Lời nói thốt ra trong lúc giận dữ có vẻ
quá đột ngột khiến cho hắn nhìn vào ánh mắt Đậu Chiêu, tim như nổi
trống, đập thình thịch.
Nhiệt huyết dần bình thường trở lại, suy
nghĩ cũng dần bình ổn, bình tĩnh và lý trí lại quay trở về khiến hắn
không khỏi cẩn thận nghĩ lại khi nãy mình xúc động… Nhưng càng nghĩ lại
càng cảm thấy chủ ý lấy Đậu Chiêu thật tuyệt vời!
Ít nhất, xuất thân của hắn còn cao quý
hơn Ngụy Đình Du, tài năng của hắn còn xuất chúng hơn Ngụy Đình Du,
trong mắt danh môn phu nhân ở kinh thành này, càng là chàng rể quý được
hoan nghênh hơn Ngụy Đình Du nhiều.
Còn đòn phản kích nào hay hơn là gả cho một người hơn đứt vị hôn phu cũ về mọi mặt!
Mối hôn sự này đủ để ngăn chặn những lời khiêu khích, châm chọc và những lời đồn đại không hay ho về Đậu Chiêu!
Tống Mặc nhất thời cảm thấy hưng phấn hẳn lên.
Tay hắn càng nắm chặt tay Đậu Chiêu hơn:
“Đậu Chiêu, nàng gả cho ta đi! Ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, để cho
những kẻ dám coi thường nàng được đẹp mặt, cho bọn họ hối hận vì đã đối
xử không tốt với nàng!”
Đem thành tựu của mình để khiến Đậu Chiêu được vinh quang.
Cảm giác đau đau từ cánh tay truyền đến khiến Đậu Chiêu nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng không khỏi nhìn về phía Tố Tâm.
Tố Tâm cũng đang trợn trừng mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Lúc này Đậu Chiêu mới dám khẳng định lời mình vừa nghe không phải là ảo giác của bản thân.
Xem ra, Tống Mặc đã biết chuyện Đậu Minh gả thay nàng.
Nàng không khỏi hỏi: “Làm sao ngươi biết được tân nương tử không phải là ta?”
Đậu Chiêu phái Tố Lan qua bên kia tìm
hiểu tin tức, nếu lúc bái đường Ngụy Đình Du đã phát hiện tân nương tử
bị tráo đổi thì chắc chắn Tố Lan đã sớm truyền tin qua, Đậu gia cũng
không thể bình tĩnh như vậy được.
Tống Mặc kể lại mọi chuyện một lượt.
Lòng Đậu Chiêu pha trộn đủ mọi cảm xúc, không biết là cảm giác gì.
Tống Mặc chẳng qua chỉ gặp mình vài lần,
Ngụy Đình Du lại là vị hôn phu của mình… Nàng và Đậu Minh một cao một
thấp, bộ dáng hoàn toàn khác nhau, Tống Mặc chỉ dựa vào mấy động tác đã
nhận ra tân nương tử không phải là mình mà Ngụy Đình Du. Giờ hẳn là đã
vào tân phòng rồi…
Nàng nhất thời không nói được gì.
Tống Mặc lại thúc giục nàng: “Nàng cảm thấy thế nào?”
Đậu Chiêu không khỏi có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười.
“Ngươi cho rằng đang chơi đồ hàng sao?”
Nàng cười, khẽ trách mắng hắn, “Ngụy Đình Du lấy muội muội ta, ta phải
tìm người có thân phận hiển hách, địa vị lừng lẫy, tướng mạo anh tuấn,
năng lực xuất chúng, hơn hẳn Ngụy Đình Du về mọi mặt thì mới gả qua được sao? Ta có cuộc sống mong muốn của mình. Cần gì phải so đo với bọn họ?”
Tống Mặc há miệng thở dốc, hồi lâu sau cũng không nói được gì.
Đậu Chiêu thực sự nghĩ như vậy.
Cảm thấy mình so với Ngụy Đình Du, thân phận hiển hách, địa vị lừng lẫy, tướng mạo anh tuấn, năng lực xuất chúng hơn hẳn …
Suy nghĩ này cũng quá nông cạn rồi!
Hắn tự khinh bỉ mình một hồi.
Nhưng trong sự khinh bỉ cũng có chút vui sướng khiến hắn lâng lâng.
