Ngụy Đình Du tỉnh lại trong cơn đau đầu,
còn chưa mở to mắt thì đã nghe một giọng nói dịu dàng đang hỏi mình:
“Hầu gia tỉnh rồi sao?” Mùi gỗ mộc thản nhiên ùa đến, thân mình mềm mại
đỡ lấy mình, bát sứ ấm áp từ từ kề bên miệng: “Hầu gia, uống bát canh
giải rượu sẽ thoải mái hơn đó!”
Hắn lười biếng mở to mắt ra, mơ mơ màng
màng uống hết bát canh giải rượu, lại gục đầu định ngủ tiếp, lòng thầm
nghĩ tỳ nữ này là ai? Sao giọng nói lại xa lạ như vậy? Nhưng mà rất dễ
nghe, người mềm mại thơm thơm, động tác lại dịu dàng, so với gia đinh
bình thường hầu hạ mình thoải mái hơn nhiều… Suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu, hắn đột nhiên nhớ ra hôm qua mình đã thàn thân, không khỏi hét to
một tiếng, ngồi dậy, mở to mắt ra lại thấy Đậu Minh ngồi bên giường đang thu dọn bát canh còn chưa kịp đứng dậy.
“Ngũ tiểu thư?!” Mắt Ngụy Đình Du trợn
trừng như chuông đồng, “Ngươi… sao ngươi lại ở đây?” Hắn vô cùng bối rối nhìn quanh bốn phía, lòng lại sợ hãi liệu hôm qua mình có làm gì sai
không? Lọt vào tầm mắt lại là hỉ phòng đỏ thấm thì hắn mới chắc chắn
mình thực sự đang ở trong tân phòng nhà mình, lòng cũng an tâm hơn chút, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chợt nghe Đậu Minh dịu dàng cười
hỏi hắn: “Hầu gia làm sao vậy? Hay là gặp phải ác mộng?” Nói xong, kéo
tay áo che mặt cười, đôi mắt hạnh to tròn như làn nước mùa xuân lấp lánh tình ý dịu dàng khiến Ngụy Đình Du nhìn mà ngẩn ngơ, hồi lâu sau cũng
chưa lấy lại được tinh thần.
Đậu Minh gả thay đang lúc lo được lo mất, lúc trước thấy Ngụy Đình Du thấy mình là tránh như rắn rết, không khỏi
đau lòng như cắt nhưng nghĩ tới lúc mình quyết định gả thay thì lại hạ
quyết tâm, mặc kệ gặp phải khốn cảnh gì cũng không hối hận, không oán
trách, không về nhà mẹ kể khổ – dù sao cái gọi là nhà mẹ đẻ của nàng
chẳng qua cũng chỉ là tỷ tỷ bị nàng đoạt chồng, chỉ sợ đến chết sẽ không nhìn mặt nhau và một đám đường huynh biểu tẩu không muốn thấy nàng. Vì
mẫu thân có thể sống thoải mái ở Đậu gia, vì thể diện của mình, bất luận thế nào lần này nàng cũng phải quyết tâm sống hạnh phúc với Ngụy Đình
Du.
Lại giả bộ không thèm để ý, cố nén sự khó chịu trong lòng, cười khanh khách đùa giỡn với Ngụy Đình Du.
Ngụy Đình Du kia lại như lúc trước, lại ngây người nhìn mình.
Ý cười bên môi lại càng sâu.
Mẫu thân nói rất có đạo lý, nam nhân chỉ cần dỗ dàng hắn thì mười tên phải có đến chín tên sẽ mê muội quay đầu lại.
Nàng dứt khoát càng cúi người, cười duyên hỏi hắn. “Hầu gia có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Có cần thiếp thân
lại lấy cho ngài một bát canh giải rượu nữa?”
Ngụy Đình Du giật mình, tỉnh táo lại.
Trong mắt hắn lộ ra sự cảnh giác hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Tỷ tỷ ngươi đâu?”
Đậu Minh nghe vậy thì trợn tròn mắt, nước mắt thoáng chốc đã rơi xuống: “Hôm qua, hôm qua là ta thay tỷ tỷ cùng
Hầu gia bái thiên địa, vào tân phòng…” Nói xong, hai má ửng hồng tựa như đóa hoa đào mùa xuân, mềm mại mà diễm lệ.
