(Thúc giục chuyển đồ của tân nương)
Tống Mặc cũng không chú ý đến chuyện này.
Từ sau khi vào đại sảnh, ánh mắt của hắn vẫn tập trung vào Tống Hàn không hé răng nói lấy nửa câu kia.
Tống Hàn vẫn thật cẩn thận nhìn ca ca,
thấy Tống Mặc nhìn về phía mình, nhất thời mắt đỏ lên, đáng thương mà
gọi một tiếng “ca ca” sau đó lại sợ hãi liếc nhìn Tống Nghi Xuân đang
tươi cười nói chuyện với Lục Trạm, như thể đang nói, không phải đệ không nhớ ca ca mà là sợ bị phụ thân trách phạt nên mới không thể không xa
cách ca ca.
Ánh mắt Tống Mặc thoáng ảm đạm.
Đệ đệ cùng cha cùng mẹ của mình nhưng lại rụt rè sợ hãi như vậy.
Lúc ba tuổi, bị bắt nạt nước mắt lưng
tròng sẽ khiến người ta thấy thật đáng yêu, lúc mười tuổi gặp chuyện ấm
ức nước mắt lưng tròng sẽ khiến người ta cảm thấy đơn thuần nhưng bây
giờ, nó đã mười ba tuổi rồi…
Lần cuối cùng hắn gặp Tống Hàn vẫn là lúc tế tổ tết nguyên đán.
Khi đó Tống Hàn mới cao đến ngực mình.
Chỉ hơn nửa năm không gặp, Tống Hàn đã
cao tới bả vai mình, hình như còn cao hơn hồi mình mười ba tuổi. Chỉ là
quá gầy, sắc mặt vừa xanh vừa trắng như thể thiếu ăn thiếu mặc, tinh
thần cũng không tốt.
Kẹp giữa phụ thân và mình, hẳn là nó cũng rất khổ sở.
Tống Mặc không nhìn Tống Hàn.
Có đôi khi, quá quan tâm lại là độc dược.
Không bằng cứ nhìn từ xa, lúc có chuyện vươn một tay giúp đỡ, như vậy cũng tốt với nó hơn.
Tống Mặc cười đi tới bên cạnh phụ thân.
Nụ cười đó ôn hòa như nắng ấm, chẳng chút lo lắng.
Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Có gia đinh thở hồng hộc chạy vào báo: “Thế tử gia Quảng Ân bá đến!”
Tống Nghi Xuân sửng sốt nhìn về phía Tống Mặc.
Thần sắc Tống Mặc vẫn bình thản, ngay cả
cười cũng chẳng cười tươi, như chiếc mặt nạ hoàn mĩ, cho dù ngươi biết
là giả bộ nhưng cũng chẳng thể tìm được lỗi gì.
Ông ta không khỏi thầm mắng mấy câu.
Đổng Kỳ mặc quan phục đỏ thẫm cười nói đi vào.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Hắn ôm quyền xin lỗi
vòng quanh mọi người trong phòng, “Các huynh đệ, ta tới chậm! Mới đổi xa phu, ai ngờ hắn lại không được nhanh nhạy, trước đó chưa chuẩn bị tốt,
chờ ta lên xe ngựa cũng không nói gì, đi nửa ngày không đến nơi thì ta
mới biết hắn không biết đường. Nếu không phải ta một cước đá hắn đi, lại lập tức treo giải mười lạng bạc mướn người đánh xe thì chỉ sợ giờ vẫn
còn đang chạy trên đường cái An Định môn mất!” Nói xong, hắn cười nói
với Tống Mặc: “Tống Mặc! Nhà các ngươi cũng thật lớn, chiếm nguyên một
con ngõ nhỏ, cũng chẳng trách xa phu của ta đi cả ngày cũng chẳng tìm
được cửa.”
Thế sao?
Đám người Uông Thanh Hoài mỉm cười không nói.