Tống Mặc vội trấn áp cảm giác này lại, có chút giấu đầu hở đuôi mà nói: “Vậy nàng có chủ ý gì không?” Nghĩ đến
những lời lúc trước vô tình nghe được, lại không tiện chỉ trích Đậu Thế
Anh trước mặt Đậu Chiêu, đành phải nhắc nhở Đậu Chiêu. “Chẳng lẽ nàng
thực sự định ở nhà kén rể sao?”
Đậu Chiêu thoáng chút do dự.
Nếu kiếp trước Tống Mặc dám giết cha giết em, kiếp này dám cùng phụ thân giành lấy địa vị tương đương thì hiển
nhiên cũng là người không coi trọng lễ phép.
“Đúng là ta định ở nhà đó!” Nàng thản
nhiên nói, “Nhưng cũng không muốn kén rể.” Nàng cười tự giễu, “Ta định
vĩnh viễn ở lại Đậu gia, làm cô nãi nãi ai cũng phải tránh xa!”
“Sao có thể như vậy được?!” Tống Mặc
không chút suy nghĩ đã phản đối. “Nếu nàng ở lại Đậu gia, lúc lệnh tôn
còn sống thì không sao nhưng nếu lệnh tôn không còn, nàng tính sao bây
giờ? Dù có là anh em cùng cha cùng mẹ thì ở giữa còn cách cô em dâu,
huống chi nàng chỉ có một muội muội, muội muội muội phu này lại không
đáng tin…” Sau đó nghĩ tới những chuyện xảy ra xung quanh Đậu Chiêu
trước khi nàng xuất giá, nghĩ chuyện này chỉ có Vương thị là đứng giữa
chiếm lợi mà thôi nên còn đang nghi ngờ, kẻ chủ mưu đứng sau màn lần này chính là Vương thị. Hơn nữa biết Đậu Chiêu và Vương thị không ưa nhau
nên lại càng không tán thành việc Đậu Chiêu ở lại Đậu gia.
Hắn đem chuyện Vương Hành Nghi được Hoàng thượng thưởng thức nói cho Đậu Chiêu biết: “… Nàng đừng xem thường mấy
câu này của Hoàng thượng. Triều đình có biết bao quan viên lớn nhỏ, có
thể được Hoàng thượng nhớ tên lại chẳng mấy người, nếu ta là Vương Hành
Nghi, chắc chắn đã lấy chuyện này làm tiền đề, nghĩ cách tiến thêm một
bước. Vương thị nếu có thể để Đậu Minh thay nàng gả đến Ngụy gia thì rất có thể hứa gả nàng một cách tùy tiện cho người khác. Trong vấn đề hôn
nhân đại sự của nàng, Vương thị có quyền, nàng muốn chống đối Vương thị
thì cần phải có thiên thời địa lợi nhân hoà, nhưng thiên thời địa lợi
nhân hoà này lại là điều khó nắm bắt nhất, chỉ có thể gặp chứ không thể
cầu. Nàng đừng bao giờ sơ ý!” Lại nói, “Ta thấy nàng bị động ứng phó còn không bằng chủ động ra tay, ngược lại có thể đánh cho nàng ta trở tay
không kịp, phải kiêng kị nàng!”
Ngữ khí của hắn thành khẩn, trong ánh mắt lại có mấy phần lo lắng khiến Đậu Chiêu thầm cảm kích, lại càng cảm
động vì những gì cữu cữu, cữu mẫu đã làm cho mình.
Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta vào trong phòng nói chuyện nhé?”
Tống Mặc thoải mái đáp “Được!”
Tố Tâm nghe thế mà toát mồ hôi hột.
Lúc này nếu có người đột nhiên xông vào thì phải giải thích sao đây?
Hơn nữa là đúng lúc ngũ tiểu thư vừa mới thay tiểu thư gả đến Ngụy gia còn chưa biết sẽ ra sao!
Nhưng nếu cứ đứng trong sân nói chuyện lại càng dễ bị người phát hiện.
So lợi hại thì vào trong nhà nói chuyện vẫn hơn.
Tố Tâm nghiến răng, giúp Đậu Chiêu và Tống Mặc vén rèm cửa, lại pha trà thiết quan âm hảo hạng bưng vào.
