Kỷ Vịnh nghe xong
giận tím mặt: “Chừa lại một con đường sống? Nó có từng chừa lại cho ta
một con đường sống! Nếu ta là người không có sức kháng cự thì sao? Nàng
có phải sẽ thoải mái làm nhục ta? Mà ta thì vô duyên vô cớ bị nàng làm
nhục! Vừa rồi muội cũng nói rồi đó, chiếc đèn lồng kia mà rơi xuống thì
sẽ khiến ta bị bỏng mặt, chân ngựa mềm nhũn có lẽ sẽ khiến ta bị ngã.
Muội biết rõ hậu quả những chuyện nàng ta làm mà còn nói đỡ cho nàng ta. Nói tới nói lui, chẳng qua vì đó là muội muội của muội mà thôi…”
Đột nhiên Đậu Chiêu hiểu ra được lí do Kỷ lão thái gia muốn cho Kỷ Vịnh ra ngoài học hỏi thêm.
Trong lòng Kỷ Vịnh không có quan niệm đạo đức, đúng sai.
Người như vậy, bình thường đều là vì không có người dạy, không được đọc sách tử tế.
Hắn thì hoàn toàn
ngược lại – là vì hắn quá thông minh, đọc rất nhiều sách, biết rất nhiều chuyện nên mới trở nên kiêu ngạo, tự phụ mà xem nhẹ tất cả những lễ
nghi đạo đức.
Người khác làm chuyện xấu ít nhất còn biết sai, còn biết sợ quỷ thần, vận mệnh nhưng Kỷ Vịnh
lại chẳng sợ gì cả, hắn thực sự chẳng kiêng dè gì hết.
Cho nên hắn cũng không quan tâm đến sống chết, kết cục của Đậu Minh.
“Không phải.” Nhìn vẻ kích động của Kỷ Vịnh, Đậu Chiêu cắt lời hắn, nói: “Không phải vì nó là muội muội của muội mà là vì muội không muốn huynh trở thành loại người
như Đậu Minh!”
Giọng nói của nàng bình tĩnh, lí trí lại mang theo chút đau lòng khiến cho Kỷ Vịnh sửng sốt.
“Huynh thông minh như vậy, có khả năng như vậy.” Đậu Chiêu nhìn hắn rất nghiêm túc. “Học cái
gì cũng nhanh hơn người khác, làm gì cũng tốt hơn so với người khác.
Chuyện người ta phải cân nhắc nửa ngày, huynh chẳng cần nghĩ ngợi đã làm được, đáng ra huynh phải vĩ đại, xuất sắc hơn bất kì ai mới đúng. Nhưng huynh nhìn huynh lúc này đi. Đấu đá với người ngoài, tranh giành với
Đậu Minh… Huynh nhìn lại Bá Ngạn đi, nó bỏ ra một năm đi khắp Thực Định, mong có thể góp sức để giúp cho dân chúng được sống thoải mái hơn! Có
lẽ nó không bằng huynh, nhưng chuyện nó làm còn có ý nghĩa hơn huynh
nhiều. Kỷ biểu ca.” Vẻ mặt nàng trở nên chân thành, nghiêm túc: “Huynh
hẳn nên đứng rất cao, nhìn rất xa chứ không nên câu nệ những chuyện vụn
vặt này. Dựa vào trí tuệ của huynh, nhất định huynh có thể trở thành một người tạo phúc cho dân chúng, khiến người đời sau phải kính ngưỡng!”
Sắc mặt Kỷ Vịnh dần trở nên chăm chú.
Không khí nặng nề vô cùng.
Kỷ Vịnh là người chỉ thích nhẹ nhàng, những lời đầy tính giáo huấn này của nàng liệu có phải là quá nặng rồi không?
Đậu Chiêu nghĩ nghĩ
rồi mỉm cười chế nhạo, nói: “Đến lúc đó muội còn có thể nói với đám con
cháu của mình, Kỷ Kiến Minh Kỷ Vịnh là biểu huynh của ta đó! Lúc trước
khi ông ấy thi cử còn từng đọc sách nhà chúng ta đó!”
