Cửu U Long Giới

Chương 173: Chấp chưởng quân quyền




- Các huynh đệ… Bọn chúng chỉ có hai người một người còn là phế nhân, chúng ta có một nghìn người, giết chết bọn chúng không thể nói là kiến công lập nghiệp, nhưng ít nhất cũng có thể đảm bảo chúng ta vô sự, nếu để cho hai người bọn chúng ra ngoài, bọn người chúng ta chết là cái chắc, đừng quên chúng ta là trọng phạm mưu phản, tuyệt đối không thể có đặc xá… Bây giờ chúng ta chỉ có thể liều chết tới cùng rồi…

Một Giáo Quan sau khi thấy tình cảnh như thế sắc mặt biến đổi, sau khi âm tình bất định biến hóa hồi lâu rút ra vũ khí từ bên hông mình, chỉ vào Bạch Khởi quát lớn những người sau lưng mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Một nghìn phản quân kia vốn đã có chút do dự sau khi nghe xong lời này sắc mặt đều biến đổi, trên mặt bọn họ tràn đầy khí thế hung hãn, phải biết rằng… Mưu phản là trọng tội, là bị tịch thu tài sản và diệt tộc không riêng ở Ba Phạt Lợi Á ở các nước khác cũng vậy, không chỉ bọn họ phải chết, ngay cả người nhà bọn họ cũng phải chết cùng, đây là pháp luật của Vương Quốc cho dù là Quân đoàn trưởng cũng không được đặc xá, cho nên ở phương diện nào mà nói những người bọn họ đều chết chắc rồi.

Bởi vậy những binh sĩ xung quanh nãy còn do dự có chút kinh sợ, có chút mê man sau khi nghe xong lời này sắc mặt trong thoáng chốc biến đổi, người nào người nấy cũng trở nên hung thần ác sát, giống như những con quỷ từ đại ngục sâu thẳm lên vậy, mặt mày dữ tợn quơ quơ vũ khí của mình, bao vây Bạch Khởi và Bổn Lan Lăng thương tích đầy mình ở giữa, nhìn chằm chằm bọn họ đang chậm rãi tiến gần hai ngươi, dường như lúc nào cũng chuẩn bị động thủ.

Trong lòng những người này sợ hay không sợ? Không cần nghi ngờ bọn họ là sợ, sợ phải chết, nhưng bây giờ họ đã không còn chọn lựa nào khác, ngang dọc đều chết, nếu để hai người đi ra khỏi đây, bọn họ chết là cái chắc, và người nhà của bọn họ sẽ bị liên lụy, dù sao pháp luật của Vương Quốc cũng không thể lấy ra làm trò đùa được, trước khi bọn họ tòng quân, thân phận, đại chỉ, người nhà đều đã đăng kí rất rõ ràng, Vương Quốc muốn tịch thu tài sản giết sạch người nhà bọn họ là một chuyện rất ư là dễ dàng.

Trái lại… Nếu bọn họ có thể giết chết Bạch Khởi và Bổn tại nơi này, như vậy chuyện sẽ trở lên dễ dàng hơn rất nhiều, bọn họ có rất nhiều đường có thể đi, có thể chỉnh lại binh quyền đầu quân An Đức Liệt, cũng có thể nói là Bạch Khởi mưu phản giết chết tất cả mọi người, ở Vương Quốc này bọn họ không những không bị xử phạt mà ngược lại còn được trọng thưởng, dù sao có trăm lợi mà không có một hại, quan trọng nhất là nếu thành công bọn họ sẽ không cần phải chết nữa, người nhà cũng không bị liên lụy… Cho nên những sĩ binh này mặt người nào người nấy hung hãn chuẩn bị động thủ, bọn họ đã hạ quyết tâm phải xuống tay với Bổn và Bạch Khởi, thắng được một đường sống, cho dù vì vậy mà chết cũng không có gì đáng tiếc.

- Giết bọn họ… Các huynh đệ lên a.