Chỉ có Cố Ngọc cười với vẻ tinh quái: “Ta còn tưởng ngươi đang ở xó xỉnh nào ấy chứ? Thì ra là đang trên đường An Định môn. Nhưng mà tính tình ngươi cũng tốt thật, chỉ một cước đá xa
phu kia đi, nếu là ta thì đã quất mấy roi cho chết luôn rồi. Nhà Quảng
Ân bá đúng là môn phong thuần hậu!”
Đổng Kỳ cười lớn nhưng mắt lại lóe hàn quang, lòng hận không thể cắn xé Tống Mặc ra thành từng mảnh.
Đáng giận là mình lại không thể không
đến. Bằng không về sau cùng làm trong Kim Ngô vệ, mọi người hỏi đến, lại còn tưởng hắn làm bộ làm tịch, vô cớ tác thành cho thanh danh độ lượng
của Tống Mặc.
Hắn tiến lên hành lễ với Tống Nghi Xuân,
cười nói: “Gia phụ biết con đi thúc trang, cố ý dặn con mang quà qua.
Còn nói, thế thúc* lo xong hôn sự của Nghiên Đường rồi, nếu không chê
thì đến nhà uống chén trà. Mãi đến giờ phụ thân vẫn còn trân trọng rượu
kim quế năm đó thế thúc biếu đó!”
(Thế thúc, thế bá: Cách gọi tôn trọng!”
Ánh mắt Tống Mặc như đông cứng lại.
Hắn biết Tống gia và Đổng gia từng có qua lại nhưng cụ thể là thế nào rồi sao lại kết thù thì chưa được nghe nói. Việc trên đời, hợp rồi tất tan, tan lâu lại hợp. Giao tình giữa các nhà thế gia cũng là như vậy. Hắn lại cảm thấy chỉ cần mình đủ mạnh mẽ thì
Đổng gia chẳng thể làm gì được hắn. Nếu mình không có năng lực ứng phó
được thì dù có chìa mặt ra cho Đổng gia đánh thì chắc gì Đổng gia đã bỏ
qua cho Tống gia. Tất cả mọi chuyện phải dùng thực lực để nói chuyện,
cho nên cũng chẳng cần đặt nặng chuyện này.
Phụ thân là người coi trọng thanh danh
cho nên mới đứng ở đây hàn huyên với bằng hữu của hắn. Quảng Ân bá để
Đổng Kỳ chuyển lời này cho phụ thân là đã cho phụ thân bậc thang rồi,
theo đạo lý, phụ thân thuận thế xuống nước, chấm dứt ân oán với Đổng gia mới là thượng sách. Nhưng nhìn bộ dáng phụ thân thì lại có vẻ như quyết tâm không qua lại với Quảng Ân bá nữa, oán thù rất sâu.
Chẳng lẽ mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản?
Tống Mặc lại nhớ đến hình như Quảng Ân bá và đại cữu cữu có điều gì đó.
Hắn không khỏi nhìn Đổng Kỳ một cái.
Thần sắc Đổng Kỳ rất bình thản, hiển nhiên là thái độ của phụ thân nằm trong dự kiến của hắn.
Xem ra mình hẳn là phải sai người đi hỏi thăm chuyện này mới được!
Hắn đang suy nghĩ thì Đào Khí Trọng đi ra ngoài kiểm tra, cười quay về báo: “Còn nửa canh giờ nữa mới đến giờ lành.”
Uông Thanh Hoài nghe vậy biết ý, cười nói với đám người Thẩm Thanh: “Chúng ta cùng nhau đi thôi?”
Thẩm Thanh khó có dịp được làm náo động như vậy, cố ý mặc áo lụa hoa thêu chói mắt, tựa như cây vải gấm di động vậy.
Hắn nghe vậy nóng lòng muốn thử, thúc giục mọi người: “Đừng để trễ giờ lành của Tống Đại!” Sau đó đi ra khỏi đại sảnh.
Đoàn người chậm rãi đi về phía ngõ Tĩnh An Tự.
Quan phục có đôi khi là căn cước tốt nhất.
