Ở cửa lớn, Trần Khúc Thủy và Tố Lan gặp Đậu Thế Anh vừa từ bên ngoài quay về, có chút chuếnh choáng.
Ông nhìn Trần Khúc Thủy đang cầm sổ sách, rất ngạc nhiên, không khỏi ngẩng đầu nhìn trời.
Trên bầu trời xanh thẳm là ánh trăng bàng bạc, xung quanh còn có mấy ánh sao lấp lạnh.
Trần Khúc Thủy vội nói: “Tiểu thư đột
nhiên có lời dặn, muốn tôi đưa sổ sách thu chi nửa năm qua đến xem, vẫn
bận đến giờ mới kịp đến bẩm báo tiểu thư…”
Đậu Thế Anh gật đầu, vỗ vỗ bả vai Trần
Khúc Thủy, miệng lúng búng khen: “Tốt lắm! Tốt lắm! Các ngươi hầu hạ tứ
tiểu thư chu đáo, ta sẽ không bạc đãi các ngươi!” Bộ dạng như thể rất
vừa lòng.
Tố Lan lại lầu bầu trong lòng.
Thất lão gia chẳng biết lại uống rượu nhà ai? Về đã say rồi. Nếu bọn họ đợi được thất lão gia khen ngợi thì chắc
cũng đi hít khí trời mà sống.
Trần Khúc Thủy kính cẩn cảm tạ rồi cùng Cao Thăng ra nghênh đón đưa Đậu Thế Anh về phòng, sau đó mới theo Tố Lan đến đại sảnh.
Đậu Chiêu nhận được tin, ăn mặc chỉnh tề ở trong phòng khách chờ Trần Khúc Thủy.
Tố Lan dâng trà bánh rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài canh giữ ở ngoài cửa.
Trần Khúc Thủy chắp tay vội thỉnh tội,
nói: “Vẫn cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp lại phụ lão Giang Đông,
bằng hữu từ trước tình cờ liên lạc, cũng có chuyện muốn nhờ. Có bạn bè
giúp đỡ làm việc cũng thuận lợi hơn trước, hai ngày qua phải đi thăm mấy vị bằng hữu cũ khiến cho tứ tiểu thư lo lắng rồi.”
Đậu Chiêu cũng không phải là loại người
chuyện gì cũng phải trông chờ thủ hạ báo lại, cười hỏi thăm tình hình
bằng hữu của ông rồi hai người lại nói vào chủ đề chính.
“Lần này tôi đi gặp bạn cũ cũng là có
dụng ý.” Trần Khúc Thủy trầm ngâm nói, “Phủ Anh Quốc công đầy sóng ngầm
chắc hẳn tiểu thư cũng đã nhìn ra được. Từ trước những chuyện này đều
chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến chúng ta, ngay cả khi nó có biến hóa thì
cũng chẳng thể liên lụy đến sống chết. Nhưng giờ thì không đơn giản như
vậy, tiểu thư và thế tử đã đính hôn, chúng ta sẽ ở lại kinh đô, có một
số việc phải đề phòng cẩn thận. Sớm nên có tính toán, không thể oàn toàn dựa vào thế tử được.” Ông nghĩ Đậu Chiêu và Tống Mặc có quan hệ thân
thiết, Tống Mặc lại nói là làm, sát phạt quyết đoán, lo lắng Đậu Chiêu
không thể đối xử với Tống Mặc công bằng, ngữ khí hơi hòa hoãn lại, giải
thích: “Nhân cách, phẩm chất của thế tử, chúng ta đều biết. Chỉ là có
một số việc, chỉ sợ thế tử cũng chẳng thể làm khác được. Chúng ta đều là bị động. Cho nên ý của tôi là, chúng ta nên kết giao bằng hữu, ví dụ
như những quan viên quan lại với Thôi Thập Tam hay những bằng hữu cũ của tôi… Một khi phủ Anh Quốc công có gì thay đổi, chúng ta còn có sự chuẩn bị sẵn sàng, nắm chắc thời cơ. Cho dù không thể giúp được thế tử thì
cũng có thể giữ vững tính mạng cho tiểu thử, không khiến tiểu thư bị hãm thân trong đó!”
Đậu Chiêu vô cùng ngạc nhiên.
Trần Khúc Thủy nói chuyện hoàn toàn như thể nàng chắc chắn sẽ gả qua đó.