Một tên binh sĩ rống lên xông ra ngoài đầu tiên, cây trường đao bên tay trái kèm theo tiếng gió vù vù xông thẳng đến Bạch Khởi, động tác như một con chó dữ.

Người thứ nhất xông ra, trong thoáng chốc có hơn mười người xông ra, đại đội binh mã dưới dẫn dắt các người này đều bắt đầu hành động, người nào người nấy rống lên giết về phía Bạch Khởi, đến từ bốn phương tám phía, uy vũ sinh phong quơ quơ vũ khí trong tay mình, thường nói không gì là vô địch, đám người bọn họ cũng có một khí chất như vậy, bởi vì trong lòng bọn họ đều đã tuyệt vọng, bây giờ chẳng qua là sự giãy giụa cuối cùng, sự liều mạng cuối cùng, tiến gần tới chỗ chết rồi.

Người ta thường nói người trước lúc chết vào lúc tuyệt vọng có thể bộc phát ra tiềm lực kinh người, những người lúc này vừa vặn thuộc vào tình huống đó, một nghìn tân binh lúc này giống như một nghìn con sói đói, không tệ gì mấy so với những đội quân tinh nhuệ, người nào người nấy gào thét lao thẳng tới Bạch Khởi.

Thấy tình cảnh như vậy Bạch Khởi lạnh cười một tiếng, cầm lấy trường đao uốn khúc dính đầy máu tươi, một tay nắm lấy Bổn Lan Lăng, sau đó để Bổn lên lưng của mình với tốc độ rất nhanh, tiện tay lấy một miếng vải, thuận tay cột đối phương lên người của mình, sau đó xông trực tiếp ra ngoài.

Xoát~.

Bạch Khởi vung trường đao đánh trả, một luồng đấu khí tỏa ra, xông thẳng ra ngoài, giết chết một dãy mười mấy người, không thể không nói những người này đủ hung hãn rất có dũng khí, nhưng thực lực của bọn họ kém xa Bạch Khởi, thực lực của một Cửu Tinh Đấu Tông mạnh bao nhiêu… Không có ai tính toán cụ thể qua, nhưng có thể khẳng định một nghìn sĩ binh bình thường cho dù bọn họ có tinh nhuệ đến đâu cũng không thể cản nổi công kích của Cửu Tinh Đấu Tông.

Huống hồ bản thân những người này cũng không phải tinh nhuệ gì, chỉ là trong lòng lúc này đã có cảm giác quá bi thương, tiềm lực phát ra mạnh hơn bình thường mà thôi.

- Giết a…

Nhưng chiêu thức này của Bạch Khởi cũng không ngăn cản sự công kích của đối phương, tuy rằng bọn người đối phương sững người một cái, nhưng ngay sau đó lập tức có người hống lớn một tiếng, tất cả mọi người lần nữa điên cuồng công kích, vô số đao kiếm nhắm thẳng vào Bạch Khởi.

Tình cảnh như vậy, Bạch Khởi một mặt né tránh công kích của đối phương, một mặt khai triển thực lực cao siêu của mình không ngừng tiến hành tàn sát đơn giản nhất cũng là thực tế nhất, mỗi lần đao Bạch Khởi hạ xuống gần như lấy đi sinh mệnh của một hai người, máu tươi đã nhuộm đầy áo Bạch Khởi, đương nhiên… Máu tươi này không phải của Bạch Khởi mà là của những sĩ binh xung quanh điên cuồng kia.

