Cửu Vương Gia Yêu Triền Vạn Quán

Chương 23:




Hoàng thành, nơi bao nhiêu người muốn đến, người phú quý tập hợp nơi đây, lụa là gấm vóc, vàng son lộng lẫy.
Tiền Vinh cũng trở lại Hoàng thành không bao lâu, liền bắt đầu tưởng niệm thời gian ở Giang Nam. Khi đó, bọn họ không cần lo lắng ngươi lừa ta gạt giữa các phe phái, tuy rằng chưa nói đến mức hoàn toàn du sơn ngoạn thủy, nhưng cũng thản nhiên thoải mái, tranh thủ thời gian.
Hiện tại, Tam vương bên kia như hổ rình mồi, Thất vương vẫn luôn ở thế trung lập không biết vì sao lại bắt đầu có động tác, hơn nữa hướng về phía ái muội bất minh, khiến cho Trang Cửu vô cùng nhức đầu. Tranh đấu giữa mấy sủng phi ở hậu cung cũng càng thêm mãnh liệt, quả thực muốn dấy lên cao trào.
“Aiiii, trong Hoàng gia chính là như vậy, lâu dần ngươi sẽ quen.” Trang Cửu chậm rãi đong đưa trên xích đu, vừa thổi bọt trà, “Sóng gió chưa qua phong ba đã tới, lúc ầm ĩ lúc lại yên ổn. Thử tính ngày, không lâu nữa cũng sắp làm đến nghiêng trời lệch đất rồi.”
Tiền Vinh nhíu mày.
“Ngươi không thích cuộc sống như vậy?” Trang Cửu thản nhiên hỏi, dùng ngữ khí gần như khẳng định.
“...... Cũng không phải, chỉ là từ Giang Nam về trở nên lười biếng rồi.” Tiền Vinh cũng thản nhiên đáp.
Bằng không còn có thể thế nào, đều nói lấy chồng theo chồng......
“Kỳ thật rất nhiều lúc ta cũng không biết bọn họ là nghĩ thế nào.” Trang Cửu như thở dài, “Ngày tháng tốt đẹp không chịu, cứ muốn đấu đến ngươi chết ta sống. Thường nhân nghe như không quan trọng, nhưng không phải đều là mạng người sao?”
Tiền Vinh lẳng lặng nghe hắn nói.
“Một ngày trước còn đang cùng ngươi nói cười vui vẻ, tuy rằng có thể là khẩu Phật tâm xà, ngày hôm sau liền biến thành một khối thi cốt, còn không rõ tung tích......” Trang Cửu lắc lắc đầu, “Cuộc sống như vậy, ta cũng không thích.”
“Nói cứ như là ngươi gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn?” Tiền Vinh nhướng mày.
“Ta?” Trang Cửu xụ vai, “Ta cũng không biết, khi ta bắt đầu hiểu được lí lẽ, ta sớm đã quen, hơn nữa còn dung nhập vào trong đó, cũng bất kể ta nguyện ý hay không.”
Trang Cửu cúi đầu nhìn nhìn hai tay mình: “Ta không tự tay giết người, nhưng hai tay này không biết đã dính bao nhiêu máu......”
Tiền Vinh lặng yên nhìn hắn một lát, rồi mới vươn tay ra, cầm tay hắn, tựa hồ là an ủi: “Ta đã giết người, tự tay.”
Trang Cửu ngẩng đầu nhìn y, trở tay dùng sức nắm tay lại tay y, không có nói tiếp, liền cầm lấy tay còn lại, đặt bên miệng ấn xuống một nụ hôn.
Thất vương và Cửu vương từ trước đến nay bảo trì khoảng cách, nước sông không phạm nước giếng. Tuy rằng gần đây Thất vương có dị động, nhưng Trang Cửu vẫn bình tĩnh, dù sao ít nhất hiện nay không có hướng đến hắn, cái này gọi là địch bất động ta bất động.
Buổi chiều hôm đó, cũng không báo trước, Thất vương liền chậm rãi đi tới Cửu Vương phủ.
Đều là người không thể đắc tội, quản gia đành phải nghênh đón người vào.
Thất vương chỉ nói: “Ta tới gặp cửu đệ, không biết có tiện không?”
Quản gia âm thầm mếu mặt, thật đúng là không tiện ── Vương gia cùng Vương phi đang ở trong phòng ngủ......