“Nói như vậy, ông cũng tán thành với việc tôi gả qua đó?” Nàng hỏi Trần Khúc Thủy.
Trần Khúc Thủy uyển chuyển nói: “Thế tử
tuy mạnh mẽ nhưng tiểu thư gả cho thế tử rồi cũng có những lợi ích nhất
định. Thứ nhất là chiêu bài phủ Anh Quốc công đủ mạnh, lần này tiểu thư
từ chối lời cầu hôn của Kỷ gia, ngũ lão gia chỉ sợ phải dốc hết sức để
cứu vãn lại quan hệ với Kỷ gia. Người bên Đông Đậu miệng không nói gì
nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có khúc mắc. Nếu tiểu thư ở lại nhà, sau
này chắc chắn chúng ta sẽ phải đấu trí so dũng với Đông Đậu, thắng bại
không biết. Nhưng nếu tiểu thư gả đến phủ Anh Quốc công, dù bên Đông Đậu không vui nhưng có cái ô dù lớn này, bọn họ cũng chỉ đành gạt bỏ khúc
mắc với tiểu thư. Không cần tốn nhiều công sức để bù lại quan hệ với
Đông Đậu, hơn nữa Đông Đậu vì lợi ích bản thân, chắc chắn sẽ càng thêm
tôn trọng tiểu thư. Điều này với tiểu thư mà nói cũng là chuyện tốt. Thứ hai là chúng ta và thế tử đều hiểu rõ lẫn nhau, tiểu thư gả qua, không
cần lo lắng sẽ bị người chèn ép, dù tiểu thư có đề nghị ở khác phòng thì thế tử cũng sẽ chẳng thấy ngạc nhiên. Ba là có thể để thế tử giúp tiểu
thư đem của hồi môn của tiểu thư về. Chúng ta có thể bồi dưỡng thực lực, nhiều nhất là mười năm là có thể tách hẳn ra khỏi Đậu gia rồi.” Nói tới đây, ông không hỏi hưng phấn, hào hứng nói: “Tiểu thư, chúng ta có thể
không cần dựa vào Đậu gia mà sống nữa rồi!”
Đậu Chiêu sao lại không rõ.
Nhưng bọn họ phải vượt qua cung biến bốn năm sau mới được!
Đến lúc đó phủ Anh Quốc công phải sừng sững không đổ mới được!
Đáng tiếc chuyện chưa xảy ra này lại không thể nói với Trần Khúc Thủy.
Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, thử nói: “Tổ vỡ làm
gì còn trứng lành. Nhà quyền quý đa phần dựa vào hoàng ân, mưa móc lôi
đình lại thay đổi chớp nhoáng. Gả đến phủ Anh Quốc công rồi sẽ bị cột
chặt vào phủ Anh Quốc công. Nếu phủ Anh Quốc công cũng như phủ Định Quốc công thì chúng ta có tính kế đến đâu chỉ sợ cũng chỉ là vô ích. Trong
lòng ta vẫn là có chút không nỡ.”
Trần Khúc Thủy đáp: “Tiểu thư có biết tôi đi gặp bằng hữu là còn có dụng ý gì không?” Ông nói xong, mỉm cười:
“Tôi nghi ngờ Thế tử gia không phải là con đẻ của Anh Quốc công!”
“Điều đó là không thể!” Đậu Chiêu kinh hoảng hô lớn, đánh đổ chung trà bên tay.
Nước trà nhanh chóng từ mặt bàn nhỏ giọt xuống mặt đất, phát ra những tiếng tí tách tí tách.
Nếu Tống Mặc không phải là con đẻ của
Tống Nghi Xuân thì sao kiếp trước hắn có thể giết cha giết em một cách
hợp tình hợp lý như vậy được!
Trần Khúc Thủy cười giúp Đậu Chiêu dọn
lại, cười giảo hoạt: “Tiểu thư xem, ngay cả chuyện này tiểu thư còn
không nghĩ tới thì sao Thế tử gia có thể nghĩ được? Nhưng chuyện trong
thiên hạ lúc nào mà chả nằm ngoài dự đoán của con người ta!”
Đậu Chiêu không thể không thừa nhận Trần Khúc Thủy nói có đạo lý.
Nàng chấn động, không thể suy nghĩ.