Thẳng thắn mà nói nếu không cần thiết Bạch Khởi không muốn giết người bừa bãi, tuy rằng giết người quả thật có thể nâng cao không ít giao dịch điểm, nhưng đối với người muốn nâng cao đến cấp Đấu Vương cần năm mươi vạn giao dịch điểm như Bạch Khởi, những thứ này chẳng qua là những thứ nhỏ nhặt cho dù có giết chết toàn bộ bọn họ cũng chẳng qua chỉ có hai vạn giao dịch điểm, những thứ này đối với Bạch Khởi mà nói là không đủ, cho nên Bạch Khởi vốn không nghĩ đến những thứ này, chỉ là Bạch Khởi không thể không giết bọn họ nguyên nhân là… Bọn người này quá điên cuồng rồi, không cần mạng ngăn cản Bạch Khởi, nếu là lúc trước Bạch Khởi trực tiếp xoay người chạy trốn là được, nhưng… Bây giờ bây giờ không được, sau lưng Bạch Khởi còn Bổn bị trọng thương nặng, bất kì động tác lớn nào cũng có thể cũng có thể khiến Bổn chảy nhiều máu, mình đầy thương tích Bổn đã không dậy nổi nữa, cho nên Bạch Khởi không thể không cẩn thận từng li từng tí từng bước từng bước giết ra ngoài, điều này ảnh hưởng đến thực lực của Bạch Khởi, đồng thời cũng khiến Bạch Khởi không cách nào bỏ chạy, cho nên từng bước từng bước giết ra ngoài.

Nhưng tuy là như vậy nhưng động tác của Bạch Khởi vẫn không chậm, xung quanh mỗi bước tiến của Bạch Khởi là để lại nguyên đống thi cốt, mỗi bước Bạch Khởi bước ra đều kèm theo mấy sinh mệnh tươi sống, gần như bước đi của Bạch Khởi đều là dùng sinh mệnh chồng chất mà đi.

Động tác lớn như vậy, trong tiếng hô giết cao vút như vậy, muốn không khiến người khác chú ý cũng không được, huống hồ bởi vì sự mất tích của Quân đoàn trưởng mà ngốc nghếch di động khiến cho Sư đoàn 2, 3 vốn không an phận? Sau khi nghe được tiếng động tại soái trướng lập tức có người chạy tới.

Thấy đại soái hành dinh trong chiến đấu có không ít người sững người ở đó cũng có người muốn xông ra nhưng bị chỉ huy quan của mình cản lại, bởi vì trong số họ có người nhận ra Bạch Khởi tuy rằng không có người nào thấy Bổn Lan Lăng sau lưng Bạch Khởi.

Nhìn thấy viện quân đã đến Bạch Khởi quát lớn một tiếng:

- Hai vị phó Quân đoàn trưởng còn có Sư đoàn trưởng 4, Sư đoàn trưởng 5 liên kết mưu phản, giam lỏng Quân đoàn trưởng giết chết Sư đoàn trưởng 2, 3, bây giờ đã bị ta tiêu diệt, Quân đoàn trưởng đang ở sau lưng của ta, ta mệnh lệnh các ngươi… Giết!

Một câu nói khiến những sĩ binh xung quanh đều ngẩn người, phải một lúc lâu mới phản ứng lại, vội cầm lấy vũ khí của mình xông ra, nhưng để phân biệt trước lúc xông ra bọn họ xoăn tay áo mình lên, phòng ngừa ngộ thương…

Sau đó bắt đầu triển khai đơn phương tàn sát với quân mưu phản, về phần tại sao gọi là đơn phương tàn sát? Bởi vì những người bên ngoài lần lượt đến đã vượt hơn mức một vạn, mà số quân mưu phản đã bị Bạch Khởi tàn sát hơn phân nửa, cả một nghìn người bây giờ chẳng qua còn lại ít hơn hai trăm người… Lúc những sĩ binh kia tới bọn họ đã triệt để mất đi tâm tư chống cự, không có tâm tư chống cự, không có phần thấy chết không sợ ban nãy, bọn chúng chẳng qua chỉ là một đám tân binh bình thường không thể bình thường thêm nữa mà thôi, đối mặt với kẻ địch đông gấp mình bọn chúng chỉ có thể đơn phương tàn sát.

