Cửu U Long Giới

Chương 294: Gió tanh mưa máu




Không ai ngờ, chỉ một đòn, Bạch Khởi đã làm chấn động toàn trường đấu.

Một đường quyền rất nhẹ của Bạch Khởi lại có thể tạo ra sức công phá lớn đến vậy, chỉ là một đường quyền qua loa, hời hợt nhưng cả vùng đất đã bắt đầu run rẩy vỡ vụn ra, trong nháy mắt hàng ngàn người đã chết sạch, thật là một điều đáng sợ.

Hơn hai mươi vạn người sững sờ ở đó. Trong một lát, không ai dám có cho dù chỉ là nửa động tác, chỉ lộ ra vẻ đờ đẫn nhìn toàn cảnh trước mặt, trong đó thậm chí bao gồm cả vị Bất Diệt Hoàng Đế – Lý Tự Minh, còn có cả Thái Tử Lý Dũng với ý đồ mưu phản, tất cả mọi người đều sững sờ ở đó, không biết nên nói gì.

- Ta đầu hàng, ta đầu hàng, xin Nguyên Soái tha mạng! Nguyên Soái tha mạng!

Cũng không biết là ai đã quỳ rạp xuống đất trước với âm thanh run rẩy… Rầm một tiếng, hơn hai mươi vạn phản quân ở đây đã lần lượt vứt bỏ vũ khí của mình quỳ xuống, hơn hai mươi vạn binh sĩ như thủy triều đều quỳ rạp xuống đất dường như không một chút do dự.

Con người là như vậy, khi đoàn kết lại thì hàng vạn người đồng tâm hiệp lực, nhưng khi đối mặt với hiểm nguy, nếu mọi người cùng đồng tâm hiệp lực đối mặt với sinh tử thì có thể tạo ra sức mạnh không ngờ. Nhưng chỉ cần một người, chỉ cần có một người sợ hãi mà đầu hàng thì ngay sau đó chính là sự thất bại toàn diện. Trên chiến trường là như vậy, tại nơi này cũng là như vậy. Khi một người đầu tiên buông vũ khí xuống, điều đó cho thấy bọn họ đã thất bại, hàng chục vạn người đều vứt bỏ vũ khí của mình. Khi đối mặt với sức mạnh lớn lao của Bạch Khởi, bọn họ sợ hãi, bọn họ thỏa hiệp, bọn họ lựa chọn đầu hàng.

Kỳ thực, khi Bạch Khởi xuất hiện, bọn họ đã có ý muốn đầu hàng. Sức mạnh mà Bạch Khởi đã thể hiện ra quả thực quá mạnh, hơn nữa uy vọng của Bạch Khởi trong quân không ai có thể sánh kịp. Rất nhiều người khi nhìn thấy Bạch Khởi đều không còn ý định kháng cự lại, chỉ có điều trước sự thúc dục của đám quan quân, để bảo vệ tính mạng của mình nên họ đành phải liều mạng kháng cự lại mà thôi. Tuy rằng trong lòng họ cũng không muốn làm như vậy, thực tế bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Phải biết rằng đây chính là mưu triều soán vị, đây chính là trọng tội mưu phản, theo quy định phải xử tử toàn gia, tru di cửu tộc… Con đường này không đi thì không sao, một khi đã đi rồi, đó chính là con đường không thể quay đầu lại. Bất luận là trong lòng có muốn hay không, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng đi tới cùng, ngoài những điều này, không còn một lựa chọn nào khác.

Có điều, lời của Bạch Khởi lại đem đến cho họ một tia hy vọng. Trong khi Bạch Khởi sử dụng lực lượng lớn mạnh của mình làm bọn họ kinh sợ, cũng đã đem đến cho bọn họ một chút hy vọng. Tuy rằng, hy vọng này đối với một binh sĩ bình thường mà nói thì có thể có mà cũng có thể không, nhưng đối với những quan quân nắm giữ quân đội một cách thực sự thì lời của Bạch Khởi đã đem đến cho họ cơ hội được hồi sinh. Nó giống như trên con đường không thể quay đầu, Bạch Khởi đã mang đến cho họ một sợi dây thừng có thể quay trở lại, giữ cho bọn họ có thể hoàn toàn thoát khỏi bể khổ.