“Theo lời Đoạn Công Nghĩa nói, Thế tử gia thân thủ siêu phàm nhưng lại bị Tống Nghi Xuân tay trói gà không chặt
đánh cho trối chết. Nói đến cùng chẳng qua là vì cái danh cha con, ngoài ý liệu của Thế tử gia mà thôi.” Trần Khúc Thủy nói, “Bất thức Lư Sơn
chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung*. Đối với chúng ta thì
lại khác. Chúng ta đều là người ngoài cuộc, nhìn mọi chuyện có thể nhìn
rõ ràng hơn. Chuyện tiểu thư lo lắng tôi cũng từng cẩn thận cân nhắc.”
Trần Khúc Thủy hơi nghiêng người, ánh mắt sáng quắc nhìn Đậu Chiêu: “Đây như một ván cờ, nếu chúng ta có thể vạch trần ván cờ này, có thể biết
vì sao Tống Nghi Xuân lại đối xử với Thế tử gia như vậy, dựa vào tài
năng và thủ đoạn của Thế tử gia, sao phải lo không đối phó được với Tống Nghi Xuân… Họa bên trong diệt trừ rồi thì cần gì phải lo đến họa bên
ngoài! Phủ Anh Quốc công sao có thể sụp đổ được?” Ông nói xong, người
ngửa ra sau, dựa vào ghế, hào hùng nhướng mày cười nói. “Tiểu thư, là
nam nhân thì đều muốn “Tỉnh táo nắm quyền trong thiên hạ, say rượu nằm
trên đùi mỹ nhân.” Trên đời này nữ tử có thể giúp Thế tử gia khai chi
tán diệp (sinh đẻ) thì nhiều nhưng tiểu thư chỉ cần đứng đầu nó thì nửa
đời sau có thể thoải mái sống ở phủ Anh Quốc công rồi! Chẳng phải là tốt hơn ở lại Đậu gia đấu đá với đám nữ nhân này sao!”
(Hai câu thơ trong bài thơ “Đề trên chùa
Tây Lâm” của Tô Thức, nghĩa là không thể thấy rõ sự hùng vĩ của núi Lư
Sơn vì chính bản thân đang ở trên núi ^_^)
Lúc này Đậu Chiêu đã tỉnh táo lại.
Nàng không nhịn được mà dội gáo nước lạnh vào đầu Trần Khúc Thủy: “Nhưng nếu tra ra Thế tử gia không phải là con
đẻ của Tống Nghi Xuân, thứ chờ chúng ta chỉ sợ sẽ là bị giết người diệt
khẩu mà thôi!”
Trần Khúc Thủy cười ha hả, nói: “Tống
Nghi Xuân muốn giết thế tử, tôi càng nghĩ, thấy chỉ có hai khả năng. Một là thế tử không phải là cốt nhục của Tống Nghi Xuân, hai là thế tử có
điều gì đó có thể uy hiếp đến mạng sống của Tống Nghi Xuân. Tôi nghe nói tiểu thư và thế tử đính hôn nên muốn đi hỏi thăm một việc, sau đó lại
đi tìm bằng hữu, xin hắn giúp đỡ tra xét chuyện của Thế tử gia. Nhũ mẫu
của Thế tử gia là từ cung cấm chọn lựa, người huyện Uyển Bình, lúc Thế
tử gia ba tuổi thì ra khỏi phủ, giờ sống rất thoải mái, gặp ai cũng đều
nói mình là nhũ mẫu của Thế tử gia. Theo lời bà ta nói, mười ngày trước
ngày Thế tử gia chào đời thì bà ra khỏi phủ Anh Quốc công, lúc Tưởng phu nhân sinh nở,có bà đỡ từng giúp Hoàng hậu nương nương và Thái hoàng
thái hậu, còn có cả Tôn thái phu nhân phủ Anh Quốc công đã qua đời, Mai
thái phu nhân phủ Định Quốc công đều có ở phòng sinh, lão Anh Quốc công
thì ở ngoài sân chờ. Thế tử gia tắm xong là do hai vị thái phu nhân tự
mình bế ra ngoài cửa cho lão Anh Quốc công và Tống Nghi Xuân xem. Sau đó Mai thái phu nhân theo yêu cầu của Tôn thái phu nhân, tự mình ở thượng
viện sai bảo nha hoàn hầu hạ Tưởng thị ở cữ còn Tôn thái phu nhân và nhũ mẫu, nha hoàn hầu hạ Thế tử gia. Lão Anh Quốc công ngoài vào triều thì
đều ở nhà ôm cháu đích tôn… Khả năng Thế tử gia bị đánh tráo hầu như là
không có.”
