Trong lúc Đậu Chiêu đắm chìm trong khát
khao về một tương lai tốt đẹp thì đám ma ma ở ngõ Tĩnh An Tự lại vì sự
tỉnh táo của Đậu Chiêu, không chỉ không cãi lộn, hơn nữa dưới tình huống Vương Ánh Tuyết bị giam lại, ngõ Tĩnh An Tự không có người chủ trì đại
cục, đầu tiên nàng trấn an phụ thân, sau đó lại khuyên giải cữu mẫu của
mình, cũng thông qua ngôn hành cử chỉ mà biểu đạt thái độ của mình với
đám người ngũ phu nhân, rất nhanh đã nắm giữ kết cục trong tay khiến cho bọn họ nhất thời có người để dựa dẫm, nhất tề thở phào nhẹ nhõm, khôi
phục lại vẻ bình thản lúc trước. Sau khi Đậu Chiêu đi ngủ, bọn họ nên
làm gì lại tiếp tục làm cái đó – ngâm nước trà cho đám nữ quyến kia, dẫn nha hoàn quét tước xác pháo, thu xếp người trực đêm, kiểm kê bát đũa…
Lập tức mọi việc đều được thu xếp chu đáo.
Thậm chí ma ma nấu bếp còn phái một tiểu
nha hoàn đến hỏi Liễu ma ma: “Đã không còn sớm nữa, các vị phu nhân muốn ăn khuya thế nào?”
Liễu ma ma nghĩ đến gương mặt đoan trang
của Đậu Chiêu, biết rõ chuyện này trời sập vẫn đã có người chống đỡ rồi, chẳng ảnh hưởng gì đến mình nhưng chẳng hiểu sao lòng vẫn run rẩy, nào
có tâm tình ăn uống gì. Bà chỉ muốn mau chóng quay về bẩm báo chuyện này cho nhị thái phu nhân biết, xin nhị thái phu nhân đưa ra chủ ý, chỉ vì
ngũ phu nhân ở đây nên bà đành phải mời ngũ phu nhân đến hỏi.
Sự tình hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của ngũ phu nhân.
Theo lý thuyết, xảy ra chuyện lớn như
vậy, dù Đậu Chiêu không tự tử thì cũng phải khóc lóc làm ầm ĩ một hồi
mới phải, nhưng đến giờ nàng còn chẳng rơi lấy một giọt nước mắt, không
chỉ nhanh chóng chấp nhận chuyện Đậu Minh gả thay qua mà còn lập tức
nghĩ ra cách ứng đối, như đã định liệu trước, đã sớm có chuẩn bị vậy.
Nhưng bà lập tức phủ định suy nghĩ này.
Chuyện này chỉ có bà, Thái phu nhân và nhị thái phu nhân biết, bọn họ quyết không thể nói cho Đậu Chiêu nghe.
Nói cách khác, Đậu Chiêu trời sinh đã có được sự bình tĩnh, lâm nguy không sợ này?
Còn cả Đậu Thế Anh, thứ nữ thay trưởng nữ gả qua, nhất thời chắc chắn không chấp nhận được, trong lúc tức giận
chắc chắn sẽ có những hành động quá khích nhưng không ngờ hắn lại nhanh
chóng nhìn ra điểm kì quái, còn có thể phẫn nộ, tức giận đến ngất đi như vậy.
Triệu phu nhân cũng lý trí hơn so với bà tưởng nhiều.
Nghe nói Đậu Minh thay Đậu Chiêu lên kiệu hoa. Bà kéo áo Vương Hứa thị đòi lên công đường khiến Vương Hứa thị
chật vật vô cùng, ngoài lúc đầu có vẻ rất phẫn uất thì sau đó cũng lại
dần dần đúng mực. Hiển nhiên không muốn chuyện Đậu Minh gả vào Ngụy gia
còn chưa được quyết định thì đã làm lớn chuyện, đẩy Đậu Chiêu lên nơi
đầu sóng ngọn gió.
Ngũ phu nhân thoáng cảm thấy chuyện này có chút bất ổn, chỉ sợ sẽ không được thuận lợi như mình nghĩ…
Vậy thì mình càng không thể rời khỏi ngõ Tĩnh An Tự.