Liền đành phải nói: “Thất Vương gia thỉnh chờ, tiểu nhân liền đi thỉnh Cửu Vương gia đến.”
Thất vương cũng không để ý, liền ngồi ở đại sảnh, muốn chờ Trang Cửu đến.
Quản gia sai người dâng trà xong, liền lui xuống đi tìm Vương gia nhà hắn. Tới cửa phòng ngủ Vương gia đương nhiên không dám tùy tiện tiến vào. Mếu mặt gõ gõ cửa: “Vương gia, Thất Vương gia đến.”
Bên trong không đáp lại.
Quản gia cầu cứu nhìn về phía hai thị vệ theo hầu ở ngoài phòng, hôm nay không phải đầu lĩnh ám vệ, đều nhìn nhìn nhau, nhún nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Quản gia chỉ đành gõ cửa tiếp: “Vương gia, Thất Vương gia đang đợi ngài......”
“Để hắn chờ.” Bên trong truyền đến thanh âm Trang Cửu.
“Vương gia......” Quản gia đã muốn khóc, “Tiểu nhân còn muốn tiếp tục hầu hạ ngài và Vương phi mà......”
Ai mà không biết Thất Vương gia mặt như hoa đào tâm như rắn rết.
Bên trong im lặng một lát, sau đó cánh cửa ầm mở ra. Trang Cửu đen mặt, vừa chỉnh lý y sam, vừa buộc đai lưng, ngữ khí vô cùng bất mãn: “Lão Thất này, cũng không yên ổn dùm một lát.”
Phía sau truyền đến thanh âm miễn cưỡng: “Ta cần đi không?”
Trang Cửu quay đầu lại: “Tùy ngươi, ta đi trước, ngươi muốn ra thì ra.”
Liền cùng quản gia đi ra ngoài.
Khi đến chủ phòng, Trang Cửu đã đổi sang nụ cười tiếp khách tiêu chuẩn, rất là chân thành thân thiết.
“Tiểu Cửu vừa lúc có chút việc, để Thất hoàng huynh chờ lâu, thật là ngại quá.”
“Đâu có,” Thất vương cũng cười nói nhẹ nhàng, “Là ta không nói trước đã tới đây, làm phiền rồi.”
“Huynh đệ một nhà không cần khách khí, không biết Thất ca tới nơi này của Tiểu Cửu là vì chuyện gì?” Trang Cửu xua tay nói.
Thất vương trầm ngâm một chút, như đang suy tư. Thất vương là con của Ninh phi, sủng phi của tiên vương, kế thừa mỹ mạo của Ninh phi, tuy là nam tử, nhưng cũng âm nhu động lòng người. Tuy rằng từ trước đến nay bảo trì trung lập, nhưng thủ đoạn độc ác, người không phạm hắn hắn không phạm người, người nếu phạm hắn chết không toàn thây.
Trang Cửu suy tư một người như thế hiện giờ đến tìm hắn, ít nhiều có chút đau đầu.
“Tốt lắm, ta hôm nay đến, là muốn cầu Cửu đệ giúp đỡ.” Thất vương ngẩng đầu, nói.
“Thất ca cứ việc nói, Tiểu Cửu có thể giúp, nhất định làm hết sức.” Trang Cửu đáp.
“Giúp ta đưa một người ra Hoàng thành.” Thất vương nói.
“Này dễ thôi, nhưng không biết là đưa ai?” Trang Cửu hỏi, “Ta biết không?”
“Ngươi biết.” Thất vương trả lời, “Thập Thất.”
Trang Cửu hơi kinh ngạc một chút, thế hệ bọn họ chỉ có mười một huynh đệ, Thất vương chỉ tất nhiên là đương kim Thập Thất hoàng tử.
“Huynh và Tiểu Thập Thất, từ khi nào......” cấu kết?
“Thập Thất tâm tính thuần hậu, cũng không có ý định tranh đấu trong Hoàng gia.” Thất vương chỉ đáp như thế.
“Nhưng mà, thân phận nó tôn quý như thế......” Trang Cửu hiểu được, Thất vương nói đưa khỏi Hoàng thành, tất nhiên là từ này về sau không bước vào nữa, hoặc nói cách khác, làm cho Thập Thất hoàng tử “biến mất”.