Cuối cùng Ngụy Đình Du cũng chẳng còn
lòng dạ nào mà thưởng thức, hắn toát mồ hôi, thất thanh hô lớn: “Sao có
thể như vậy được? Tỷ tỷ ngươi đâu? Xảy ra chuyện gì?”
Thượng phòng của Hầu phủ, theo quy chế là bảy xà năm gian. Mã Tuấn Gia ở bên ngoài canh chừng cả một đêm. Lúc này nghe được động tĩnh, biết sự việc đã bại lộ, Tế Ninh hầu muốn truy cứu
trách nhiệm.
Tiểu thê tử ngủ một đêm, lại là thiếu nữ
xinh đẹp, đương nhiên càng khiến người ta muốn nhìn ngắm hơn loại đàn bà đã quá nửa đời người như nàng, Mã Tuấn Gia đâu có thể ngây ngốc tùy
tiện xông vào?
Nhìn mấy nha hoàn hồi môn ra dấu, có một tiểu nha hoàn đi vào kéo hết mọi người trong phòng rời đi.
Mã Tuấn Gia dán lỗ tai lên cửa phòng nghe lén.
Trong phòng liền truyền đến tiếng khóc nức nở của Đậu Minh.
“Có thể có chuyện gì chứ? Hầu gia chẳng
lẽ còn không hiểu tâm tư của tỷ tỷ sao? Lần trước ta hẹn Hầu gia đến
chùa Đại Tướng Quốc, chính là vì trong nhà lắm người nhiều miệng, sợ có
người xấu xa nói bậy bạ trước mặt tỷ tỷ khiến tỷ tỷ ghen tị. Ai mà ngờ
chuyện này cuối cùng vẫn bị tỷ tỷ biết, tỷ ấy không muốn gả qua đây,
sống chết đòi ngũ bá mẫu giúp tỷ ấy từ hôn.”
“Từ hôn thì từ hôn, nhưng vì tỷ tỷ không
đám ứng, luôn nói Đậu gia làm chậm trễ hôn sự của ngươi, muốn Đậu gia
bồi thường nhà các ngươi. Đậu gia Bắc Lâu chúng ta là thế gia nhiều đời, con cháu đầy nhà, ngũ bá phụ là các lão đương triều cao quý, nếu đồng ý bồi thường cho nhà các ngươi, sau này con cái trong họ tộc gặp chuyện
như vậy chẳng phải sẽ học theo sao? Như vậy còn đâu là thể diện của ngũ
bá phụ nữa?”
Chuyện này là tại tỷ tỷ không tốt!
“Cái này…” Ngụy Đình Du lau mồ hôi trên trán, đuối lý.
Đậu Minh lau lau nước mắt rồi liếc mắt nhìn qua.
Nàng ta cười trộm rồi lại òa lên khóc
thất thanh: “Ngũ bá mẫu ta đâu chịu? Tỷ tỷ ta lại kiên quyết không chịu
gả qua, đến giờ lên kiệu hoa, cũng chẳng biết vì sao tỷ tỷ ta đột nhiên
hôn mê bất tỉnh, kiệu hoa nhà các ngươi lại đưa đến cửa rồi, trong nhà
đều bối rối. Mọi người lại bắt đầu trách ta, trách ta gây họa nên ta
kiên quyết thay áo cưới của tỷ tỷ…” Nói tới đây, nàng lại bối rối lau
mặt, ưỡn thẳng người, quật cường nói. “Tuy rằng chúng ta đã bái thiên
địa, nhưng tối qua ngươi say khướt, chưa làm gì hết, chúng ta vẫn là
thanh bạch. Nếu lòng ngươi vẫn còn nhớ thương tỷ tỷ ta, nhân lúc trời
còn sớm, chúng ta còn chưa tế bái tổ tiên, ngươi đưa ta về. Nếu tỷ tỷ ta nguyện theo ngươi về đây, ngươi có tín ước trong tay, lại mời Diên An
hầu phu nhân làm mai mối, xin bà giúp ngươi đòi người, hoặc muốn Đậu gia đền bạc đều được. Ngươi thấy sao thì cứ làm vậy, thiết xin nghe theo
Hầu gia hết!” Nói xong mím chặt môi, bộ dáng như để mặc người xử lý
nhưng nước mắt lại như mưa, lặng lẽ rơi xuống.