Vạn nhất sự tình có biến thì cũng có thể giải quyết kịp thời…
Ngũ phu nhân băn khoăn, có nên đem chuyện của Kỷ gia nói cho Đậu Chiêu không.
Đối với một người thông minh mà cao ngạo, thành thật vĩnh viễn hữu hiệu hơn giấu diếm, tính kế.
Bà dùng khẩu khí thương lượng mà nói với
Liễu ma ma: “Nữ quyến Kỷ gia và Vương gia hình như vẫn chưa đi, bên này
lại không có người lo liệu mọi việc, chúng ta cũng không thể cứ thế
buông tay mặc kệ chứ? Chúng ta cứ ở lại đi! Phía Kỷ gia và Vương gia
cùng phải có người tiếp đón mới được.”
Nữ quyến Kỷ gia đến xem lễ đang ngồi ở sương phòng gần đó, sau khi Kỷ thị bị gọi đi thì vốn không xuất hiện.
Vương Hứa thị bị Triệu phu nhân làm như
vậy cũng hoảng sợ, được người đưa đến nhĩ phòng nghỉ tạm, lại phái người đến Ngự y viện mời Thái y. Trước khi Thái y đến, đám người Cao thị
không dám động đến Vương Hứa thị, cũng ở lại.
Ngũ phu nhân nói vậy cũng chỉ là hình
thức, chẳng qua là nể mình hầu hạ nhị thái phu nhân mà thôi. Điều này,
Liễu ma ma tự hiểu rõ, bà nào dám làm bộ làm tịch, vội khen ngũ phu nhân suy nghĩ chu đáo. Lúc này, tiểu nha hoàn phái đi hầu hạ nữ quyến Kỷ gia lại kích động chạy vào.
“Không hay rồi.” Nàng vội vàng hành lễ
với ngũ phu nhân rồi bẩm báo: “Không biết vì sao, lục phu nhân và người
nhà họ Kỷ nói chuyện gì đó rồi đột nhiên khóc òa.”
Tiểu nha hoàn này là do ngũ phu nhân phái qua bên sương phòng tìm hiểu tin tức.
Ngũ phu nhân không khỏi nhìn Liễu ma ma một cái.
Xem ra, Lục phu nhân đã biết chuyện Đậu Minh thay Đậu Chiêu gả qua Ngụy gia.
Ngũ phu nhân nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta qua đó khuyên nhủ đi?”
Có đôi khi, bịt tai trộm chuông tuy rất buồn cười nhưng dù sao vẫn phải che tai đi mới được.
Bà dẫn Liễu ma ma đi dọc hành lang đến sương phòng cách vách, nửa đường thì gặp Kỷ thị.
Mắt Kỷ thị đỏ hoe, mặt căng thẳng, vô cùng khó coi.
Ngũ phu nhân cười hô một tiếng “Lục đệ
muội”, Kỷ thị cũng chẳng nhìn bà lấy một cái, đi lướt qua bà rồi đi
thẳng đến đông sương phòng nơi Đậu Chiêu nghỉ tạm.
“Tố Tâm, ngươi đi ra ngoài, ta có lời
muốn nói với tiểu thư các ngươi.” Kỷ thị dứt khoát đuổi Tố Tâm đi, nước
mắt lưng tròng kéo tay Đậu Chiêu nghe động mà dậy, nức nở nói: “Thọ Cô,
con nói thật cho ta biết, nếu bảo con lấy Kiến Minh, con có đồng ý
không?”
Đậu Chiêu sửng sốt.
Kỷ thị nhìn thấy vậy, nước mắt rơi thẳng
xuống. “Thọ Cô, chuyện này đều tại lục bá mẫu. Ta biết lão thái gia nhà
ta xem trọng con, chắc chắn sẽ giật dây cho Đậu gia từ hôn với Ngụy gia, tuy nói Kiến Minh không phải là tương xứng nhưng nếu con đồng ý, ta sẽ
nói chuyện giúp con trước mặt đại tẩu ta, dựa vào trí tuệ của con sẽ có
thể sống rất thoải mái. Nhưng ta không ngờ bọn họ lại làm ra chuyện này… Nếu con chịu gả cho Kiến Minh, chuyện này cũng thôi nhưng nếu con muốn, lục bá mẫu sẽ đi tìm lục bá phụ con, dù Minh thư nhi có gả vào cổng lớn Ngụy gia, chúng ta có tín vật trong tay, hôn sự này không tính là gì
hết!”