Bạch Khởi hứa hẹn chỉ cần buông vũ khí đầu hàng, hắn có thể bảo đảm bọn họ sẽ không phải chịu một hình phạt nào, sẽ không bị quốc gia truy cứu… Không được coi thường câu nói này. Có câu nói này, bọn họ có thể yên tâm thuần phục Bạch Khởi, không phải làm trái với những suy nghĩ trong lòng mình mà miễn cưỡng chiến đấu với Bạch Khởi, đây không phải điều mà họ muốn.

Nếu nói bỏ qua cho bọn họ là người khác nói, bọn họ chắc chắn không tin. Dù sao, ngoài Hoàng Đế ra, không có ai có tư cách nói những lời như vậy. Cho dù là Hoàng Đế nói những lời này, ban đầu sẽ không động đến bọn họ, sự dọn dẹp phía sau là không tránh khỏi. Xét cho cùng, Hoàng Đế không thể nào để cho nhóm người đã từng phản bội mình nắm giữ quân đội. Sau việc này, mất quan bãi chức lại là chuyện nhỏ, chính là sợ liên lụy đến tính mạng cả nhà mình. Mà những người khác lại không có tư cách chấp nhận chuyện này, cho dù là chấp nhận cũng là chấp nhận vô ích. Một câu nói của Hoàng Đế là có thể khiến cho lời của bất cứ ai vô hiệu. Trong lịch sử, chẳng phải là chưa từng xuất hiện những chuyện như vậy.

Có điều, Bạch Khởi lại khác. Thân phận của Bạch Khởi đặt ở đó, Đế Quốc Tây Bắc Vương, đường đường là Đấu Đế cường giả, hơn nữa, đường đường là Chiến Thần của Bất Diệt Hoàng Triều… thân phận này khiến cho tất cả mọi người không thể không tin hắn. Lời của Hoàng Đế đối với Bạch Khởi cơ bản không có tác dụng gì. Bạch Khởi đã nói là muốn bảo vệ bọn họ, thì coi như Hoàng Đế cũng không thể làm tổn hại đến một sợi tóc của họ.

Lực lượng quân đội lớn đầu hàng, hàng trăm quý tộc trốn trong trung ương đại quân, có cả Thái Tử Lý Dũng và Hồng Y Đại Giáo Chủ Tư Bì Nhĩ giống như thiếu nữ đã trút sạch y phục, hiện ra trước mặt Bạch Khởi.

Hừ lạnh một tiếng, Bạch Khởi trầm giọng nói:

- Giết sạch bọn chúng.

Một lát sau thuộc hạ của Bạch Khởi đều lần lượt xông ra ngoài. Các đại thần quý tộc đó thậm chí còn chưa có cơ hội phản ứng lại liền bị tàn sát hết sạch. Cho đến lúc này, Bạch Khởi cũng chưa từng hỏi đến Lý Tự Minh một câu nào, điều này khiến cho sắc mặt vừa mới hồi phục lại của Lý Tự Minh lại lần nữa âm trầm xuống. Bạch Khởi ngay cả hỏi cũng không hỏi mình mà đã sai người xuống tay, rõ ràng là không coi một Hoàng Đế như mình ra gì. Nguồn truyện: Truyện FULL

Có điều, Lý Tự Minh tuy rằng trong lòng rất tức giận nhưng lại không nói ra điều gì. Ngày hôm nay có thể lấy lại thế cục, hoàn toàn nhờ vào công lao của Bạch Khởi. Nếu không có Bạch Khởi thì bây giờ vị Hoàng Đế Lý Tự Minh này e là đã phải thay người rồi. Cái tên nghịch tử Lý Dũng có lẽ đã thực sự gây chuyện rồi. Huống chi, bây giờ Bạch Khởi có khả năng đánh bại Lý Dũng trong tình huống như vậy. Chỉ cần một cái phất tay là có thể sai người giết chết Lý Dũng, thì một người ngã ngựa như hắn… Lẽ nào Bạch Khởi không thể quay súng nhắm vào chính mình.

Nếu là người khác, có lẽ sẽ không dám. Nhưng đổi lại là Bạch Khởi, Lý Tự Minh cảm thấy hắn không có gì là không dám làm. Trong lúc này, bình tĩnh quan sát diễn biến của sự việc vẫn tốt hơn, không nên trút giận vào Bạch Khởi, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.

