Mấy ngày sau đó, Đậu Chiêu dồn toàn bộ sức lực vào Đậu Minh.
Đại phu đổi hết người này qua người nọ, phương thuốc cũng thay đổi mấy lần, Đậu Minh vẫn cứ
ngơ ngơ ngác ngác như cũ, không nói một lời, không ăn cái gì, không để ý đến ai.
Chu ma ma vội đến độ muốn khóc: “Thế này mãi sao được, phải làm sao bây giờ!”
Đậu Chiêu cũng chẳng có cách gì khác.
Đoạn Công Nghĩa đã
đến kinh thành, phái người truyền tin về, nói Vương Đàn căn bản không
phá hoại văn thư của Vương Nam mà là Vu Nhị thực sự gây ra chuyện – hắn
đánh bạc thua, giật dây Thượng Nhị trộm đồ rửa bút cổ của Vương Đàn đi
bán, bị người của Vương gia phát hiện, đuổi hắn và Thượng Nhị ra khỏi
Vương phủ.
Manh mối bị cắt đứt.
Đậu Chiêu thở dài thườn thượt.
Nhị phu nhân, tam phu nhân và mấy vị đường tẩu đều đến đây thăm Đậu Minh.
Chuyện Đậu Minh bị
lừa ảnh hưởng quá xấu đến danh dự của Đậu gia, nhị thái phu nhân, nhị
phu nhân và Đậu Chiêu sớm đã thống nhất cách nói, mặc kệ là ai hỏi đều
chỉ nói là Đậu Minh làm loạn đòi đến kinh thành tìm mẫu thân, Đậu Chiêu
không đồng ý nên hờn dỗi với Đậu Chiêu, đêm khuya trốn trong vườn hù dọa Đậu Chiêu, nào ngờ lại tự mình dọa mình.
Nàng thành ra thế
này, bất kì ai thấy cũng đều muốn đưa ra cách để giúp đỡ, hoặc giới
thiệu danh y hoặc giới thiệu đạo trưởng nào đó. Nhưng đám nữ quyến bên
Đông Đậu không biết là tin vào lí do thoái thác của nhị thái phu nhân,
cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một việc nhỏ hay là giả bộ hồ đồ, mọi
người đều an ủi Đậu Minh tỉnh dưỡng cẩn thận nhưng không ai đưa ra ý
kiến giúp đỡ Đậu Minh. Thái độ mờ ám đó dường như là cũng ngại mất mặt
vậy. Ngược lại là Đậu Chiêu, thỉnh thoảng lại bị người này người nó kéo
qua một bên nói những lời an ủi, hoặc gọi “Con bé ngốc” hoặc bị gọi
“Muội muội ngốc”, nói: “Việc này muội không gánh vác nổi đâu, mau nói
với phụ thân muội một tiếng, giao cho mẫu thân nó mới là đúng đắn!”
Đậu Chiêu đành phải giải thích hết lần này đến lần khác. Nói Đoạn hộ vệ đã đưa Liễu ma ma và Tố Tâm lên kinh thành rồi.
Người nói chuyện khẽ
thở phào, đồng thời lại dặn dò nàng: “Lần này mặc kệ phụ thân muội nói
gì thì muội cũng đừng giữ Minh thư nhi nữa, đứa nhỏ này luôn khiến người khác phải lo lắng.”
Đậu Chiêu đành gật đầu, cảm ơn người chỉ điểm cho nàng.
Vất vả lắm mới ứng phó hết với mối thân tình từ Đông phủ thì cũng đã đến ngày lập đông.
Đậu Chiêu đem hoa cúc, kim ngân sớm đã chuẩn bị tốt cho mọi người trong phủ để mọi người nấu canh, tắm rửa, quét dọn.
Khắp phủ tràn ngập trong mùi hoa cúc và mùi cây kim ngân.
Chu ma ma giúp Đậu
Minh tắm rửa từ sớm, thấy thời tiết tốt, nghĩ Đậu Minh cứ luôn ở trong
phòng mĩa, bẩm Đậu Chiêu, cùng mấy người Phương Thăng Gia mới đến mang
đệm, nước trà, điểm tâm đỡ Đậu Minh ra hoa viên.
