Cửu Trọng Tử

Chương 225: Uớc hẹn




Ngày mười hai tháng tám, Hoàng thượng từ hành cung Tây Uyển di giá về Tử Cấm thành. Đội ngũ hồi cung trước có kỳ thủ vệ mở đường, sau có Kim ngô vệ trấn giữ, chẳng qua chỉ là mấy chục dặm ngắn ngủi, đi lại chậm rãi, người phía trước vào cung mà người đi sau còn chưa ra khỏi hành cung, khiến cho đám dân chúng từ xa vây lại xem, hưng phấn chỉ trỏ, bàn tán không thôi.
Tống Mặc đang chuẩn bị xuất cung thì lại bị con nuôi của Uông Uyên là Uông Cách mời đến Từ Ninh cung.
Mẹ đẻ của Cảnh Phúc công chúa là Ninh phi nương nương cũng đang ở đó.
Thấy Tống Mặc đi vào, nàng liếc nhìn Tống Mặc một cái rồi cười khanh khách, thì thầm với Thái hậu nương nương đang ngồi ngay ngắn trên sập la hán mấy câu, Thái hậu nương nương cười gật gật đầu, thân thiết vẫy Tống Mặc qua, hỏi chuyện nhà Tống Mặc.
Bình thường nhìn Ninh phi nương nương ôn hòa là vậy, làm việc không quyết đoán nhưng không ngờ đến thời điểm mấu chốt lại quyết đoán như vậy, vừa tiến cung đã đến chỗ Thái Hậu nương nương cầu xin.
Xem ra, mình vẫn coi thường đám cung tần này rồi!
Tống Mặc tự thấy run sợ.
Hắn kính cẩn đáp lời Thái hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương và Thục phi nương nương nắm tay nhau đi vào.
Thấy Tống Mặc, Hoàng hậu nương nương cười rồi gật gật đầu với Tống Mặc, Thục phi nương nương cũng rất ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Ninh phi nương nương có chút trào phúng.
Tống Mặc cũng không định đứng đây cho mọi người nhìn, huống chi hắn không thể nào lại tạo mối quan hệ với những người này nữa.
Hắn mỉm cười hành lễ, hàn huyên vài câu rồi đứng dậy cáo từ.
Hoàng hậu nương nương mỉm cười nhìn theo hắn rời đi.
Tống Mặc ra khỏi cung Từ Ninh, cười cười rồi quay về phủ Anh Quốc công.
Nghiêm Triêu Khanh nói lại cho hắn: “Quốc công gia sáng sớm đã đưa tấu chương, giờ vào cung để gặp Hoàng thượng rồi.”
Tống Mặc cười nói: “Ông ấy tiến cung hẳn là muốn nói rõ hôn sự của ta và Đậu gia cho Hoàng thượng đó.” Bằng không thánh chỉ của Hoàng thượng đưa ra, hắn cũng đã đính hôn với Đậu Chiêu thì thánh chỉ đó há chẳng phải là thành trò hề – nếu Tống gia vì thế phải từ hôn với Đậu gia, hoàng gia chẳng phải mang tiếng bức ép thần tử sao. Nếu Tống gia không từ hôn với Đậu gia, vậy thì tôn nghiêm của hoàng gia ở đâu?
Hoàng thượng hồi cung, vừa mới thu xếp mọi thứ xong xuôi, nghe nói Tống Nghi Xuân cầu kiến. Nghĩ đến sau này có lẽ hắn sẽ thành thông gia với mình, đặt tấu chương của Thái tử qua một bên, gặp Tống Nghi Xuân trước.
Nhưng vạn lần cũng không ngờ được, Tống Nghi Xuân hấp tấm đến gặp hắn lại là vì xin cho Tống Mặc nghỉ ngơi mấy ngày.
