Đậu Chiêu kéo tay lục bá mẫu, cùng cữu
mẫu và Triệu Chương Như quay về sương phòng, mặc kệ Vương Ánh Tuyết đang làm ầm ĩ. Hôm nay là ngày Đậu Chiêu xuất giá, tân nương tử là nhất,
đương nhiên cũng chẳng ai đến quấy rầy các nàng.
Bình thản dùng bữa trưa, người toàn phúc là Triệu phu nhân đến.
Mọi người hành lễ, Triệu phu nhân bắt đầu chỉ huy người hầu hạ Đậu Chiêu rửa mặt chải đầu, mặc quần áo, chuẩn bị xuất giá.
Triệu Chương Như từng tham dự toàn bộ quá trình xuất giá của hai tỷ tỷ mình, lúc này rất có kinh nghiệm chỉ huy
Cam Lộ kiểm tra đồ dùng của Đậu Chiêu phải mang qua đó, cữu mẫu thì cùng lục bá mẫu ngồi ở đại sảnh uống trà.
“Bây giờ ngũ phu nhân còn không đến đây, xem ra bên kia rất huyên náo!” Cữu mẫu nhỏ giọng nói với lục bá mẫu.
Lục bá mẫu và cữu mẫu khá hợp ý, vui vẻ nói chuyện nhà với cữu mẫu.
“Mấy năm gần đây thất thúc dù không bạc
đãi bà ta về mặt tiền tài nhưng cũng chẳng nói chẳng lạnh.” Bà thấp
giọng nói: “Giờ bà ta lớn tuổi rồi, không thể so với lúc còn trẻ, cảm
thấy còn nhiều thời gian để đợi thất thúc hồi tâm chuyển ý, dưới gối lại chẳng có con trai, nghĩ đến chuyện sau này, không khỏi phiền muộn, mất
đi sự kiềm chế. Bằng không đã chẳng nghĩ ra chuyện cho tỷ muội gả thay!” Lại nói: “Thái phu nhân nhà ta sớm đã quyết định mùng sáu tháng chín sẽ khởi hành về Chân Định, ai ngờ lại xảy ra chuyện Minh thư nhi gả thay,
Thọ Cô lại nhanh chóng gả qua Tống gia nên lại đẩy ngày về đến đêm mùng
mười tháng mười. Sắp tới ngày bà ta theo thái phu nhân nhà tôi về Chân
Định rồi, hôm nay lại là ngày lành của Thọ Cô, dù thất thúc lòng có khó
chịu thì cũng nhịn một chút nên bà ta không nhân cơ hội này để gây gổ
thì đợi đến bao giờ?”
Cữu mẫu gật đầu nói: “Chẳng biết bên Vương gia có phái người tới không?”
Theo lễ tiết, Vương gia cũng là nhà ngoại của Đậu Chiêu, quan hệ thân thích như vậy, theo lễ mấy ngày trước đã
phải đến chơi rồi. Sáng sớm Vương gia bưng lễ vật đến, lại lấy cớ Vương
Hứa thị bị ốm nhẹ, vẫn chẳng có người tới ăn tiệc. Hôm qua là ngày thôi
trang mà cũng chẳng xuất hiện.
Kỷ thị xưa nay cảm thấy Vương Ánh Tuyết
sở dĩ làm việc càng ngày càng hoang đường phần lớn nguyên nhân là vì
Vương gia quá dung túng bà ta. Lại vì chuyện Bàng Côn Bạch từng làm với
Đậu Chiêu nên vô cùng chán ghét Vương gia, nghe vậy không khỏi cười
lạnh: “Không đến càng tốt, ngày vui, tránh để Thọ Cô thấy mà lòng không
vui.”
Hai người đang nói chuyện thì Đậu Thế Anh đi tới.
Tóc tai ông rối bù, quần áo nhăn nhúm, sắc mặt khó coi, trông rất chật vật, hỏi cữu mẫu và Kỷ thị: “Thọ Cô đâu?”