Mọi người đều giữ vẻ trầm mặc. Người của Bạch Khởi giết sạch những cường giả bên cạnh Lý Dũng, còn Lý Dũng lại sững sờ đứng đó, không biết phải nên nói gì. Tình hình như vậy, bây giờ hắn còn có thể nói gì? Còn có thể làm những gì? Lý Dũng đã không còn cơ hội nào nữa rồi.

Trong khi Bạch Khởi ra tay, Tư Bì Nhĩ bên cạnh Lý Dũng liền kết thành mấy thủ ấn, sau đó nhảy một cái, xông lên trời, quay người bay về phía hậu phương. Thân là Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình, Tư Bì Nhĩ có bản lĩnh đặc biệt riêng của mình. Tu vi của hắn tại Quang Minh Thần Điện có thể nói là so với cảnh giới Ma pháp của lão Liệt Hỏa cũng coi như là một. Nhân vật cấp Thánh Ma Đạo Sư như bọn họ, chỉ là về phương diện lực công kích, Thần Thuật của Quang Minh Thần rõ ràng có chút không bằng mà thôi. Có điều, muốn chạy trốn lại không có bất kỳ vấn đề nào.

Tư Bì Nhĩ chưa từng nghĩ sẽ quay lại, chỉ là muốn chạy trốn. Trên thực tế, Tư Bì Nhĩ nhìn thấy khi Bạch Khởi phất tay diệt trừ vị Thẩm Phán Trưởng Thẩm Phán Hội Giáo Tông đó, hắn đã có sự chuẩn bị muốn chạy trốn. Ngũ Tinh Đấu Đế, về mặt sức chiến đấu, so với mình mạnh hơn rất nhiều, huống cho còn có ba mươi Quang Minh võ sĩ và hai mươi Hồng Y Giáo Chủ… Lực lượng này đủ để chiếm lấy một phần mười toàn bộ lực lượng của Giáo Đình. Lực lượng như vậy cũng đã bị Bạch Khởi tiêu diệt trong một cái phất tay. Tư Bì Nhĩ không cho rằng mình có khả năng tiếp tục đối kháng với Bạch Khởi, cho nên Tư Bì Bì không hề do dự mà lựa chọn chạy trốn, có lẽ lúc này chạy trốn mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhìn Tư Bì Nhĩ bay lên không trung, trong tình hình những thuộc hạ của mình đuổi theo không có kết quả, Bạch Khởi lạnh lùng cười một tiếng. Về điều này, hắn sớm đã có sự sắp xếp. Đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng ngâm xướng vang lên trong không trung. Trên thành lầu của Hoàng cung, mấy chục bóng đen xuất hiện trên nóc nhà, bắt đầu ngâm xướng rằng:

- Hỏa diễm nguyên tố giữa trời đất hãy ngưng tụ lại, sức phá hoại vô biên của ngươi hãy biến thành vũ khí cực nóng, hoàn toàn tiêu diệt kẻ địch trước mắt. Liệt Viêm Kiếm, Ma pháp đỉnh cấp!

Dưới sức mạnh Ma pháp đỉnh cấp được gọi là Cấm Chú, lực lượng Ma pháp mạnh mẽ nhất, không ai có thể chống lại. Nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ, Đấu Đế cường giả hay là Thánh Ma Đạo Sư cũng sẽ bị hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Huống chi Ma pháp đỉnh cấp lần này lại ngưng tụ lực lượng của một Thánh Ma Đạo Sư và hai mươi Đại Ma Đạo Sư, uy lực mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi ngâm xướng qua đi, trên bầu trời xuất hiện một trường kiếm màu đỏ khổng lồ, là do Hỏa nguyên tố ngưng kết mà thành, dài khoảng mười thước, phía trên bốc lên hỏa diễm cực nóng, trong nháy mắt hóa thành lưu quang xông đến mục tiêu, hướng thẳng tới Tư Bì Nhĩ.

Ầm một tiếng cực lớn, sau đó Tư Bì Nhĩ đang vội vàng chạy trốn trên bầu trời xanh thẳm va chạm với thanh kiếm nóng bỏng, sau một lát đã nổ tung vô cùng mãnh liệt. Luồng hơi thổi xuống mặt đất khiến cho con người và mọi vật đều nghiêng ngả… Từ Bì Nhĩ đã rơi xuống ở đó.