Vừa đi vừa nói với
Đậu Minh: “Đây là mai kim lũ, đây là lan quảng ngọc, đây là thạch lưu…
Lan quảng ngọc này đến mùa xuân thì sẽ nở hoa. Còn thạch lựu thì phải
sang hè mới trổ hoa, nở hoa rồi sẽ kết trái…” Nói rất nhiều, coi Đậu
Minh là đứa trẻ chẳng biết gì. Còn Đậu Minh, ngây ngốc như những điều
này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nàng.
Vẻ mặt mấy người Phương Thăng Gia lộ rõ sự thương hại.
Mọi người nghỉ lại ở nhà thủy tạ bên hồ.
Chu ma ma sai mấy tiểu nha hoàn: “Các ngươi đi chơi đi!”
Phương Thăng Gia chần chừ nói: “Như vậy được sao?”
Các nàng đều mới vào
phủ, nghe nói những người hầu hạ Đậu Minh lúc trước không làm tròn chức
trách nên mới bị Đậu Chiêu đuổi đi. Lúc vào lại phải học quy củ nửa
tháng mới được chuyển đến Tê Hà viện, mọi người làm việc theo khuôn phép cũ, không dám đi quá giới hạn.
“Trước kia ngũ tiểu
thư rất thích náo nhiệt, vui vẻ.” Chu ma ma buồn bã nói, “Các ngươi chơi đùa vui vẻ, ngũ tiểu thư ngồi đây nhìn chưa biết chừng lại nhớ tới
chuyện lúc trước. Bệnh sẽ có khởi sắc cũng nên.” Lại nói, “Tứ tiểu thư
cũng không phải là người hà khắc như các ngươi nghĩ, là vì những người
cũ ở Tê Hà viện không tốt nên tứ tiểu thư mới đổi người. Nếu các ngươi
không tin thì cứ nhìn những người bên cạnh tứ tiểu thư xem có ai là
không mỉm cười vui vẻ không?”
Phương Thăng Gia nghĩ lại thấy cũng đúng, cười dặn dò mọi người làm theo.
Mấy tiểu nha hoàn
chẳng qua là 7,8 tuổi, lúc trước Đậu Chiêu chọn các nàng đi hầu hạ Đậu
Minh cũng là mong không khí Tê Hà viện được thoải mái một chút. Đều là
những đứa trẻ vô tâm, ban đầu còn có chút ngại ngùng, sau đó nhìn con
đường mòn trong hoa viên, những chùm sơn trà đang nở rộ, cây cối xanh
um, dần dần cũng thoải mái, bắt đầu chơi đùa, xem hoa nghịch cỏ, tiếng
cười náo nhiệt. Tiếng cười ấy khiến cho Đậu Khải Tuấn bị quấn lấy mấy
ngày, lấy cớ đi ra ngoài một chút, ngồi ở giả sơn bên Thái Hồ cùng Kỉ
Vịnh cũng phải nhìn qua.
Đậu Khải Tuấn kéo Kỷ
Vịnh ngồi trên lương đình trên giả sơn, vừa khéo thấy đám tiểu nha hoàn
đang cười đùa khúc khích, hắn nói: “Lưu liên hí điệp thì thì vũ, tự tại
kiều oanh kháp kháp đề!”
Khiến cho Kỷ Vịnh
lườm hắn một cái: “Ngươi thấy ai thiên kiều bá mị như chim oanh mùa xuân chứ? Một đám cục mịch…” Đột nhiên ngừng bặt, “ơ” một tiếng rồi đi
xuống.
“Ngươi đi đâu vậy?” Đậu Khải Tuấn vội đuổi theo, liền thấy mấy nha hoàn đang vây quanh Đậu Chiêu đi về phía nhà thủy tạ.
“Tứ cô cô!” Đậu Khải Tuấn gọi Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu quay đầu, thấy là Đậu Khải Tuấn và Kỷ Vịnh thì mỉm cười: “Kỷ biểu ca và Bá Ngạn đang đi dạo trong vườn sao?”
Đậu Khải Tuấn cười
nói: “Mấy hôm nay toàn đọc sách đến nửa đêm, khó khăn lắm mới có ngày
thời tiết đẹp, ra ngoài đi dạo một chút.” Sau đó chỉ Đậu Minh ngồi trong nhà thủy tạ, nói: “Bệnh tình của ngũ cô cô có khá hơn chút nào chưa?”
“Tạm thời thì chưa có gì khởi sắc.” Cảm xúc của Đậu Chiêu thoáng suy sụp.