“Nói như vậy, ngươi và Đậu gia đã viết hôn thư, hơn nữa đã định ngày thành thân vào hai tư tháng này?” Hoàng thượng dựa người trên sập dỗ, con mắt như thể vì tửu sắc quá độ mà đục ngầu hiện lên chút ánh sáng tinh anh. Ngữ khí rất nhẹ rất nhanh: “Vậy chẳng phải ngươi và Đậu Nguyên Cát sẽ thành thân gia? Đậu Nguyên Cát này, ở trước mặt trẫm sao chẳng nói gì nhỉ!”
Tống Nghi Xuân vội nói: “Sao dám đem chuyện nhà của vi thần ra quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Hoàng thượng được.”
Hoàng thượng không nói gì nữa, xua xua tay,
Tống Nghi Xuân vội cung kính lui xuống.
Mặt Hoàng thượng tối sầm lại.
Uông Cách tươi cười đi vào: “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương mời người qua nói chuyện.” Lại nói. “Hoàng hậu nương nương và Ninh phi nương nương, Thục phi nương nương đều ở đó.”
Uông Uyên ngồi bên hầu hạ không khỏi trừng mắt lườm Uông Cách một cái.
Uông Cách sửng sốt.
Hoàng thượng lại hung hăng đưa tay ném hết tấu chương trên án thư.
Tống Nghi Xuân lau mồ hôi rồi dẹp đường hồi phủ.
Nghe nói Tống Mặc đã quay về, hắn sai gia đinh mời Tống Mặc đến.
Nếu Tống Mặc biết mình đã sắp đặt cho hắn mối hôn sự như thế nào, vẻ mặt nhất định sẽ rất thú vị.
Tống Nghi Xuân không khỏi mỉm cười.
Gia đinh quay về đáp: “Thế tử gia ra ngoài rồi!”
Như uống rượu đang thơm nồng lại bị người dội nước lạnh vào.
Vẻ mặt Tống Nghi Xuân trở nên nghiêm khắc hẳn lên, hắn lớn tiếng quát mắng: “Thế tử gia đi đâu?”
Gia đinh kia sợ run cả người, hoảng hốt nói: “Tiểu nhân cũng không biết! Người bên Di Chí đường chỉ nói Thế tử gia đi gặp bằng hữu, rốt cuộc là ai tiểu nhân cũng không dám hỏi…” Hắn lẩm bẩm, người co rụt lại, bộ dáng như chuẩn bị chịu đòn.
Tống Nghi Xuân giận đến độ ngực phập phồng, nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn là không so đo với tên gia đinh kia.
Mà Tống Mặc lúc này đang vội vàng trốn vào bên gốc hoa rậm rạp, đợi hai ma ma đi tuần tra ban đêm cười nói đi qua, lúc này hắn mới nhặt dưới bụi hoa một hòn sỏi, “thùng” một tiếng, ném vào song cửa sổ Đậu Chiêu.
Phòng Đậu Chiêu còn đốt đèn nhưng một hồi lâu sau cũng không thấy có động tĩnh gì.
Tống Mặc cũng không nóng nảy, cách một hồi lại nhặt một hòn sỏi ném qua.
Đậu Chiêu đang dựa vào đầu giường đọc sách nhưng Tố Tâm ngồi bên thêu thùa may vá thì lại để ý, lẳng lặng mở he hé cửa sổ, thấy Tống Mặc đứng dưới bóng cây.
“Tiểu thư, Thế tử gia đến.” Nàng thấp giọng nói.
Đậu Chiêu hoảng hốt.
Nghĩ Tống Mặc buổi sáng mới đến.
Mời hắn đến thư phòng nói chuyện đi!” Đậu Chiêu nói xong, thay xiêm y rồi bước vào phòng không đốt đèn.
Tố Tâm mở cửa cho Tống Mặc.
Tống Mặc đưa cho Tố Tâm hai cái tráp, gật đầu nói: “Hạt đậu trong cung.”
Tố Tâm không khỏi liếc nhìn Đậu Chiêu một cái, uốn gối hành lễ cảm tạ, phụng trà rồi lui xuống.
Tống Mặc hỏi Đậu Chiêu: “Nàng tìm ta có việc gì vậy?”
Đậu Chiêu mất một hồi lâu cũng không biết nên nói gì cho phải.