Chiến đấu không tốn thời gian dài, một vạn người đối phó với hai trăm người, kết quả có thể nghĩ mà biết, chẳng qua chỉ tốn một ít công phu bọn người kia đã bị giết sạch, Bổn cũng được Bạch Khởi thả xuống, sau khi triệu tập quân y đưa Bổn vào đại doanh, thân là chỉ huy quan cao nhất Bạch Khởi triệu tập tất cả các giáo cấp quan viên của bốn quân đoàn, đồng thời triệu tập một đại đội Sư đoàn 2, 3 hộ vệ xung quanh, đề phòng vạn nhất…

Tất cả mọi người bao gồm Bạch Khởi và hơn trăm tên Giáo Quan người nào người nấy đứng ở xung quanh lều lớn sốt ruột chờ đợi, chờ đợi Bổn tỉnh lại, Quân Đoàn 35 bây giờ vẫn cần có người đến chủ trì, cho dù hắn không chủ trì cũng cần hắn góp ý kiến rốt cuộc để ai giúp hắn quản lý, nếu không… Quân Đoàn 35 e rằng rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như rắn mất đầu.

Chẳng mấy chốc đã đến rạng sáng, lúc ánh sáng mặt trời trời từ từ mọc lên, Bạch Khởi mới sực nhớ đến chuyện giao ước của mình với Mạt La Sâm, vội vàng tìm Độc Cô Chiến Thiên tuy rằng đã hóa giải hiểu lầm nhưng thương tích đầy mình, để hắn về Gia Lăng Quan nói cho Mạt La Sâm nghe chuyện ở đây trước, mình ở lại chuẩn trì đại cuộc, dù sao Bạch Khởi tạm thời không thể rời khỏi Quân Đoàn 35 ở đây… Gia Lăng Quan tuy rằng cũng rất khẩn yếu, nhưng Bạch Khởi tin rằng có sáu vạn người, cộng thêm một Mạt La Sâm mọi thứ chắc là không có vấn đề gì.

Bây giờ quan trọng nhất là xử lý cho tốt chuyện Quân Đoàn 35, chuyện này then chốt chính vẫn là ở chỗ Quân đoàn trưởng Bổn Lan Lăng đang hôn mê bất tỉnh trong lều lớn kia đang được hơn mười vị quân y cùng cứu chữa.

Nói thật, Bổn bị thương không nhẹ, nếu chỉ dựa vào trị liệu của quân y cũng không biết hiệu quả thế nào, có thể chữa khỏi không, có thể tỉnh lại không đều là vấn đề, nếu có mấy cái Quang Minh Tế Tự, hoặc là Đại Tế Ti ở đây, chắc là không thành vấn đề, dù sao thần thuật của Quang Minh Thần Điện có thể làm cho người gãy chi tái sinh, có tác dụng rất tốt với trị liệu vết thương, đương nhiên chỉ có Hồng Y Đại giáo chủ mới có năng lực khiến người gãy chi tái sinh, đồng thời tiêu hao kinh người, những Tế Tự bình thường không có khả năng kia… Có mấy Tế Tự trị vết thương cho Bổn không thành vấn đề.

Nhưng đáng tiếc… Ở đây không có Tế Tự, Tế Tự là thuộc hạ của thần điện, là tín đồ tuyệt đối tận trung với Quang Minh Thần, căn bản không thuộc về bất kì quốc gia, bất kì thế lực nào, chỉ có Quang Minh Thần Điện mới có thể sai khiến bọn họ… Bọn họ vốn không tham gia vào chiến tranh giữa các quốc gia… Lần này cũng không ngoại lệ, cho nên bất luận là trong quân Ba Phạt Lợi Á hay An Đức Liệt đều không có Tế Tự vật này, nếu không… E rằng sẽ chết ít đi rất nhiều, rất nhiều người…

Có lúc có người rất ngưỡng mộ thời đại thượng cổ ma pháp văn minh, thời đại này không chỉ có Quang Minh ma pháp thần kì, còn có ma pháp Thủy hệ có năng lực trị liệu khổng lồ cùng với năng lực dũ hợp của ma pháp Thổ hệ, tuy rằng những thượng cổ cấm chú ma pháp động là có thể hủy diệt vô số sinh mạng, những ma pháp khủng bố kia đủ san bằng một tòa thành, nhưng tỉ lệ người còn sống trong chiến tranh cao hẳn hơn nhiều so với hiện tại, chỉ cần không gặp phải ma pháp sư lớn mạnh, tỉ lệ tử vong của chính diện giao chiến không bằng một phần một trăm của bây giờ…

- Đại nhân… Quân đoàn trưởng đã tỉnh lại rồi, mời ngài và chư vị Giáo Quan cùng vào trong…

Một quân y vội vàng từ bên trong chạy ra, bảy tám người bên cạnh hắn đầu đầy mồ hôi, không khó tưởng tượng nãy ở trong bên trong bọn họ đã rất vất vả.