Cữu mẫu và Kỷ thị không khỏi nhìn nhau
một cái, cười nói: “Cô gia tìm Thọ Cô có chuyện gì? Con bé đang ở trong
phòng trang điểm đó!”
Đậu Thế Anh nghe xong, như khẽ thở phào
một hơi, nói: “Xin hai vị ở đây với Thọ Cô, đệ đã dặn Cao Thăng, đám
người dưới không được vào thượng viện.”
Hai người cười đáp lời, lúc này Đậu Thế Anh mới yên tâm mà đi.
Tố Lan theo lời dặn của cữu mẫu đi tìm hiểu tin tức liền nhảy ra.
“Cữu phu nhân, lục phu nhân.” Nàng vội nói: “Thất lão gia đến quá bất ngờ, con chưa kịp về báo tin cho người…”
Giờ làm gì còn ai đi truy cứu chuyện này.
“Việc này cũng đâu trách ngươi được!” Cữu mẫu gấp giọng cắt lời nàng, nói: “Bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lão gia nhà các ngươi thoát thân nhanh vậy sao? Sao không thấy ngũ phu
nhân đến đây?”
“Thất phu nhân khóc lóc không ngừng, ngũ
phu nhân đi qua khuyên nhủ cũng không nổi, lão gia nổi giận gọi Đại
thiếu gia đến. Bảo Đại thiếu gia đi mời bên Vương gia đến, nói bảo bên
Vương gia đưa thất phu nhân về, không ai khuyên nổi. Còn ép Đại thiếu
gia: Nếu ngươi cảm thấy thất thúc ta không thể sai bảo nổi ngươi thì
ngươi nói thẳng một tiếng để ta đổi người khác đi báo tin cho Vương gia. Đại thiếu gia thấy ngũ phu nhân chẳng phản ứng gì thì đành phải đến
Vương gia.” Tố Lan nói năng lanh lợi: “Thất phu nhân vừa nghe vậy thì
đòi chết, ngũ phu nhân vội tiến lên ngăn cản thất phu nhân. Thất phu
nhân thiếu chút nữa đẩy ngã ngũ phu nhân, ngũ phu nhân giận dữ nói: Lúc
này hẳn là quan khách đều đã đến rồi, bảo thất lão gia đi tiếp khách
tránh để người ta nghi ngờ đồn thổi này nọ, làm hỏng không khí vui mừng. Về phần thất phu nhân, tạm thời giam trong phòng, chờ tứ tiểu thư xuất
giá thì tính. Đang nói thì có tiểu nha hoàn đến bẩm báo, nói ngũ tiểu
thư và Tế Ninh hầu đến, ngũ phu nhân liền dặn ma ma thân tín đi mời ngũ
tiểu thư đến, còn nói với lão gia, mẹ con tim liền tim, lúc này tinh
thần thất phu nhân không tốt, không bằng để ngũ tiểu thư khuyên nhủ thất phu nhân. Lão gia thì qua đây, ngũ phu nhân ở lại nhà sau chờ ngũ tiểu
thư.”
Cữu mẫu và Kỷ thị cùng à lên. Tiện đà lại thấp giọng bàn tán: “Chẳng biết Vương gia sẽ xử lý việc này thế nào?”
“Mặc kệ nói thế nào, lần này bà ta gây chuyện quá mất mặt, về sau trước mặt đám vãn bối cũng khó mà ngóc đầu lên được!”
“Không ngờ người hiền như bùn giống cô gia mà cũng có lúc nổi cơn lôi đình?”
“Người bình thường càng ôn hòa, đến lúc gặp chuyện càng khó mà khuyên nhủ được!”
Trong phòng truyền đến giọng nói mừng rỡ
của Triệu Chương Như: “Thọ Cô, muội đội mũ phượng này vào trông thật khí phái! Giờ ta có thể tưởng tượng đến lúc muội mặc lễ phục của thế tử phu nhân rồi.”