Kỷ Vịnh phụng phịu, chẳng chút tươi cười, phất tay áo mà đi.
“Ai dà!” Đậu Chiêu lắc đầu.
Tố Lan vội vã chạy tới: “Tiểu thư, ngũ tiểu thư gây rối, đòi đi tìm Kỷ công tử.”
Nhất thời lòng Đậu Chiêu như bốc hỏa, bực bội nói: “Nó lại nổi điên cái gì chứ!” Vừa nói vừa bước nhanh về phía Tê Hà viện.
Mấy người Tố Lan vội vã đuổi theo sau.
Tê Hà viện đèn đuốc
sáng trưng, Chu ma ma ôm chặt Đậu Minh đang nhảy loạn lên, van nài tha
thiết: “Ngũ tiểu thư, người đừng làm loạn nữa, chuyện hôm đó sẽ không
che giấu được nữa đâu. Về sau tiểu thư còn sống sao được nữa đây! Mấy
ngày qua tứ tiểu thư vì chuyện của người mà lo liệu trước sau, người gầy đi, tiểu thư nể mặt tứ tiểu thư…”
“Việc gì mà ta phải
nể mặt tỷ ấy?” Đậu Minh nghe xong thì càng điên loạn, quát lớn. “Tỷ ấy
biết rõ là Kỷ Vịnh hại ta mà còn bao che cho Kỷ Vịnh, tỷ ấy có coi ta là muội muội sao? Không giấu được thì thôi, cùng lắm là chết chứ gì!”
“Chu ma ma, buông nó ra đi!” Chẳng biết từ bao giờ, Đậu Chiêu đã bước vào phòng.
Nàng đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Đậu Minh: “Nó chẳng qua là ỷ vào bây giờ về nhà, nếu gây rối
thì người Đậu gia sẽ không thể mặc kệ. Kỷ Kiến Minh không dám làm gì nó
mà thôi. Nếu nó muốn đi tìm Kỷ Kiến Minh thì cho nó đi đi! Nhưng ta nói
trước, muội không nể mặt ta thì ta cũng mặc kệ muội. Lần này dù Kỷ Kiến
Minh có dìm chết muội thì ta cũng ngồi yên mà xem thôi!” Nàng nói xong,
ánh mắt đảo qua tất cả những người hầu đang có mặt trong phòng. “Về phần các ngươi, ai dám giúp nó làm loạn thì sẽ có kết cục giống như nnhuwg
người hầu lúc trước ở Tê Hà viện đó.”
Mọi người lập tức tái mặt, run run nép vào góc tường.
Đậu Minh giận dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống Đậu Chiêu vậy: “Đậu Chiêu, ngươi đừng cho là ta không dám!”
“Ngươi dám!” thần sắc Đậu Chiêu rất bình thản như thể Đậu Minh chỉ đang làm nũng không chịu
ăn rau vậy. “Ta biết ngươi dám cho nên ta mới bảo Chu ma ma buông ngươi
ra. Coi như ngươi chẳng cần ai cả, nha hoàn Quý Hồng giúp ngươi rồi bị
bán, ngươi đổi nha hoàn khác là được. Chu ma ma che chở cho ngươi, đó là bà ấy cam tâm tình nguyện, chết cũng đáng…”
“Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy.” Đậu Minh luôn mạnh mẽ trước mặt Đậu Chiêu, lần đầu tiên nó tỏ rõ vẻ thất kinh.
“Ta nói bậy sao?” Đậu Chiêu hỏi lại. “Quý Hồng chạy đâu rồi? Ngươi hỏi lại Chu ma ma xem, nếu không có ta thì bà ấy còn được đứng ở đây không? Một người bất lực
không thể bảo vệ được những người xung quanh mình mà cũng xứng tác oai
tác quái trong nhà. Nếu muội thực sự có bản lĩnh thì cũng đừng làm liên
lụy đến những người xung quanh nữa. Tự mình tìm Kỷ Kiến Minh mà tính sổ
đi!” Nói xong bảo Tố Lan. “Em truyền lời của ta, đóng cổng lại, ngũ tiểu thư thích làm gì thì làm nhưng nếu có ai muốn giúp ngũ tiểu thư thì dù
có chỉ giúp nó cầm một cây kim thì cũng đánh chết ngay cho ta.”