- Ân… Tình hình Quân đoàn trưởng đại nhân thế nào rồi?

Bạch Khởi gật gật đầu… Sau đó nhìn quân y trước mặt một cái thấp giọng hỏi…

- Cái này… Chỉ sợ là không lạc quan, thẳng thắng nói đại nhân, Quân đoàn trưởng bị bọn phản tặc kia tổn thương quá nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, bây giờ tuy rằng giữ được tính mạng, tỉnh lại, nhưng vẫn rất nghiêm trọng, ở nơi như quân doanh vết thương rất dễ bị nhiễm trùng không nói, hơn nữa mấy tháng rất khó điều trị, nếu bị xóc nảy e rằng nguy hiểm đến tính mạng… Cho nên cách tốt nhất là đưa đến thành lớn hậu phương nhờ Tế Tự ra tay, chắc có thể cứu chữa cho Quân đoàn trưởng đại nhân… Nhưng… Tế Tự bình thường… Cứu chữa cho Quân đoàn trưởng đại nhân tuy rằng có thể nhưng tốn thời gian rất dài, trong lòng muốn mà sức không đủ, dù sao thần thuật của bọn họ thấp kém, ta nghĩ có thể chữa khỏi ít nhất cũng cần một Hồng Y Đại tế tư.

Quân y cũng rất thành thật, sau khi nhìn vẻ mặt tràn đầy quan tâm của bọn Giáo Quan, sau đó thấp giọng nói.

- Các này… Các ngươi về nghĩ ngơi trước đi… Ta muốn vào xem trước…

Bạch Khởi nghe xong thở một hơi dài do dự một chút nói như thế, rốt cuộc phải làm thế nào còn phải do mình Bổn quyết định.

Dẫn theo hơn mấy trăm Giáo Quan, người nào người nấy bước đi chỉnh tề theo Bạch Khởi đi vào trong lều lớn, khi Bạch Khởi đi vào thấy mấy người hầu đang hầu hạ Bổn nằm trên chiếc giường lớn chính giữa, sắc mặt trắng bệch, có hơi không lực nhìn Bạch Khởi một cái, sau khi thấy Bạch Khởi quơ tay ý bảo Bạch Khởi qua đây…

- Đại nhân… Ngài có gì dặn dò…

Bạch Khởi cung kính đi đến thấp giọng hỏi, bọn Giáo Quan xung quanh đều đi vào, nhưng không người nào dám phát ra một chút tiếng động, tuy rằng có hơn trăm người trong lều lớn, nhưng một âm thanh cũng không có, ngay cả rớt một cây kim xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ rõ ràng ràng.

- Bạch Khởi… Lần này cảm ơn ngươi rồi… Không có ngươi… E rằng ta đã chết rồi.

Bổn khẽ nói, lúc nói chuyện dường như không còn hơi sức xem ra hắn thật sự rất yếu.

- Đây đều là ta nên làm, đại nhân ngài không cần phải cám ơn ta, người là tâm phúc của Quân Đoàn 35, lúc này hơn bao giờ hết chúng tôi cần sự lãnh đạo của ngài, ngài đừng nói nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt chúng tôi còn cần sự lãnh đạo của ngài…

Bạch Khởi ân cần đáp.