Kỷ Vịnh không cho là
đúng: “Liên quan gì đến muội? Muội có phải là mẫu thân của nó đâu! Cho
dù có là mẫu thân nó thì cũng chẳng thể dắt nó vào cạp quần mà dẫn theo
khắp nơi được đúng không?”
Đậu Chiêu cười khổ: “Phụ thân giao nó lại cho muội, dù sao muội cũng phải có trách nhiệm.”
Đậu Khải Tuấn cũng
nói: “Ngoài chữ lí còn có chữ tình nữa. Về mặt pháp luật thì nói thông
chứ về mặt nho giáo thì lại không thông chút nào.”
“Cho nên mới nói Nho giáo làm loạn pháp luật, băng hoại triều đình.”
“Không nên quá võ
đoán. Nếu như mọi người chỉ tuân theo pháp luật mà gạt bỏ tình người thì những nghĩa sĩ vì dân diệt bạo chẳng phải đều sẽ bị kết tội sao?”
“Chính là vì có người như vậy để nói đến nhân tình nên mới có lỗ hổng. Diệt hại cho dân là
chuyện của quan phủ, liên quan gì đến đám nghĩa sĩ giang hồ này chứ?”
Đậu Chiêu không khỏi trêu chọc Kỷ Vịnh: “Kỷ biểu ca, hình như ngươi cũng là nho sinh đó.”
Kỷ Vịnh bĩu môi: “Rượu thịt trôi qua ruột, Phật tổ ở trong lòng.”
Đậu Khải Tuấn và Đậu Chiêu đều ôm bụng cười lớn.
Ba người cùng đi vào nhà thủy tạ.
Đám người Chu ma ma đứng dậy hành lễ.
Đậu Chiêu hỏi bọn họ: “Ngũ tiểu thư hôm nay sao rồi?”
“Vẫn khỏe.” Chu ma ma đáp ngắn gọn. “Buổi sáng ăn nửa chiếc bánh bao, một bát cháo nhỏ. Buổi
trưa ăn chút măng, mấy miếng giò kho và nửa bát mì.”
Đậu Chiêu gật đầu.
Đậu Khải Tuấn liền cười chào Đậu Minh: “Ngũ cô cô, có nhận ra ta không?”
Đậu Minh ngồi đờ đẫn trên ghế, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng chẳng biết là nhìn cái gì.
“Ta thấy nàng ta vẫn
khỏe chán!” Kỷ Vịnh cay nghiệt nói: “Ăn được uống được, còn không gây
rối, trông thuận mắt hơn trước nhiều.”
“Kỷ công tử!” Chu ma ma cố nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Xin công tử hạ khẩu lưu tình!”
Kỷ Vịnh cười lạnh:
“Chẳng lẽ ta nói không đúng. Loại người chẳng biết trời cao đất dày như
nàng, có thể ngoan ngoãn ngồi trong nhà không gây rắc rối thì chính là
phúc khí của nàng rồi. Ngoài trời có trời trên người có người, không
phải chuyện gì hai nhà Vương Đậu ra mặt cũng có thể giải quyết được
đâu!”
Đậu Chiêu và Đậu Khải Tuấn đều im lặng.
Mắt Chu ma ma lại đỏ
hoe, giọng nói khàn khàn: “Dù là như thế thì Kỷ công tử cũng không nên
nói ngũ tiểu thư như vậy chứ. Nàng chỉ mới…”
“Ba tuổi đã là lớn
rồi.” Kỷ Vịnh không chút khách khí cắt lời Chu ma ma: “Tính tình nàng ta thế nào ngươi còn không biết? Nàng ta có ngày hôm nay, chẳng lẽ ngươi
có thể phủi sạch trách nhiệm? Đừng có xảy ra chuyện lại đổ cho người
khác, không tự nhìn lại mình…”
“Kỷ biểu ca!” Đậu Chiêu giận dữ gọi hắn.
“Thôi bỏ đi!” Kỷ Vịnh phất tay áo như thể không thèm chấp nhặt với Chu ma ma: “Nói với ngươi
cái này ngươi cũng không hiểu. Mặc kệ các ngươi!”
Mặt Chu ma ma đỏ bừng.
Đột nhiên Đậu Minh ôm tay hét ầm lên – chẳng biết từ bao giờ, nàng đã quay lại.