Ngụy Đình Du thấy nàng như đóa hải đường
nhỏ bé yêu kiều, lòng rất sợ hãi nhưng lại tỏ ra dứt khoát kiên quyết
như vậy, tim sớm đã tan chảy, sao còn có tâm tư cẩn thận suy xét lại lời Đậu Minh nói. Chỉ là theo bản năng cảm thấy, nếu đưa Đậu Minh về, chỉ
sợ nàng sẽ không thể sống nổi nữa. To chuyện rồi, Đậu gia mất mặt, Ngụy
gia bọn họ cũng sẽ bị người đời chỉ trỏ, cùng Đậu gia lên công đường là
không thể… Nhưng thê tử của hắn là Đậu Chiêu!
Trong đầu hắn lại hiện ra khuôn mặt rạng rỡ như nắng tháng năm kia, lòng lại do dự.
Mình đã nói đến nước này rồi mà Ngụy Đình Du vẫn còn đang do dự.
Đậu Minh nhìn vậy mà nghiến răng nghiến
lợi, đứng phắt dậy, mạnh mẽ nói: “Ta cũng sẽ không để Hầu gia phải khó
xử!” Sau đó đập đầu vào cột nhà sơn đỏ thẫm kia.
“Ngũ tiểu thư!” Ngụy Đình Du hoảng hốt,
nhảy dựng lên rồi vội tiến đến ôm lưng Đậu Minh. “Có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói! Vạn vạn lần không thể chết được!”
“Ta không chết thì còn sống để người khác cười chê sao?” Đậu Minh giãy dụa, còn định đập đầu vào cột tiếp.
“Đừng như vậy, đừng như vậy!” Ngụy Đình Du hoảng hốt tột độ.
Mã Tuấn Gia vội phá cửa mà vào.
“Tiểu thư, cô gia, có chuyện gì vậy?”
Không ngờ ngũ tiểu thư còn có thủ đoạn này! Có ngũ tiểu thư, chuyện này
đã thành công quá nửa rồi! Nàng không nhịn được mà ngầm khen gợi Đậu
Minh nhưng vẻ mặt lại tỏ ra sợ hãi. “Có cái gì thì từ từ nói chuyện, từ
từ nói chuyện! Vừa mới thành thân, sắp tới sẽ có người đến mời các ngươi đi cúng bái tổ tiên, nhận người thân. Chuyện này nếu làm lớn…” Nàng nói với Đậu Minh, “Thái phu nhân chắc chắn sẽ cảm thấy tiểu thư tính tình
tùy tiện, vừa vào cửa đã không tôn trọng phu quân.” Lại nói với Ngụy
Đình Du: “Dạy con giữa nhà dạy vợ bên gối. Tiểu thư nhà tôi dù có gì
không đúng thì cô gia cũng không thể làm huyên náo được, về sau tiểu thư nhà tôi còn phải lo liệu việc nội trợ trong quý phủ đây, cô gia không
tôn trọng tiểu thư nhà tôi thì người trong phủ còn ai kính phục tiểu thư nữa? Nói gì thì nói, đều là chuyện hại mình hại người! Vẫn xin Hầu gia
bớt giận. Có chuyện gì thì từ từ nói với tiểu thư nhà tôi. Tiểu thư nhà
tôi được dạy dỗ từ nhỏ, đọc sách ngàn vạn, có đạo lý gì mà không hiểu?
Cũng không phải là loại người không biết tốt xấu, điều tốt của Hầu gia,
đương nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng.” Vừa nói vừa ngăn Đậu Minh lại.
Ngụy Đình Du sớm đã bị Đậu Minh làm cho sợ hãi, thấy có người đến khuyên thì thần sắc cũng thoải mái, thở phào một hơi.