- Ha hả. Khái khái… Quân y… Đã nói với ta rồi… Chuyện của ta… ta tự mình cũng rõ… Bộ dạng này bây giờ của ta. E là… E là khó lãnh đạo các ngươi rồi… Bạch Khởi… Bây giờ chức vụ của ngươi lớn nhất… Ta…. Ta tạm giao chức vụ Quân đoàn trưởng cho ngươi… Nhất định phải ngăn cản kẻ địch hoàn thành nhiệm vụ… Binh phù ở dưới yên chiến mã của ta… Mọi thứ… Đều giao cho ngươi rồi… Ta… e là phải về rồi… Khái khái… Ai… Không nghĩ tới ta… Năm mươi tuổi mới có cơ hội làm quân đoàn trưởng… Vốn cho rằng có thể dương danh lập vạn… công thành danh toại… Nhưng không ngờ… … Lại thành ra thế này… Ngươi… Đây là cơ hội của ngươi… Ngươi nhất định phải nắm lấy… Mọi thứ… Phải coi bản thân ngươi rồi. Ta giao Quân Đoàn 35… cho ngươi.

Bổn sau khi ho hai tiếng gián đoạn nói như thế.

Nói thật, bây giờ Bổn đã không còn năng lực lãnh đạo quân đội rồi, điều này bản thân hắn hiểu rất rõ, pháp luật cũng quy định rồi, nếu như chủ soái không có năng lực tiếp tục lãnh đạo quân đội có thể giao quyền cho tướng lĩnh cấp cao tạm thời thay thế chức vụ, người thay thế chỉ huy lúc trận chiến gần kề không cần nghi ngờ Bạch Khởi là người mà Bổn chọn… Trong quân đoàn những tướng lĩnh cấp cao đều bị bọn phản tặc giết chết, bây giờ chỉ còn lại một Tướng Quân Bạch Khởi, Bạch Khởi có thể nói là danh chính ngôn thuận.

Giống như Bổn nói, đây là một cơ hội của Bạch Khởi… Một cơ hội rất tốt, trong thoáng thốc Bạch Khởi có được quyền chỉ huy một Quân đoàn, nếu có được chiến công vị Sư đoàn trưởng tạm thời như Bạch Khởi đương nhiên có được không ít lợi ích, đương nhiên… Nếu thất bại, e rằng Bạch Khởi cũng không có cơ hội trở mình nữa, dù sao ở chiến trường từ trước tới giờ chưa từng có thất bại, thất bại chẳng khác nào tử vong…

- Đại nhân ta nhất định không phụ mong đợi của người, nhất định sẽ ngăn cản Liệt Diễm quân, tuyệt đối không để bọn họ bước vào Gia Lăng Quan một bước, bất kể bọn họ có bao nhiêu người… Bạch Khởi ta bảo đảm. Tuyệt đối không để một binh một tốt của bọn họ bước vào Gia Lăng Quan, trừ phi… ta chết.

Bạch Khởi nghe xong lời này sắc mặt trở lên căng thẳng nói.

- Ân… Ân tốt… Tốt…

Bổn cười, cười rất vui vẻ, gật gật đầu nói như thế.

Sau khi cười xong Bổn quay đầu nhìn đám Giáo Quan, dốc hết toàn lực hô:

- Các ngươi… phải nghe lệnh Bạch Khởi. Mệnh lệnh của Bạch Khởi là mệnh lệnh… của ta… … hắn… tạm thời thay thế Quân đoàn trưởng.

- Vâng… Đại nhân…

Hơn trăm người đồng loạt quỳ ngay ngắn dưới đất cung kính hô, nói xong cúi đầu cung kính lạy Bạch Khởi một cái hô:

- Tham kiến Lâm thời Quân đoàn trưởng đại nhân.

Đến đây… Bạch Khởi cho dù là vì nguyên nhân sức khỏe của Bổn hay vì nguyên nhân mấy tên phản đồ kia đã triệt để nắm giữ binh quyền của Quân Đoàn 35, thực chất bay vọt, trong lúc Quân Đoàn 35 còn chưa đi vào trạnh thái chính thức giao chiến, nắm giữ binh quyền trở thành một thực quyền Quân đoàn trưởng, tuy rằng vẫn là lâm thời Quân đoàn trưởng, nhưng nếu Bạch Khởi biểu hiện tốt, hoàn thành nhiệm vụ, tin rằng hai từ lâm thời này có thể bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.