Đậu Chiêu, Đậu Khải
Tuấn, Chu ma ma và Phương Thăng Gia chạy đến, lo lắng hỏi nàng: “Làm sao thế? Làm sao thế?” Chu ma ma lại ôm Đậu Minh vào lòng, nức nở nói:
“Minh thư nhi, Minh thư nhi, người làm sao vậy?”
Đậu Minh vốn luôn ngây dại đột nhiên chỉ vào Kỷ Vịnh, giọng nói chói tai: “Hắn, hắn đã làm hại ta. Là hắn sai Vu Nhị…”
Vẻ mặt mọi người đều
rất kinh hãi, ngoài Đậu Chiêu và Đậu Khải Tuấn – một người thì chớp mắt
nhìn xuống, một người thì lạnh mặt lại.
“Ngũ cô cô đừng nói lung tung.” Hắn bình tĩnh nói: “Cô cô nói Kỷ công tử hại cô cô, có chứng cứ gì không?”
“Ta biết mà, ta biết
mà!” Đậu Minh hét lớn thật thê lương. “Vu Nhị nói, thần tiên đánh nhau,
tiểu quỷ gặp họa… Ta chỉ đắc tội với mình hắn, chỉ có hắn mới hại ta
thôi…”
Đậu Khải Tuấn nghe
xong những lời chẳng chút lí trí này thì chẳng buồn nhìn Đậu Minh nữa,
quay qua áy náy nhìn Kỷ Vịnh: “Có lẽ ngũ cô cô bị hoảng hốt quá nên hồ
đồ, xin Kỷ công tử đừng so đo!”
Ánh mắt Kỷ Vịnh ánh lên nét châm chọc, liếc nhìn Đậu Minh một cái rồi nghênh ngang bỏ đi.
Đậu Khải Tuấn vội
vàng nói với Đậu Chiêu: “Tính tình Kỷ công tử rất cao ngạo, chuyện này
con sẽ giải thích với hắn, cô cô không cần lo lắng.” Sau đó vội đuổi
theo.
“Là hắn! Là hắn!”
Đậu Minh trừng mắt nhìn theo bóng dáng Đậu Khải Tuấn mà la hét, đánh đấm Chu ma ma, muốn gạt Chu ma ma ra để đuổi theo Kỷ Vịnh: “Ta muốn cùng
hắn đồng quy vu tận!” (cả hai cùng chết)
“Ngũ tiểu thư! Ngũ tiểu thư!” Chu ma ma hoảng hốt đến độ toát mồ hôi, Phương Thăng Gia vội tiến lên giúp.
Đậu Chiêu lại đi đến bên cửa nhà thủy tạ, đứng trước ghế mà nhìn về phía xa.
Kỷ Vịnh và Đậu Khải Tuấn nói chuyện với nhau, bóng dáng hai người dần biến mất.
Buổi tối, nàng đi tìm Kỷ Vịnh: “Nếu Đoạn Công Nghĩa không thể tìm được Đậu Minh kịp thời thì sẽ ra sao?”
Kỷ Vịnh cười nói: “Chỉ cho nó một bài học mà thôi, thực ra muội không cần phải lo lắng cho nó.”
Cũng không trả lời trực tiếp gì với nàng cả.
Gió đêm thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Đậu Chiêu không khỏi nắm thật chặt tay lại.
Kỷ
Vịnh lại nói: “Này, không phải là muội giận thật đấy chứ? Muốn trách thì chỉ có thể trách số nó quá xui xẻo, gặp phải ta. Nhưng nếu không gặp
phải ta thì lại thành ra số muội quá đen…”
“Ta
biết”. Đậu Chiêu cúi đầu nói. “Đèn lồng treo cao rơi xuống, rất có thể
khiến ngươi bị bỏng nửa mặt, ngươi sẽ không còn cơ hội vào Nội các nữa.
Ngựa ăn phải bã đậu nên đột nhiên chân mềm nhũn cho nên ngươi mới ngã
ngựa, thành ra bán thân bất toại… Chuyện trong vườn hoa lần đó, nếu nó
thành công thì có lẽ chúng ta sẽ rơi vào cảnh thân bại danh liệt.” Nói
tới đây, nàng ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Kỷ Vịnh: “Cho nên muội không chỉ trích huynh. Chỉ là mong huynh hành sự, có thể chừa lại
cho người ta một con đường sống.”