Chu ma ma càng ôm chặt Đậu Minh: “Ngũ tiểu thư, ngũ tiểu thư, tôi van cầu tiểu thư, van cầu tiểu thư…”
Đậu Minh điên cuồng gạt tay Chu ma ma rồi xông ra ngoài.
Chu ma ma vội đuổi theo.
Đậu Chiêu ngăn Chu ma ma lại: “Chẳng lẽ bà còn định hại nó thêm lần nữa?”
Chu ma ma khóc thất thanh.
Đậu Minh cùng cơn giận trong lòng xông vào Hạc Thọ đường.
Nhưng khi nàng đứng trước cửa Hạc Thọ đường thì lại do dự.
Dọc đường đi, những người gặp nàng quả thực đều coi nàng như vô hình.
Đôi mắt hí lạnh như băng như sương của Mạc Nhị cô lại hiện lên trong đầu nàng.
Nàng không khỏi rùng mình, hai tay ôm ngực.
Có gia đinh bước ra
khỏi Hạc Thọ đường, miệng lẩm bẩm: “Công tử làm sao vậy? Không ăn không
uống chỉ nằm ngây người trên ghế túy ông, nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì biết ăn nói thế nào với lão gia đây.”
“Không có chuyện gì
đâu. Nghe nói lần trước công tử luyện đan trường sinh bất lão còn cả năm không ra khỏi phòng, vẫn sống tốt đấy thôi!”
Đậu Minh vội trốn ra sau gốc đại thụ.
Hai gia đinh kia nói nói cười cười đi lướt qua nàng.
Nàng ngồi xổm dưới tàng cây.
Nhìn trời chiều ngả về tây, bốn phía dần dần bao phủ trong màn đêm.
Gió đêm như lạnh đến thấu xương.
Đậu Minh run run.
Không có ai đi tìm nàng.
Ánh trăng như hoa rải những đốm nhỏ in trên đất.
“Đậu Chiêu, Kỷ Vịnh,
ta sẽ cho các người đẹp mặt, ta sẽ cho các người đẹp mặt…” Đậu Minh nắm
chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.
Có một bóng đen vội chạy ra khỏi vườn hoa, dừng lại bên chân nàng.
Đậu Minh hét chói tai, vội chạy trối chết về phía Tê Hà viện.
Bóng đen kia cũng hoảng hốt, uốn người kêu “meo meo”.
Hạc Thọ đường và Tê Hà viện đều trở nên yên tĩnh.
Tố Lan thở phào nhẹ nhõm: “Rốt cuộc cũng được an ổn để làm chuyện khác!”
Lập đông rồi lại sắp tới Đông chí.
Các ma ma đã bắt đầu làm bánh mật, há cả, Đậu Chiêu bắt đầu là tất, vớ cho các trưởng bối.
Nhất thời mọi người đều rất bận rộn.
Đoạn Công Nghĩa và Tố Tâm mệt mỏi quay về.
Đậu Chiêu và Tố Tâm ở trong phòng nói chuyện.
“Thất lão gia rất
giận, không đợi tôi lui xuống đã ném vỡ chung trà trong tay. Liễu ma ma
lợi hại hơn, âm một câu dương một câu, toàn là nói Vương gia dạy dỗ
không ra gì, không gia giáo, dạy con gái không xong mà dạy ma ma cũng
chẳng ra gì. Vương lão phu nhân nghe xong suýt thì ngất xỉu. Vương nhị
phu nhân liền nhảy ra cãi lộn với Liễu ma ma, Mã Tuấn Gia mà Liễu ma ma
dẫn theo cũng chẳng hề yếu thế, cãi nhau tay đôi với Vương nhị phu
nhân.” Tố Tâm lè lưỡi nói. “Bình thường trông thì hiền hòa, không ngờ
miệng lưỡi sắc bén đến thế. Khó trách Liễu ma ma phải dẫn theo nàng đi
cho bằng được. Nếu không có nàng thì bên chúng ta chắc chẳng ai nói lại
được Vương nhị phu nhân kia mất. Sau này Vương đại phu nhân ra mặt, vừa
khuyên Vương lão phu nhân đừng chấp nhặt với Liễu ma ma vừa trách Liễu
ma ma không biết phân biệt cao thấp. Nói mấy câu nhưng lại rất khéo léo, chỉ tiếc Liễu ma ma phụng mệnh của nhị thái phu nhân mà đi, ý đồ chính
là đi gây lộn nên cũng chẳng thèm khách khí. Nói thêm đôi câu thì lại
tiếp tục khiến Vương đại phu nhân á khẩu. Lại được Vương lão phu nhân sợ Vương đại phu nhân nói chuyện nhẹ nhàng quá nên không cho Vương đại phu nhân tham gia. Đường đường là tư dinh của Tuần phủ mà còn chẳng bằng
huyện đường ở Thực Định, mắng to lắm, chẳng biết người ở cách vách có
nghe thấy không.”