Mắt Đậu Chiêu nóng lên, gục đầu lên vai Kỷ thị.
Nước mắt nhanh chóng thấm ướt vạt áo Kỷ thị.
“Lục bá mẫu, con không muốn gả đến Ngụy
gia, cũng không muốn gả đến Kỷ gia.” Nàng nức nở nói. “Con chỉ muốn ở
nhà, làm cô nãi nãi tự do tự tại thôi.”
Gặp phải chuyện như vậy, Đậu Chiêu không nói như vậy còn có thể nói như thế nào.
Kỷ thị khẽ khóc òa lên.
Trong lúc nhất thời, trong phòng như có mây đen mù sương vậy.
※※※※※
Cố Ngọc ngồi trên đệm hỉ trong phủ Tế
Ninh hầu, nhàm chán nhìn đại thiếu gia Đậu Văn Xương của Đậu gia chuốc
cho Ngụy Đình Du uống rượu, thế nhưng tên Ngụy Đình Du kia còn cao hứng
phấn chấn uống không thôi.
Hắn không khỏi thấp giọng khinh thường
mắng một câu “Ngu ngốc”, Uông Thanh Hoài ngồi đối diện trên bàn tiệc
nói: “Sao cữu huynh Đậu gia tính y chang nhau vậy, gặp cô gia là chuốc
rượu, sau này ai lấy khuê nữ nhà bọn họ đúng là mãn kiếp khổ sở rồi!”
Uông Thanh Hoài uống hơi nhiều, bật cười hai tiếng.
Cố Ngọc vươn cổ nhìn quanh: “Thiên Tứ ca
chạy đâu rồi? Giờ tân nương tử đã vào động phòng rồi, sao hắn còn chưa
về? Không phải là về nhà rồi chứ?” Lại cảm thấy Tống Mặc không phải là
người tính tình tùy tiện như vậy, sai thư đồng của mình. “Đi tìm xem.”
Thư đồng đáp lời rồi đi.
Tống Mặc nhìn ngõ Hòe Thụ treo mấy chiếc đèn sáng rực, sắc mặt còn tối hơn cả bóng đêm.
“Ngõ Hòe Thụ không có ai?” Hắn hỏi lại.
“Ngoài mấy hạ nhân ra thì mọi người trong Đậu gia đều đến ngõ Tĩnh An Tự rồi.” Chu Thành Nghĩa nói như chém đinh
chặt sắt. “Hôm nay Đậu gia tứ tiểu thư thành thân, Đậu gia ngũ phu nhân
và con dâu, cháu chắt đã đến ngõ Tĩnh An Tự từ hôm qua, đến giờ còn chưa về, chỉ có Đậu các lão và mấy ma ma ở nhà thôi.”
Chẳng lẽ Đậu Chiêu vẫn còn ở ngõ Tĩnh An Tự?
Tống Mặc lòng nóng như lửa đốt, đầu óc xoay chuyển.
Ngụy gia nếu muốn lấy người khác thì từ
hôn với Đậu gia là được, cần gì phải thay mận đổi đào? Có thể thấy được
tân nương thay người khác, Ngụy gia cũng không biết.
Đậu gia nhà cao cửa rộng. Đậu Nguyên Cát
lại là các lão cao quý, không thể không biết hậu quả của việc giả mạo
thành hôn, người gả qua chắc chắn có thân phận tương đương với Đậu
Chiêu…
Hắn nghĩ ra Đậu Chiêu còn có một muội muội.
Người gả qua chẳng lẽ là muội muội của Đậu Chiêu?
Nhưng vì sao chứ?
Hôn nhân vốn vì hai họ kết gia. Đậu gia
và Ngụy gia một văn một võ, vốn không cùng một đường, hơn nữa Ngụy gia
chẳng quyền chẳng thế, Đậu gia căn bản không cần phải vì gắn kết hai nhà mà làm ra trò hề cho mọi người trong thiên hạ cười chê này.