Đậu Chiêu uyển chuyển đem việc năm đó mẫu thân qua đời nói cho Tống Mặc: “… Nếu không phải như thế, ta lấy đâu ra bạc mà mở cửa hàng? Ngươi đừng lo lắng, Vương Ánh Tuyết sẽ không làm gì được ta đâu, ngược lại sau chuyện này, chỉ sợ Vương Ánh Tuyết càng khó
sống an ổn ở Đậu gia, Đậu gia ngại to chuyện sẽ không hưu nàng nhưng
nàng ta cũng đừng hòng nhúng tay vào chuyện gì trong nhà nữa.”
Về phần Tây Đậu rốt cuộc có bao nhiêu bạc, nàng khiêm tốn cũng không nói gì.
Suy tính của Đậu gia, nàng cũng không nói.
Dù sao đó chỉ là ước định bằng miệng, chỉ cần không viết ra giấy trắng mực đen thì còn có thể thay đổi, nàng
không thể đem chuyện còn chưa quyết định đi rêu rao khắp nơi, nếu vạn
nhất tình hình có biến hóa thì chẳng phải là mình bịa đặt gây chuyện
sao?
Tống Mặc trước kia đã thoáng cảm giác Đậu Chiêu hẳn là có tiền riêng có thể tự do chi tiêu, hắn vẫn nghĩ bạc đó
là của hồi môn của mẫu thân nàng để lại, lại không nghĩ rằng thì ra mọi
chuyện là thế này!
Khó trách chuyện gì nàng cũng đều phải tự dựa vào chính mình!
Hắn lại nghĩ đến chuyện của mình, cảm
thấy có lẽ trên đời này không còn ai đáng thương hơn mình nhưng nào ngờ
những gì Đậu Chiêu gặp phải còn đáng buồn hơn hắn!
Sở dĩ Vương thị trăm phương ngàn kế đem con gái ruột gả cho Ngụy Đình Du là vì hai người đó đã lén lút qua lại?
Tống Mặc buồn bã trầm ngâm hồi lâu rồi thấp giọng nói: “Nàng không gả ra thì số bạc đó sẽ do người Đông Đậu
quản, chắc chắn sẽ khiến những kẻ còn lại trong Đậu gia thèm thuồng. Dù ở lại nhà cũng khó mà được sống yên ổn. Huống chi lệnh tôn sẽ nghĩ sao…
Lão nhân gia chắc gì đã muốn thấy nàng sống cô độc suốt quãng đời còn
lại. Vạn nhất lệnh tôn kiên trì muốn nàng kén rể thì nàng phải làm sao
đây? Dù nàng lấy được vị hôn phu trung hậu, lệnh tôn đang tuổi tráng
niên, vạn nhất lại sinh thêm một đứa con trai thì nàng phải làm sao? Vạn nhất cả lệnh tôn lẫn cữu cữu nàng đều qua đời, đệ đệ nàng lại liên thủ
với Đông Đậu chia lại tài sản của nàng, thậm chí không tiếc mọi giá kéo
lên công đường thì nàng phải làm sao?”
Người ở rể không được tham gia thi cử, cũng có nghĩa rằng lúc ấy Đậu Chiêu không được triều đình ủng hộ.
Hắn nghĩ lại, luôn cảm thấy con đường trước mắt của Đậu Chiêu quá chông gai.
Đậu Chiêu sao lại không biết những chuyện này!
Nhưng cũng không thể vì tương lai gian nan mà ngồi đây chờ chết chứ?
Nhưng nếu so với những khó khăn có thể
gặp phải này, nỗi khổ của hôn nhân nàng từng nếm trải lại càng khiến
nàng thấy sợ hãi hơn.
Hoặc có lẽ, đây chính là cuộc sống.
Chẳng bao giờ có lúc được vẹn toàn hoàn mỹ,
Ngươi chỉ có thể chọn ra một loại cực khổ mà ngươi cho rằng ngươi có thể chịu đựng được!
Hai người đều mang tâm sự riêng của mình, căn phòng nhất thời trở nên im ắng.
Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn, ma ma đi hầu hạ bên ngoài thì mới kinh ngạc phát hiện trời đã sáng rồi.
Tống Mặc không khỏi nói: “Chuyện ta nói, nàng cứ suy nghĩ cho cẩn thận.”
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, chân thành, có thể nhìn ra là đã suy nghĩ rất cẩn thận, điều này khiến Đậu Chiêu không thể không trịnh trọng suy nghĩ.
Đừng nói nàng đã có kế hoạch đối phó với
hai nhà Kỷ, Đậu mà dù không có, dùng một lời nói dối để che giấu một lời nói dối khác sẽ chỉ khiến sự tình càng lúc càng bất ổn, thậm chí là
càng không thể cứu vãn nổi!
