỏ lệnh cấm với Trần Khúc Thủy, cũng buông lỏng cảnh giác hơn. Có chuyện gì ông ấy có thể hỏi người hầu bên mình, sẽ được trả lời lại chứ không như trước kia miệng kín như bưng. Nhờ thế mà Trần Khúc Thủy phát hiện rằng tin tức về Tương gia ở kinh thành đều nằm trong tay Tống Mặc, quyết định lấy cớ muốn thăm hỏi Đậu Thế Anh và Đậu Thế Hoành, ở lại kinh thành vài ngày nữa xem có thể lợi dụng người của Tống Mặc để tìm hiểu tình hình triều đình không rồi mới về.
Đây há chẳng phải là bảo hổ lột da!
Đậu Chiêu đốt thư đi, tận mắt thấy Tố Lan chôn tro trong vườn hoa mới về phòng viết thư hồi đáp cho Trần Khúc Thủy, bảo ông ta sớm quay về, không cần mạo hiểm.
Nàng chưa bao giờ dám coi thường Tống Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.