Tống Mặc cũng không hỏi, im lặng ngồi ở đó đợi nàng lên tiếng.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, bàng bạc như tuyết.
“Xin lỗi!” Đậu Chiêu áy náy nói. “Lúc trước khi ngươi hỏi ta có nguyện ý gả cho ngươi không, ta biết lệnh tôn quyết sẽ không để ngươi lấy vợ theo ý mình cho nên mới nói rằng nếu có duyên thì đương nhiên sẽ là thành vợ chồng…”
Dưới ánh trăng, sắc mặt rạng rỡ của Tống Mặc nhất thời trắng bệch lại.
Hồi lâu sau hắn cũng không nói gì.
Đậu Chiêu cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Trong lúc im lặng, nàng nghe được Tống Mặc hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói “Ta biết! Nàng đừng lo lắng, chuyện này ta sẽ xử lý tốt.”
Giọng nói của hắn thản nhiên tựa đám mây phiêu đãng xung quanh ánh trăng bàng bạc, trong nháy mắt sẽ tan đi nhưng lại khiến người ta cảm thấy kiên định một cách khó giải thích. Không cần nói quá lớn, không cần tỏ vẻ gì lại có thể khiến người ta tin tưởng. Chuyện gì hắn đã đồng ý thì nhất định là có thể làm được, khiến người ta thấy kiên định.
“Xin lỗi!” Đậu Chiêu lại xin lỗi Tống Mặc, cũng chẳng biết vì sao, lòng nàng lại nhói đau, nước mắt long lanh nơi vành mắt.
Nàng vội nhắm hai mắt lại, ngăn nước mắt rơi xuống.
“Không sao đâu.” Tống Mặc căn bản không nhìn nàng mà chỉ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Là ta lúc ấy không hiểu ra…”
Hoặc là hắn căn bản không nghĩ đến chuyện này!
Tống Mặc không nhịn được mà tự bĩu môi chế nhạo bản thân mình.
Nếu nàng lại từ hôn với mình, thanh danh truyền ra ngoài, về sau chỉ sợ sẽ khó mà thành thân được nữa.
Nàng thông minh như vậy, sao có thể không nghĩ ra chứ?
Chỉ sợ là còn có tính toán khác?
Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra bóng dáng Kỷ Vịnh.
Lúc trước hắn vẫn không nghĩ ra vì sao Đậu gia lại cho phép để xảy ra chuyện tỷ muội tráo đổi này, giờ, dường như hắn đã tìm được đáp án.
Nhưng rất nhanh hắn lại áp chế suy nghĩ này xuống đáy lòng.
Hoặc là, lòng tự trọng của hắn không cho phép hắn nghĩ tiếp.
Điều này khiến cho hắn nhìn qua tựa như một thằng hề đang nhảy nhót.
Lòng Tống Mặc vừa đắng vừa chát.
Hắn đứng dậy: “Vậy ta đi trước!”
Giọng nói lại ôn hòa đến vậy, cũng giả nhân giả nghĩa đến vậy.
Tống Mặc bĩu môi tự giễu.
Đậu Chiêu biết mình đã khiến Tống Mặc bị tổn thương.
Có một số việc, trừ phi nàng miễn cưỡng bản thân, nếu không thì không thể nào tránh khỏi thương tổn. Nhưng có đôi khi, nghĩ một đằng nói một nẻo còn khiến người ta tổn thương hơn sự thật rất nhiều.
Đặc biệt là với thiếu niên cao ngạo như Tống Mặc.
“Xin lỗi! Ta chỉ là không muốn thành thân mà thôi.” Đậu Chiêu đứng lên, giọng nói khô khốc, không dễ nghe, êm tai, bình tĩnh như bình thường: “Ta tiễn ngươi!”
Vậy sao?
Tống Mặc mím môi nói: “Tránh để người ta nhìn thấy lại nói lung tung.”
Đậu Chiêu đứng dưới mái hiên, nhìn Tống Mặc càng bước càng xa, nghĩ đến hai hộp điểm tâm kia, lòng vô cùng khó chịu.