Người đi đường dừng lại nhìn ngó, ai nấy đều tán thưởng, hâm mộ.
Thẩm Thanh không khỏi đắc ý, cảm thấy đây mới là ngày đáng sống.
Hắn nhìn trái nhìn phải, nhìn qua trạc tuổi hắn cũng chỉ có Cố Ngọc và Tống Hàn mà thôi.
Cố Ngọc… vẫn luôn chẳng thân thiện với hắn, chẳng cần lo lắng.
Hắn nhỏ giọng hỏi Tống Hàn: “Ngươi đã
đính hôn chưa? Chờ lúc ngươi thành thân ta cũng đến giúp ngươi đón dâu
nhé! Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tống Hàn vẫn luôn có chút bất an, đờ đẫn gật gật đầu.
Thẩm Thanh có chút mất hứng.
Nghĩ đến Tống Đại tài giỏi như vậy mà gặp mình cũng thật hòa nhã, tiểu tử ngươi chưa đủ lông đủ cách mà cũng dám
đối xử lạnh nhạt với mình.
Đúng là diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi!
Nhất thời cũng chẳng có hứng nói chuyện với Tống Hàn nữa, quay đầu nói chuyện trong nhà với Trương Tục Minh.
Chưa quá ba chung trà, bọn ra đã đến đầu ngõ Tĩnh An Tự.
Cao Hưng đứng chờ sẵn ở đó dẫn gia đinh bắn pháo bùm bùm.
Vô số người tới xem náo nhiệt.
Con lợn quay của Tống gia mang đến, hòm
đồ sơn son thiếp vàng để đựng đồ của tân nương, trong ánh mắt tò mò của
mọi người cùng với tiếng pháo chấn thiên và xác pháo đỏ rực bay đầy trời được bưng vào cổng Đậu gia.
Lễ phòng Đậu gia xướng lễ, Cao Thăng chỉ huy đám gia đinh thu dọn hòm xiểng Tống gia đưa tới.
Đám người Uông Thanh Hoài thì được người Đậu gia dẫn đi, đứng ở bậc thang chính sảnh Đậu gia hành lễ với Đậu Thế Anh.
Đậu Thế Anh nhìn đám người trẻ tuổi thân
phận hiển hách, hoặc mặc mãng phục nhất phẩm ngự ban hoặc mặc đồ võ
tướng chính tam phẩm đến thôi trang, hài lòng gật gù.
Ngụy Đình Du lấy thân phận con rể cùng Đậu Thế Anh đứng trên bậc thang nhìn những gương mặt quen thuộc này, thoáng ngẩn người.
Sao những người này lại đi cùng nhau?
Mãi đến khi đám người Uông Thanh Hoài đến bái kiến Đậu Thế Anh thì Ngụy Đình Du mới lấy lại tinh thần, nhìn Uông
Thanh Hoài gọi một tiếng “Uông đại ca”. Ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là mọi
người đến thôi trang?”
“Tống lão đại mở lời, chúng ta có thể
không tới sao?” Thẩm Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý hưởng thụ ánh mắt
vừa kính vừa sợ vừa đố kị của đám ma ma Đậu gia, cướp lời Uông Thanh
Hoài, sau đó lại lộ vẻ kinh ngạc. “Ngươi, sao ngươi lại ở đây?” Hắn
hoang mang nhìn Ngụy Đình Du đứng cạnh Đậu Thế Anh.
Uông Thanh Hoài cũng biết quan hệ của Ngụy Đình Du với Đậu gia, cười nói: “Tế Ninh hầu là nhị hiền tế của Đậu gia.”
“Ôi!” Mắt Thẩm Thanh như sắp rớt xuống,
“Đó chẳng phải là thành anh em đồng hao với Tống Mặc?” Nói tới đây, hắn
như phát hiện ra cái gì, hưng phấn mà quát lớn, “Bội Cẩn còn phải gọi
Tống Đại là ca ca!”
Khách khứa và đám ma ma Đậu gia đều nhìn lại, thậm chí có người không hiểu chuyện gì còn quay qua hỏi thăm nguyên nhân.