Đậu Minh liền nhân cơ hội bổ nhào vào
lòng Mã Tuấn Gia, khóc lớn lên: “Hầu gia muốn đưa ta về, chẳng bằng ta
chết ở đây luôn cho xong. Sớm biết như vậy ta đã không thay tỷ tỷ gả
qua! Muốn trách chỉ trách ta quá mềm lòng, sợ Hầu gia bị xấu mặt mà quên mất trong lòng Hầu gia chỉ có tỷ tỷ ta…”
Nghe nói Đậu Minh là vì hắn mới gả qua,
Ngụy Đình Du nhất thời áy náy không thôi, vội nói: “Không phải, không
phải!” Về phần rốt cuộc là cái gì “Không phải”, hắn cũng nói không nên
lời.
Đậu Minh dứt khoát khóc òa lên.
Mã Tuấn Gia thầm khen một tiếng trong
lòng “Lời này nói rất hay”, vẻ mặt lại lập tức nhìn trừng trừng, vừa nắm chặt bả vai Đậu Minh giúp nàng lau nước mắt vừa quát lớn: “Đây là Hầu
gia không đúng! Trước khi thành thân, đâu phải Hầu gia không biết ngũ
tiểu thư nhà ta trông thế nào? Giờ đã bái thiên địa, vén khen trùm, uống rượu giao bôi, vào động phòng mà lại không thừa nhận? Vậy lúc đầu sao
còn làm? Trong thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?” Nàng nói xong lại đỡ Đậu Minh ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh, bước nhanh đến túm
chặt tay Ngụy Đình Du, “Đi, chúng ta đến phủ Thuận Thiên xin thanh thiên đại lão gia phân xử đi! Xem xem đạo lý rốt cuộc là ở đâu!”
Kéo kéo đẩy đẩy như thể quyết phải cùng Ngụy Đình Du đến phủ Thuận Thiên mới thôi.
Đậu Minh bưng mắt, khóc như thể đau lòng sắp chết.
Ngụy Đình Du chỉ cảm thấy đầu to như cái
đấu, lòng hiểu rõ chuyện gả thay không đơn giản như vậy, chắc chắn phải
có sự đồng ý của trưởng bối Đậu gia, mình trúng kế rồi. Nhưng lời nói
của Mã Tuấn Gia lại cũng rất có lý, nhất thời hắn hoảng hốt đến toát mồ
hôi, cảm thấy Mã Tuấn Gia này làm việc quá mạnh mẽ, hắn không thể nói
nổi một câu phản bác, nếu không phải nể nàng là người của Đậu gia, nếu
mình động thủ thì sẽ không ổn, bằng không thì sớm đã đá bay ra khỏi cửa, sao có thể để mặc nàng ngang ngược như vậy.
Mặt hắn xanh mét lại.
Đậu Minh luôn để ý đến Ngụy Đình Du đương nhiên là nhìn ra điều này.
Nàng bất chấp đang khóc, bước lên ngăn Mã Tuấn Gia lại: “Muốn trách thì trách ta không may mắn, số khổ thôi, có
liên quan gì đến Hầu gia đâu? Ngươi mau buông tay đi!”
Ngũ phu nhân muốn nhận mối hôn sự này,
qua một cửa trước mắt, Tế Ninh hầu vẫn là ngũ cô gia của Đậu gia, mình
chẳng qua chỉ là một người hầu trong phòng thái phu nhân, sao dám làm
quá với ngũ cô gia!
Mã Tuấn Gia lập tức buông tay, ôm Đậu
Minh khóc òa lên: “Ngũ tiểu thư đáng thương của tôi! Sao tiểu thư lại
ngốc nghếch như vậy? Ngụy gia mất mặt thì kệ họ, có liên quan gì đến
tiểu thư đâu? Sao tiểu thư lại hấp tấp nhảy ra, người ta đâu có cảm kích mà chỉ cảm thấy phiền toái mà thôi…”
Mã Tuấn Gia này cũng thật biết ăn nói!
Đậu Minh hận không thể thưởng cho nàng ta một hồng bao thật dày.
Đậu Minh và Mã Tuấn Gia ôm nhau khóc rống lên.
Ngụy Đình Du choáng váng.
Trái không ổn, phải không xong.
Căn phòng trở nên hỗn loạn.
Ma ma thân tín của Điền thị sớm đã nghe
được động tĩnh phụng mệnh Điền thị đến thăm dò thực hư, nghe vậy vội
vàng chạy về báo tin cho Điền thị.