Thật ra, Bạch Khởi sắp xếp những Ma Pháp Sư này lại không phải là để nhằm vào Tư Bì Nhĩ. Trước đó, tuy rằng Bạch Khởi cũng có được một số tin tức từ phía Hắc Ám Thần Điện, nói rằng Thái Tử Lý Dũng có quan hệ với Quang Minh Thần Điện. Cường giả của Quang Minh Thần Điện cũng vội vã chạy đến Đế Đô. Có điều, Bạch Khởi lại không ngờ bọn họ lại ra tay vào lúc này. Sắp xếp lão Liệt Hỏa bọn họ đứng trên thành lầu Hoàng cung chẳng qua chỉ là để đề phòng bất trắc mà thôi, không ngờ lại thực sự dùng đến.

- Chà chà. Tên Bạch Khởi này quả thực là một tay khó lường. Thẩm Phán Trưởng Thẩm Phán Hội Giáo Tông, Ngũ Tinh Đấu Đế, ba mươi Quang Minh võ sĩ, một Hồng Y Đại Giáo Chủ, hai mươi Hồng Y Giáo Chủ đã bị tiêu diệt hoàn toàn chỉ trong nửa canh giờ! Ha ha, cho dù là tất cả cường giả ở phương Đông của Hắc Ám Thần Điện chúng ta cộng lại e là cũng không làm được điều này. Thế nhưng Bạch Khởi lại giải quyết bọn Tư Bì Nhĩ dễ dàng như vậy. Xem ra chúng ta đã coi thường Bạch Khởi rồi. Thánh Nữ các hạ, người mà các hạ giới thiệu quả thực là phi thường, xem ra trước đó chúng ta đã xem nhẹ Bạch Khởi rồi.

Tại một tiểu lầu cách xa quảng trường vạn thước, Ám La Lan tấm tắc khen ngợi nói. Vừa nói hắn vừa hướng ánh mắt về phía nữ tử xinh đẹp bên cạnh mình.

- Vậy sao? Chấp Chính Quan các hạ đã nói như vậy thì việc khảo nghiệm coi như đã thông qua chứ? Chúng ta nên ủng hộ Bạch Khởi một chút. Vừa rồi có lẽ hắn đã phát hiện ra chúng ta ở đây chăm chú quan sát, nhưng lại không hề động thủ. Dưới sự bao vây của những người phía Quang Minh Thần Điện, chúng ta là đồng minh mà lại không động thủ. Điều này khó tránh khiến cho người ta có chút lạnh lòng. Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Ám Đế Quốc tương lai này của chúng ta hẳn không phải là người dễ khiêu khích, hơn nữa rất thù dai. Tốt hơn là chúng ta hãy nhanh chóng nghĩ cách bù đắp lại chuyện này, không thể vì chuyện này mà làm hỏng sự hợp tác giữa chúng ta. Nếu là như vậy, Giáo Hoàng Bệ Hạ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

Cô nương trẻ tuổi mà được xưng là Thánh Nữ, toàn thân che lại trong hắc bào, dùng giọng nói trong trẻo của mình nói giỡn như vậy.

- Đương nhiên chúng ta làm sao có thể để cho đồng minh của chúng ta mất lòng tin chứ? Vì chuyện này mà phá hỏng đại cục của chúng ta thì thật là không đáng. Chúng ta chấp nhận giao kim tệ cho Bạch Khởi, Giáo Hoàng Bệ Hạ đã phái cường giả đem theo Không Gian Giới Chỉ đi tới đây. Với tốc độ của họ, nhiều nhất là nửa tháng đã có thể tới đây. Đến lúc đó chúng ta lại lần nữa đi bái kiến vị Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Ám Đế Quốc tương lai này của chúng ta, đem số kim tệ này dâng lên. Nghĩ rằng hắn sẽ không chú ý đến chuyện nhỏ ngày hôm nay. Ta cũng đã đi tìm hiểu thực lực của vị này rốt cuộc là đến bao nhiêu. Nhưng ta nghĩ, tình báo trước đây của chúng ta có lẽ đã có chút nhầm lẫn. Đấu Đế không giả, nhưng không phải là vừa mới tấn cấp, hắn tuyệt đối đã qua trình độ Thất Tinh, thậm chí có khả năng là Bát Tinh, Cửu Tinh Đấu Đế. Đây quả là một tin tức rất tuyệt. Tuổi vẫn còn trẻ như vậy mà đã có thành tích như thế. E là ngay đến người Chư thần quan tâm cũng chỉ là như vậy. Người của Quang Minh Thần Điện hôm nay mới đấu với hắn, quả đúng là phân chó.