Mặt Ngụy Đình Du đỏ bừng, trong ánh mắt có chút xấu hổ.
Mọi người chỉ cho là hắn lớn tuổi, về sau lại phải coi Tống Mặc là huynh trưởng nên ngượng ngùng, cũng không để
ý. Chỉ có Thẩm Thanh cảm thấy chuyện này rất thú vị, cười nói: “Đáng
tiếc thân phận của Tống Đại còn hiển hách hơn ngươi. Bằng không dựa vào
tước vị của ngươi, Đậu gia tứ tiểu thư nếu gả cho người thường thì cũng
có thể dùng danh phận mà áp đảo đại cô gia Đậu gia rồi, ai ngờ ngươi lại gặp phải Tống Đại. Bội Cẩn, ngươi quá xui xẻo!”
Uông Thanh Hoài sợ Đậu Thế Anh ở đây, vội kéo Thẩm Thanh lại, nhìn Đậu Thế Anh xin lỗi: “Là vì chúng tôi và Tế
Ninh hầu rất thân thiết, bình thường nói chuyện thoải mái, xin thế thúc
đừng để ý!”
Hôm nay là ngày lành, Đậu Thế Anh đương nhiên sẽ không so đo với những người trẻ tuổi này.
Huống chi lời Thẩm Thanh nói cũng có đạo lý.
Giờ mọi người đều biết ông tìm được cho Đậu Chiêu mối duyên lành rồi chứ?
Đậu Thế Anh cười bảo Cao Thăng đi mời đám người Uông Thanh Hoài vào đại sảnh, lấy lễ tạ ơn.
Uông Thanh Hoài sợ Thẩm Thanh lại lằng nhằng, kéo Thẩm Thanh đi.
Mà nha hoàn phụng mệnh Vương Ánh Tuyết đi tìm hiểu tin tức thấy thế, vội chạy về nhà sau.
Đậu Minh về nhà mẹ đẻ tham gia hôn lễ không ngồi cùng đám người ngũ phu nhân mà ở dãy nhà sau với mẫu thân Vương Ánh Tuyết.
Thấy mẫu thân lo lắng bất an chờ tiểu nha hoàn về phúc đáp, nàng đành nói: “Mẫu thân, phủ Anh Quốc công phái ai
đến thôi trang thì có liên quan gì đến chúng ta? Người đừng cứ so sánh
con với tỷ tỷ mãi! Về sau con và tỷ tỷ ai sống cuộc sống của người ấy,
cho dù nàng có sung sướng đến đâu con cũng chẳng quan tâm. Người cũng
đừng đi nữa, mắt con sắp hoa lên rồi!”
Vương Ánh Tuyết cảm thấy nữ nhi bây giờ là sĩ diện mà lại không buông bỏ được, rất dễ bị thiệt thòi.
Bà ta chẳng khách khí gì nói: “Một khi đã thế con còn ngồi đây làm gì? Lúc ta sai tiểu nha hoàn đi sao con không ngăn lại?”
“Người…” Đậu Minh giận dữ, nghiến răng không nói gì.
Vương Ánh Tuyết đứng dậy: “Đừng có đem
mấy thứ sách vỡ lễ tiết ra làm gì. Năm đó chỉ là vì ta quá coi trọng phụ thân con, mọi chuyện đều chỉ sợ thanh danh, sợ bị phụ thân con ghét bỏ
nên mới nhân từ nương tay. Bằng không sao tỷ tỷ con có thể diễu võ dương oai như vậy? Nhưng dù là thế, giờ chẳng phải ta vẫn thuận lợi gả con
đến phủ Tế Ninh hầu sao?!”
Đậu Minh không nói gì.
Trong lòng lại nói: Nhưng nửa đời còn lại của người cũng xong rồi! Ngay cả chút thể diện cuối cùng cũng chẳng
còn! Người sống trên đời, người khác chửng coi ngươi ra gì thì sống có ý nghĩa gì chứ?