Hắn sẽ dùng cách gì để giải trừ hôn ước giữa hai người?
Lợi dụng cơ hội lấy công chúa?
Người khác sẽ nói hắn ra sao đây?
Sau khi hắn đã phải mang tiếng xấu là dã man, giết chóc vô độ?
“Tống Nghiên Đường!” Đậu Chiêu nhẹ giọng gọi hắn. “Sáng mai ta sẽ không khỏe. Ngươi… đừng làm gì cả…”
Thế này là sao?
Cho hắn một viên kẹo ngọt?
Tống Mặc xoay người, cười nói: “Chủ ý này của nàng ta sợ cũng không dễ dùng đâu – giờ phụ thân ta rất cần tìm cho ta một thê tử bệnh tật đó!”
Mình không chật vật đến vậy chứ!
Đậu Chiêu lại cười không nổi.
Nàng nghiêm nghị nói: “Phụ thân ngươi đã bỏ ra hai vạn lạng bạc làm sính lễ. Nói vậy cũng không muốn trở mặt với ngươi. Bản thân ta mắc bệnh hiểm nghèo, nếu truyền ra ngoài, hắn không thể nào coi như không thấy được.” Nói tới đây, nàng không khỏi nhíu mày, “Cho dù hắn muốn coi như không thấy thì ta cũng có cách ép cho hắn không thể!”
Nhưng cứ như vậy, trưởng bối Kỷ gia, Đậu gia sẽ nói sao?
Sự tin tin của Đậu Chiêu khiến Tống Mặc thoáng im lặng.
Hắn nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt ở điền trang, nghĩ đến nàng ngàn dặm xa xôi cứu mạng… Suy nghĩ của mình đúng là dư thừa.
Trước nay việc gì nàng cũng đều tự có đối sách!
Tống Mặc cảm thấy mình hẳn nên cảm thấy thoải mái, nhưng kì quái là, lòng hắn ngược lại lại thấy mất mát.
Hắn cười gật đầu, lại xoay người rời đi.
Đi đến giữa sân, lại không khỏi quay đầu liếc nhìn Đậu Chiêu một cái.
Ánh trăng phủ lên mái hiên chia mặt nàng làm hai phần, chiếc cằm mịn màng trắng nõn như bạch ngọc, ánh mắt ẩn giấu trong bóng tối, sâu thẳm như suối, trong bóng đêm lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, như thể cái xoay người này của hắn chính là từ nay về sau khó mà gặp lại!
Bất giác tim Tống Mặc trầm xuống, nhớ lại lời nói khi nãy của nàng.
“Ta chỉ là không muốn thành thân mà thôi!”
Thực sự là như vậy sao?
Tống Mặc không khỏi đi nhanh về phía Đậu Chiêu.
Hắn không muốn là kẻ trốn tránh.
Nếu đây là miệng vết thương, hắn tình nguyện để cho nó càng sâu hơn chứ cũng không muốn nó thành dằm trong tim khiến hắn hoang mang.
“Đậu Chiêu!” Tống Mặc đứng vững trước mặt nàng, “Nàng không muốn gả cho ta hay là không muốn xuất giá?”
Đây là người đầu tiên hiểu rõ được quyết định của mình. Đậu Chiêu thành khẩn nói: “Ta không muốn xuất giá.” Lại nói, “Bất kể là với ai!”
Mắt Tống Mặc sáng lên khiến Đậu Chiêu hoa cả mắt.
“Vì sao?” Hắn hỏi, “Vì sao nàng không muốn xuất giá? Chẳng lẽ chỉ là vì xuất giá rồi sẽ rất vất vả sao? Vậy mấy năm nay nàng chỉ trì việc nội trợ Tây Đậu chẳng lẽ không vất vả? Về sau nàng sống giữa đám cháu chắt của mình, chẳng lẽ sẽ không vất vả? Rốt cuộc thì là vì sao mà nàng không muốn lập gia đình? Đậu gia tứ tiểu thư mà ta biết không phải là người ngại khó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.