Xem ra Đậu Chiêu đã thay đồ cưới.
Cữu mẫu và Kỷ thị không hẹn mà cùng ngừng câu chuyện, cười khanh khách đi vào phòng.
Đậu Chiêu dáng người cao gầy mặc váy đỏ thẫm ngồi trên giường bên cửa sổ, xinh đẹp rực rỡ.
Cữu mẫu và Kỷ thị đều không nhịn được mà rưng rưng lệ.
Ngũ phu nhân mệt mỏi cùng Thái thị bước vào.
“Thọ Cô, hôm nay con thật xinh đẹp!” Bà
miễn cưỡng mỉm cười, kéo tay Đậu Chiêu hỏi, Thái thị cũng ngồi một bên
pha trò, làm dịu không khí.
Đậu Chiêu mỉm cười lắng nghe.
Cữu mẫu và Kỷ thị cũng không nói gì, để mặc ngũ phu nhân ngồi đó xướng kịch, không nhắc gì đến chuyện Vương Ánh Tuyết.
Rất nhanh đã tới giờ lành, Triệu phu nhân chải đầu tượng trưng ba lần, uống canh hạt sen bách hợp, sắc trời cũng dần tối lại.
Một số thân thích Đậu gia cũng lục tục tụ tập trong phòng Đậu Chiêu.
Mọi người đều khen tân nương tử xinh đẹp sang trọng, vừa nhìn đã biết có mệnh phu nhân.
Từ xa xa có tiếng pháo mơ hồ truyền đến.
Chẳng biết là ai hô lớn một tiếng: “Kiệu hoa đến, kiệu hoa đến!”
Rất nhiều nữ quyến trong phòng Đậu Chiêu đều chạy ra trước xem náo nhiệt.
Cữu mẫu và Kỷ thị ở lại trong phòng, vội vàng giúp Đậu Chiêu chuẩn bị.
Tâm tình Đậu Chiêu vô cùng bình tĩnh, có
sự trấn định như thể chuyển từ Chân Định đến ngõ Tĩnh An Tự ở vậy, khiến cữu mẫu phải bật cười nói: “Đây đúng là hoàng đế không vội, thái giám
đã lo.”
Kỷ thị bật cười, nỗi thương cảm trong lòng đột nhiên tan thành mây khói.
Đậu Chiêu cũng bật cười.
Có tiểu nha hoàn tiến vào, hưng phấn mà
nói: “Tứ cô gia thật rộng rãi, thưởng cho tất cả mọi người một nén bạc
nhỏ, hai cái sọt bạc trắng lóa.
Đám người cữu mẫu hơi hơi cười.
Tố Tâm thì thưởng cho nàng một hồng bao.
Bên ngoài truyền đến tiếng đàn sáo rộn rã.
Có tiểu nha hoàn cao hứng lại chạy đến: “Kiệu hoa của tứ cô gia vào cửa rồi.”
Cữu mẫu và Kỷ thị vội dặn Đậu Chiêu: “Mau ngồi xuống!”
Lại có tiểu nha hoàn chạy vào báo tin: “Phu nhân đón dâu bên Tống gia đến.”
Triệu phu nhân vội ra ngoài đón. Cùng đại phu nhân Lục gia cười dài hàn huyên mấy câu rồi đi vào phòng, khách khí với cữu mẫu và Kỷ thị mấy câu, Triệu phu nhân và Lục đại phu nhân đỡ
Đậu Chiêu ra đại sảnh.
Tống gia đón dâu, Đậu gia đưa dâu, đội đàn sáo hai nhà đứng chen chúc trong phòng khách, ồn ào huyên náo.
Đậu Chiêu liếc mắt một cái đã thấy Tống Mặc mặc hỉ phục đỏ thẫm.
Màu sắc rực rỡ ấy làm nổi bật khuôn mặt
trắng nõn như tuyết đầu mùa của hắn. Lại như ánh vào ánh mắt hắn khiến
ánh mắt hắn sáng ngời tựa như ánh mặt trời rực rỡ.