Đậu Chiêu vốn không tin Tống Mặc không
phải là con của Tống Nghi Xuân nhưng phương pháp làm việc cẩn thận của
Trần Khúc Thủy vẫn khiến nàng bội phục. Nàng trầm ngâm nói: “Vậy ông
nghi ngờ Thế tử gia có chuyện gì uy hiếp đến sinh mệnh của Tống Nghi
Xuân sao?”
Trần Khúc Thủy gật đầu, nghiêm túc nói:
“Không phải là uy hiếp đến tính mạng của Tống Nghi Xuân mà là xâm hại
đến lợi ích của Tống Nghi Xuân khiến cho Tống Nghi Xuân thà giết con
cũng không muốn nhượng bộ.”
Đậu Chiêu không nhịn được mà nhíu mày.
“Thời gian quá cấp bách.” Trần Khúc Thủy
tức giận nói. “Bằng không Thế tử gia ngoài sáng chúng ta trong tối, lặng lẽ tra ra manh mối rồi tiểu thư gả vào đó thì mới là an toàn nhất!”
Sự tình thật sự đơn giản như vậy sao?
Đậu Chiêu vô cùng do dự.
Trần Khúc Thủy khuyên nhủ: ““Tiểu thư, có câu nói, muốn phú quý thì phải chịu hiểm nguy. Ý là chuyện gì cũng vậy, trả giá lớn thì mới thu lại lợi lớn. Cũng may chúng ta biết chuyện phủ
Anh Quốc công, tiểu thư gả qua đó cũng tốt hơn nhiều so với gả qua nhà
người khác, thành thân rồi mới phát hiện nhà đó ngoài thì tô vàng nạm
ngọc trong thì chẳng ra gì. Huống hồ chúng ta đã có chuẩn bị, gả qua đó
có gặp chuyện gì cũng đã có tính toán trước, ít nhất cũng có thể chắc
chắn đến bảy tám phần có thể vượt qua cửa ải khó khăn. Tiểu thư còn do
dự gì nữa. Phải biết rằng trên đời này chẳng có miếng bánh nào từ trên
trời rơi xuống, cũng chẳng có chuyện ngồi mát ăn bát vàng đâu.” Trần
Khúc Thủy thấy không khí nghiêm túc, mặt Đậu Chiêu căng thẳng nên cố ý
điều tiết không khí, đùa giỡn nói: “Trừ phi Thế tử gia phạm tội mưu
nghịch, nếu không tôi cam đoan sẽ bảo vệ tiểu thư an toàn, không tổn
thương mảy may, tiểu thư còn lo lắng gì nữa?”
Đậu Chiêu nghe vậy, vẻ mặt có chút quái dị.
Nhưng sau này Tống Mặc lại phạm phải chính tội phản nghịch đó!
Trần Khúc Thủy thấy thể thì sửng sốt, nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi nói không đúng?”
Hoặc là Đậu Chiêu phát hiện ra cái gì nhưng không nói cho ông!
“Không có việc gì, ” Đậu Chiêu vội nói, “Chuyện này ta còn phải cẩn thận ngẫm lại mới được!”
Nghe Trần Khúc Thủy nói xong, lòng nàng càng thêm rối loạn.
Rốt cuộc có nên gả qua không?
Thời gian có thể ngừng lại, đợi nàng suy nghĩ xong rồi tiếp tục xoay vần chăng?
Tiễn Trần Khúc Thủy đi rồi, Đậu Chiêu nắm chặt tay đứng sững người trong sân, như phát tiết mà hét lớn một tiếng, lại khiến cho Đậu Thế Anh vừa rửa mặt chải đầu đang định đi nghỉ hoảng
hốt, vội xỏ giầy chạy ra hỏi: “Sao thế? Sao thế?”
“Không sao ạ!” Đậu Chiêu cúi đầu nói:
“Vừa nãy thấy có bóng đen lướt qua, hoảng hốt quá nên con mới kêu, nhìn
lại thì mới thấy hóa ra là con mèo.”
Đậu Thế Anh thở phào, có chút thần bí vẫy vẫy Đậu Chiêu: “Lại đây, phụ thân có chuyện nói với con.”