Đây cũng là điều Đậu Chiêu đã đoán trước được.
Dù sao Đậu Minh cũng
là tiểu thư Đậu gia, làm lớn chuyện cũng không có lợi cho Đậu gia nhưng
cứ như vậy bỏ qua cho Vương Hứa thị thì chắc chắn nhị thái phu nhân
không muốn, phái mấy ma ma lợi hại đi làm khó Vương Hứa thị, khiến Vương Hứa thị phải uất ức cũng có nghĩa là đang trút giận cho mình.
Nhưng Vương Hứa thị chọn cãi nhau tay đôi với đám Liễu ma ma thì lại khiến Đậu Chiêu có chút bất ngờ.
Kiếp trước Đậu Chiêu cũng hay qua lại với Vương Hứa thị.
Trong ấn tượng của nàng, Vương Hứa thị là người có vẻ coi trọng hình tượng của mình. Có thể thấy là lần này đã vội quá mất khôn.
Đây cũng chẳng phải là điều nàng quan tâm, nàng chỉ quan tâm phản ứng của phụ thân Đậu Thế Anh mà thôi.
Đậu Chiêu hỏi Tố Tâm: “Ngươi có nói những lời ta dặn cho phụ thân ta không? Người nói sao?”
“Thất lão gia có vẻ
rất khó xử.” Tố Tâm nói: “Nói giao ngũ tiểu thư cho người khác thì lão
gia không yên tâm, tôi liền nói lại lời nhị thái phu nhân đã nói cho
thất lão gia, lúc ấy thất lão gia cũng không nói gì. Lúc tôi sắp đi thì
mới gọi tôi vào, bảo qua tiết Đông chí thì dẫn ngũ tiểu thư về kinh
thành. Nhưng mà tôi nghe Cao tổng quản nói, hình như thất lão gia mời
một ma ma trong cung ra để dạy dỗ quy củ cho ngũ tiểu thư.”
Như vậy cũng tốt!
Đậu Chiêu gật đầu.
Tố Lan cười khanh khách chạy vào báo: “Đoạn hộ vệ đến.”
Trước khi Đoạn Công Nghĩa đi, nàng từng lặng lẽ dặn ông ấy tìm cơ hội đi gặp mặt Trần Khúc Thủy một lần.
Đậu Chiêu lập tức đứng dậy đi ra.
Tóc Đoạn Công Nghĩa còn ướt sũng, hiển nhiên là rửa mặt xong đã vội đến gặp nàng.
Trong phòng cũng không có ai khác, Đậu Chiêu hỏi thẳng: “Giờ Trần tiên sinh thế nào rồi?”
“Trần tiên sinh rất
mạnh khỏe.” Đoạn Công Nghĩa nghiêm nghị nói. “Lúc đầu ông ấy đi lại còn
bị cản trở nhưng sau khi chuyện Tương gia đã định thì chỉ cần không phải là thư phòng của Mai công tử, phòng riêng, phòng thu chi… thì Trần tiên sinh đều có thể tự do ra vào.” Nói tới đây, ông hơi dừng lại một chút,
nói: “Nhưng mà, ngày 26 tháng 10 vừa rồi Tương phu nhân bị bệnh mà qua
đời rồi.”