Nàng uyển chuyển nói: “Chuyện này cứ để ta tự giải quyết đi thôi!”
“Nhưng mà…” Tống Mặc còn định thuyết phục Đậu Chiêu nhưng Đậu Chiêu cảm thấy, tranh luận về chuyện chưa xảy ra sẽ luôn không thể ngã ngũ được đúng sai, không thể đưa ra kết luận, không
bằng dừng lại đi. Để hắn không trông chờ gì nữa là được.
Nàng nghiến răng, lời ít ý nhiều: “Thế tử gia, ta không thể gả cho ngươi!”
“Sao lại không thể…” Tống Mặc còn chưa nói hết thì đã biết sắc.
Không sai.
Hôn sự của mình cũng không do mình quyết định.
Mình có tư cách gì nói bừa bãi trước mặt Đậu Chiêu?
Lập tức, sắc mặt hắn tái nhợt đến cùng cực, trong mắt cũng có mấy phần xấu hổ.
“Đúng, thật xin lỗi!” Lần đầu tiên Tống
Mặc phải xin lỗi vì không thể thực hiện lời hứa hẹn của mình, lại là
trước mặt Đậu Chiêu mà hắn luôn xem trọng, điều này khiến cho hắn cảm
thấy vô cùng xấu hổ, “Là ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi!”
Đậu Chiêu nhất thời hối hận vì mình đã nói quá thẳng thắn.
“Không sao, không sao!” Nàng vội vàng
nói. “Ta chỉ cảm thấy…” Cảm thấy cái gì? Tìm cớ nào để Tống Mặc không
cảm thấy bị tổn thương! Đương nhiên là ăn ngay nói thật… Đậu Chiêu
thoáng chần chừ rồi quyết đoán nói: “Ngươi nói ngươi muốn lấy ta, ta rất cảm kích. Chỉ là đã xảy ra chuyện thế này, ta cũng quyết định sẽ không
thành thân nữa!”
Là không muốn gả cho mình? Hay là không muốn lập gia đình nữa?
Tống Mặc tuổi thiếu niên, lúc này là thời điểm hắn mẫn cảm nhất.
Hắn suy đi tính lại trong lòng, lần đầu
tiên trong đời không dám mở miệng hỏi đén cùng, chỉ có thể hơi hơi cúi
đầu, nhẹ nhàng bâng quơ cười nói “Biết rồi!” Nhưng vẻ mặt vẫn không che
giấu được sự thất bại.
Đậu Chiêu nhìn vậy mà đau lòng, không
nhịn được lại giải thích: “Gả cho người khác, không chỉ phải hầu hạ
trượng phu, quản thúc tiểu thiếp, lại phải nuôi dạy con cái, nhưng những chuyện này đâu phải là thiên đạo thù cần*, ta thực sự không dám chắc
mình có thể làm tốt, đơn giản cứ trốn tránh cho xong, ích kỉ trốn tránh
trách nhiệm vậy. Thất phu nhân an bài Đậu Minh gả qua Ngụy gia, ta sớm
đã phát hiện nhưng cũng là biết thời biết thế, vừa vặn thừa dịp này có
thể danh chính ngôn thuận không thành thân chứ không phải không muốn gả
cho ngươi!”
[Thiên đạo thù cần: Chăm chỉ cần cù thì sẽ có kết quả]
Thật vậy sao?
Tống Mặc hoài nghi.
Nếu hắn muốn đánh một người, sẽ luôn dùng những lời lẽ nhỏ nhẹ để trấn an một phen.
“Ta biết rồi!” Hắn đột nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí, lại có cảm giác bi thương không thể nào áp chế nổi,
“Vậy nàng có chuyện gì thì cứ nói với ta một tiếng, kinh thành này ta
cũng quen thuộc hơn nàng, làm việc gì cũng tiện hơn nàng nhiều…” Nhìn
ánh sáng dần dần trở nên rực rỡ ngoài song cửa sổ kia, thần sắc hững hờ
mà đứng dậy cáo từ.
Đậu Chiêu lại như nhìn thấy Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ hờ hững lạnh nhạt kia.
Nhìn bóng lưng Tống Mặc đầy vẻ yếu ớt kia nhưng nàng vẫn quyết tâm, không nói gì thêm.
Tống Mặc bước xuống bậc thềm, không kìm lòng nổi mà quay đầu lại nhìn.