Suy nghĩ nảy lên trong đầu, mắt Tống Mặc nhất thời lộ ra tia sáng lạnh lẽo/
Hành cung tránh nóng không thể trang
nghiêm oai vũ như Tử Cấm Thành, Hoàng thượng cũng không nghiêm túc như
khi ở trong cung, thường thường chơi đùa với tần phi và đám hoàng tử nhỏ tuổi. Thậm chí còn thường trêu ghẹo bọn họ, đi theo Kim Ngô vệ biểu
diễn kỵ xạ, trong số đó có hắn và Đổng Kỳ là xuất thân hiển hách nhất.
Thỉnh thoảng được Hoàng thượng kêu đến nói chuyện.
Mới ba ngày trước, trong sổ con của Bộ Binh có mời Lại Bộ Vương Hành Nghi đi khảo sát.
Lúc ấy Hoàng thượng cười nói “Vương Hựu Tỉnh này cũng là một nhân tài”, bảo Uông Uyên đem sổ con này đưa cho Lương Kế Phương.
Chẳng lẽ chuyện này là do Vương thị ở giữa quấy rối?
Lòng Tống Mặc như bị rắc một lớp hạt tiêu, nóng rát, đau đớn.
Khốn kiếp!
Con mẹ nó, một lũ khốn kiếp!
Chuyện gả thay này, một người có thể làm nổi sao?
Tống Mặc lại nghĩ đến lời đồn đại trước
khi Đậu Chiêu xuất giá. Nghĩ đến Đậu Chiêu bảo hắn đừng nhúng tay vào,
nói nàng tự có chủ trương. Có phải từ lúc đó, Đậu Chiêu đã phát hiện ra
điều gì không?
Đậu Chiêu thông minh như vậy, nếu xem
thường Ngụy Đình Du thì đã sớm từ hôn, cần gì phải năm lần bảy lượt làm
ầm ĩ với Ngụy gia chứ?
Nàng toàn tâm toàn ý muốn gả đến Ngụy gia, bọn họ lại cứng rắn hủy nhân duyên của nàng?
Là Vương gia liên thủ với Đậu gia? Hay là Vương gia làm chủ, Đậu gia mắt nhắm mắt mở cho qua?
Có phải Ngụy Đình Du và muội muội của Đậu Chiêu sớm đã có tư tình?
Thành thân là chuyện cả đời có một, nếu không có nữ tử nào chịu lén lút gả đi?
Hay là, căn bản không phải là lén lút mà là công khai, quang minh chính đại gả đi!
Roi ngựa của Tống Mặc vút qua không khí, đánh vào tường, bột mịn lả tả rơi xuống để lại vết roi dài.
Bọn họ chẳng qua là coi thường Đậu Chiêu mất mẹ từ nhỏ, không ai làm chủ cho nàng mà thôi.
“Hạ Liễn!” Tống Mặc thấp giọng nói,
“Ngươi mang theo mấy người đến cửa hàng của Đậu gia xem Trần tiên sinh
có ở đó không. Nếu có thì dẫn bọn họ đến ngõ Tĩnh An Tự, nếu không có
thì lập tức đến ngõ Tĩnh An Tự. Chu Thành Nghĩa, các ngươi đi theo ta.”
Đám người Hạ Liễn lặng lẽ ôm quyền, bóng người u linh biến mất trong đêm tối mờ mịt.
※※※※※
Đậu Chiêu vất vả lắm mới dàn xếp xong chỗ Kỷ thị, bên tai đã truyền đến tiếng mõ sang canh bốn.
Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn.
Ánh trăng cong cong bàng bạc treo cao, mấy đốm sao nhỏ lấp lánh sáng.
Ngày mai hẳn là một ngày đẹp trời.
Thích hợp để xử lý chuyện của Đậu Minh.
Đậu Chiêu đang thầm nghĩ, lại thấy Tố Tâm vội vã đi vào.
“Tiểu thư, Đoạn hộ vệ vừa có ám hiệu, nói là có người xông vào, bảo chúng ta trốn trong phòng đừng ra ngoài.”
Đậu Chiêu ngạc nhiên nói: “Phụ thân ta
chẳng qua chỉ là một quan ngũ phẩm nho nhỏ mà thôi, đến thượng triều còn chẳng có phần của người thì sao có thể có ai muốn xông vào Đậu gia chứ? Có muốn làm gì cũng nên đến ngõ Hòe Thụ mới phải!”