Ám La Lan khẽ cười nói.

- Được, Chấp Chính Quan các hạ, vậy thì tất cả sẽ do ngài xử lý là được rồi. Gần đây Bất Diệt Hoàng Triều có lẽ là không được thái bình lắm. Gió tanh mưa máu vừa mới bắt đầu, Lý Tự Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

Giống như Thánh Nữ này nói, gió tanh mưa máu trong Thành Hoa Hồng chỉ vừa mới bắt đầu, chuyện ở quảng trường chỉ là một mồi dẫn lửa mà thôi. Tuy rằng hàng ngàn người đã tử thương, nhưng so với chuyện tiếp sau đây chẳng qua chỉ là một cơn mưa bụi mà thôi.

Lý Tự Minh đương nhiên không cam lòng chịu đựng sự phản bội của những quý tộc đó. Bạch Khởi đã từng nói, những người chỉ cần đầu hàng đều có thể miễn chết. Lý Tự Minh cũng không đi đắc tội với Bạch Khởi, những quan quân đó thực sự vô ngại, toàn bộ số lượng lớn quân đội đều dưới trướng của bọn họ. Điều này khiến cho Lý Tự Minh cũng không có cách nào tẩy trừ những người đó, thế nhưng đối phó với những người khác, Lý Tự Minh lại không khách khí như vậy.

Năm mươi ba quý tộc lớn nhỏ ủng hộ Thái Tử đều bị tịch thu toàn bộ gia sản, toàn bộ quân đội của Đế Đô đều được huy động, được Lý Tự Minh ra lệnh phái đến các nơi, hàng loạt Thánh chỉ từ Đế Đô truyền ra tới tất cả các nơi trong Đế Quốc. Lý Tự Minh sẽ giết hết tất cả những quý tộc ở Đế Đô, sau khi giết hàng vạn người lại không dừng lại. Mục đích của hắn nhằm thẳng vào lãnh địa của các quý tộc, đó mới là nơi gia tộc của những quý tộc đó tồn tại. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn quốc trên dưới đều thần hồn nát thần tính. Thánh chỉ của Lý Tự Minh không ngừng truyền ra, mỗi ngày đều có vô số người rơi đầu. Những người kiên định đứng về phía Lý Tự Minh lần lượt đều được thăng quan phát tài, những người ở phái trung lập đều bị chèn ép, còn những người đầu hàng Thái Tử đều bị tịch thu toàn bộ tài sản. Một thống kê không hoàn toàn, lần này các Đại quý tộc trong Đế Đô đã chết hơn ba vạn người, hơn nữa, những Thánh chỉ này truyền ra có lẽ sẽ làm thương vong trăm vạn. Đến lúc đó, cả nước trên dưới sẽ đều là một mảnh gió tanh mưa máu.

Đối với chuyện này, Bạch Khởi lại mắt điếc tai ngơ. Hắn chỉ bảo vệ người trong quân đội, các quan quân tham gia làm phản lần này của quân đội Đế Đô. Ngoài phe phái quân đội tận trung với Thái Tử đã chết ra, những người khác đều đầu hàng dưới trướng Bạch Khởi. Bảy mươi vạn binh mã tại Đế Đô đều rơi vào tay Bạch Khởi, bởi vì họ biết chỉ có đầu hàng dưới trướng Bạch Khởi mới có thể đảm bảo sự an toàn cho mình. Bọn họ đều rất quan tâm những hành động của Lý Tự Minh gần đây, trong lòng sợ hãi. Nếu không phải là Bạch Khởi đứng ra thì kết quả của những người này e là cũng giống với những quý tộc kia. Bởi vậy bọn họ càng đứng sát vào Bạch Khởi, chỉ có ôm chân Bạch Khởi thì bọn họ mới có hy vọng được sống, mới có khả năng được sống.