Đậu Chiêu sửng sốt.
Tống Mặc này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen là nụ cười hàm súc trước sau như một của hắn, lạ là phong thái chói mắt của hắn.
Như hạc trong bầy gà, làm cho mọi người xung quanh như lu mờ đi!
Từ bao giờ… Tống Mặc lại đẹp như vậy?
Đậu Chiêu đang nghĩ thì bên tai đã nghe thấy tiếng Triệu phu nhân thấp giọng dặn: “Đến lúc từ biệt phụ mẫu rồi!”
Nàng vội dừng suy nghĩ, cung kính rửa mặt chải đầu lại một lần nữa, thần sắc ôn hòa mà dập đầu ba lần với phụ thân.
Đậu Thế Anh nhìn con gái, thần sắc phức
tạp. Ông mất quy củ mà tự tay đỡ Đậu Chiêu đứng lên, nhẹ giọng nói: “Qua bên đó, phải tuân theo phép tắc.” Ngữ khí đột nhiên như tắc nghẹn lại,
không nói tiếp được, khóe mắt cũng ánh lệ, tình cảm tha thiết.
Mọi người đều bất ngờ.
Nữ nhi xuất giá, bình thường đều là mẫu thân lưu luyến, như Đậu Thế Anh, bọn họ đều chưa từng thấy.
Nhất thời trong phòng khách lặng lẽ không một tiếng động.
Nước mắt Đậu Chiêu bất giác lăn dài.
Nàng nghĩ tới cái chết của mẫu thân. Nghĩ đến nụ cười yêu chiều của phụ thân khi mình lấy đi những món đồ ông
trân quý, nghĩ phụ thân còn trẻ mà tóc đã bạc…
“Phụ thân!” Nàng quỳ gối trước mặt phụ thân, lặng lẽ khóc.
“Mau đứng lên, mau đứng lên!” Đậu Thế Anh lúng túng lau nước mắt trên mặt con gái. “Hôm nay là ngày lành của con, đừng làm hỏng lớp phấn… Phủ Anh Quốc công gần thôi mà, ngày lễ ngày tết con đều có thể về…”
Nhưng không còn là nữ nhi Đậu gia nữa rồi!
Tốt hay xấu, sinh mệnh từng mất rồi có,
nàng nghĩ nàng sẽ chẳng chút do dự vứt ra sau gáy, nhưng lúc này lại trở thành kí ức khắc cốt ghi tâm trong nàng.
“Phụ thân!” Đậu Chiêu khóc không thành tiếng.
Triệu Chương Như và Quách thị dễ xúc động cũng khóc theo.
Tống Mặc hoảng hốt nhìn cảnh trước mặt, trong mắt lại có chút ngưỡng mộ.
Nghi thức lại trở thành một hồi sinh ly tử biệt, tràn ngập bi thương.
Lục đại phu nhân và Triệu phu nhân một
lòng tâm niệm không được làm chậm giờ lành phản ứng lại đầu tiên, Triệu
phu nhân vội lấy khăn lau nước mắt cho Đậu Chiêu, Lục đại phu nhân cũng
lấy khăn voan qua, cười nói: “Tân nương phải lên kiệu, tân nương phải
lên kiệu rồi!”
Mọi người lấy lại tinh thần.
Kỷ thị gọi Đậu Đức Xương đến: “Còn không cõng tứ muội muội con lên kiệu!”
Lục đại phu nhân cầm khăn voan phủ lên đầu Đậu Chiêu, đỡ Đậu Chiêu lên lưng Đậu Đức Xương.
Trong tiếng pháo giòn giã, Đậu Chiêu lên kiệu hoa.
Từ đầu tới cuối, Đậu Minh không hề xuất hiện.
Từ đầu tới cuối, Đậu Chiêu không hề để ý thấy Ngụy Đình Du đứng dưới hành lang tránh mưa từ phía xa kia.