Đương nhiên đại đa số quan quân của Cấm Vệ Quân không tham gia phản biến, theo lý mà nói bọn họ hẳn là vô ngại. Thế nhưng thủ lĩnh của Cấm Vệ Quân lại lung lay bất định, điều này khiến cho bản thân bọn họ rất lo lắng. Hơn nữa, cha của Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên vốn là thống lĩnh Cấm Vệ Quân, nắm giữ Cấm Vệ Quân trong tay mấy năm, trong Cấm Vệ Quân đều là người của Bạch Kình Thiên. Các tướng lĩnh tôn kính Bạch Khởi, tôn kính Bạch Kình Thiên, mà các binh sĩ lại càng sùng bái Bạch Khởi. Khi Bạch Khởi ở phương Nam, một khẩu hiệu luôn treo trên miệng các binh sĩ Cấm Vệ Quân đó là:

- Thiếu Tướng quân của chúng ta… Như thế nào… như thế nào… Lợi hại như thế nào…

Quả nhiên là uy phong không gì sánh được, khí thế lấn át người khác, bởi vì Thiếu Tướng quân trong miệng các Cấm Vệ Quân chính là Bạch Khởi. Đối với họ, bất luận Bạch Khởi có lợi hại ra sao, bất luận địa vị của Bạch Khởi có cao thế nào thì Bạch Khởi vẫn luôn là người của Cấm Vệ Quân. Sẽ không thể là người của nơi khác. Bạch Khởi luôn là Thiếu Tướng quân trong lòng Cấm Vệ Quân. Bởi vậy, Cấm Vệ Quân căn bản đã coi Bạch Khởi là người một nhà, đối đãi, nương tựa vào Bạch Khởi cũng không có gì là lạ cả.

Đương nhiên, vấn đề này Lý Tự Minh cũng đã nhìn ra. Quân đội Hoàng gia Cận Vệ Quân ở Đế Đô tử thương vô số, hiện chỉ còn lại vạn người mà thôi, số còn lại đều đã nằm trong tay Bạch Khởi. Hơn nữa nhân mã của Đức Hắc Lan Gia tộc cũng đã hợp nhất, còn có tư quân của các Đại quý tộc đã đầu hàng. Tư quân và vệ đội của Bạch Khởi sau khi trừ đi thương vong, tổng cộng binh mã của Bạch Khởi tại Đế Đô có bảy mươi lăm vạn người, mà đường đường là Hoàng Đế Bệ Hạ của Bất Diệt Hoàng Triều chỉ có không đầy hai vạn người. Khoảng cách lớn đến như vậy khiến cho Lý Tự Minh ăn ngủ không yên.

Cho nên khi sự tẩy trừ này bắt đầu, Lý Tự Minh đã hạ lệnh điều động năm mươi vạn binh mã từ các vùng biên cương về Đế Đô, mục đích chính là để phòng bị Bạch Khởi. Thành Hoa Hồng của Bất Diệt Hoàng Triều được xưng là Đệ nhất Đại Lục quả không sai. Muốn công phá Thành Hoa Hồng từ bên ngoài cơ bản là không có khả năng. Có điều, muốn công phá Thành Hoa Hồng từ bên trong hình như không phải là vấn đề khó khăn, bởi vậy Lý Tự Minh đã phải phòng bị kỹ càng.

Trong nháy mắt, khoảng cách với ngày chính biến đã trôi qua mấy ngày. Trong mấy ngày qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, sự tàn sát huyết tinh đã dần dần dừng lại. Bão tố trong Đế Đô dường như đã kết thúc, chỉ có những người ở tầng lớp cao mới biết bão tố ở Đế Đô biểu hiện kết thúc này lại cũng cho thấy cuống phong trong Đế Đô cũng sắp bắt đầu. Chuyện này Lý Tự Minh không thể cho qua như vậy, những đại tộc tham gia vào mưu phản e là sẽ không có ai may mắn thoát khỏi, tất cả bọn họ đều phải chết. Nếu không Hoàng thất của Bất Diệt Hoàng Triều, bộ mặt của Lý Gia sẽ không còn lại chút gì nữa.

o0o

Ngày hôm đó Bạch Khởi đang trong phòng luyện tập thư pháp, chợt Độc Cô Chiến Thiên đi vào, cung kính chắp tay với Bạch Khởi nói:

- Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến ngài, hắn tự xưng là người của Đức Hắc Lan Gia tộc.

- Đức Hắc Lan Gia tộc? Ồ, sao lại là bọn họ? Những người ở Đế Đô vẫn chưa chết hết sao? Ha ha. Được để cho hắn vào đi, ta muốn gặp hắn, xem hắn ta muốn làm gì.

Bạch Khởi nghe xong lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức trầm mặc, chỉ chốc lát đã đưa ra quyết định như vậy. Bạch Khởi rất tò mò muốn biết người của Đức Hắc Lan Gia tộc rốt cuộc đến đây là vì cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.