“Ta ở Hoàng thành tự có nhân mạch cùng biện pháp đưa nó ra, nhưng cần phải có người an bài nơi đến,” Thất vương nói, “Ngươi vừa từ Giang Nam trở về, tất nhiên ở bên kia có người liên hệ. Ngươi cùng Thập Thất bình thường vốn không tiếp xúc, cho dù có người hoài nghi tình hình thực tế, cũng sẽ không ngờ được là ngươi. Ngươi cùng Tam vương tranh đấu, ngang sức ngang tài, cũng không phải không mệt mỏi, nếu ngươi lần này giúp ta, ngày khác ta tất sẽ trả lại ngươi phần đại nhân tình này.”
Trang Cửu nghe hắn nói rõ ràng, cũng không chất vấn nữa, chỉ hơi cúi đầu trầm ngâm.
Thất vương cũng không thúc giục, chỉ nâng chung trà lên hớp một ngụm.
Trong lúc nhất thời yên tĩnh lại. Khi Tiền Vinh đi đến đại sảnh, liền nhìn thấy tình cảnh này.
“Tiền Vinh tham kiến Thất Vương gia.” Tiền Vinh đi vào, hành lễ với Thất vương.
“Đều là người một nhà, không cần đa lễ như thế.” Thất vương nói.
Tiền Vinh mỉm cười, lui tới bên người Trang Cửu. Rồi mới nhìn Thất vương rất có hứng nhìn y.
“Từng nghe tam mưu sĩ Ngân Tùng bảo cơ trí hơn người, tài nghệ rất cao, võ công cao cường, cửu đệ cầu được hỉ sự này, ta cũng sớm muốn đến xem ngươi.” Thất vương cười nói.
Tiền Vinh thản nhiên cười nói: “Tại hạ cũng sớm nghe nói về phong thái của Thất vương, ngưỡng mộ đã lâu.”
Thất vương cũng không nói nữa, chỉ nhìn y. Ngày đó Cửu vương lấy vợ, làm đến mức phải gọi là khí thế, hận không thể cho người trong thiên hạ đều biết, càng như thế, người bên ngoài càng không biết là thật hay là giả.
Tiền Vinh không kiêu ngạo không siểm nịnh, bất động thanh sắc, mặc hắn đánh giá, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt.
Cuối cùng Thất vương vỗ tay một cái: “Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cửa, ngươi và cửu đệ thật đúng là xứng.”
Trang Cửu vừa nghe rất là cao hứng, liền ngẩng đầu cười nói: “Đó là đương nhiên. Thất ca, chuyện mà huynh nói Tiểu Cửu sẽ giúp huynh làm, còn thời điểm nào, huynh nói kỹ càng là được?”
Thất vương nhướng mày nhìn hắn: “Đợi ta chuẩn bị hết thảy lại nói cho ngươi. Không phải ta không an tâm, thật sự là ngươi biết càng ít, sau này càng thêm an toàn.”
“Tiểu Cửu đương nhiên biết, Thất ca lo lắng rồi.” Trang Cửu cười nói.
“Ta tạ ơn ngươi còn không kịp.” Thất vương nói, nhìn thoáng qua Tiền Vinh, suy đoán quan hệ giữa Trang Cửu và y, có tốt đến mức mọi chuyện đều không phân lợi hại mà cho y biết cùng tham dự.
Trang Cửu biết tâm tư hắn, cũng không che giấu, trực tiếp ôm thắt lưng Tiền Vinh: “Thất ca yên tâm, nếu nói đến người ta có thể tin được trên đời này, Tiểu Tiền xếp thứ nhất.”
Tiểu Tiền biểu hiện tự nhiên như thường, nội tâm âm thầm run rẩy, y đương nhiên không phải không biết xấu hổ như Trang Cửu, nhưng tự nhiên cũng không thể để Thất vương chế giễu.
“À, các ngươi......” Thất vương sờ sờ cằm.
Trang Cửu cười mà không nói, đột nhiên cảm thấy lão thất nhiều chuyện như thế rất là đáng yêu, rồi như nhớ tới cái gì: “Thất ca sau này nếu muốn tới chỗ Tiểu Cửu, Tiểu Cửu tất nhiên vô cùng hoan nghênh, chẳng qua trước đó có thể thông báo một tiếng hay không?”
Thất vương nhướng mày, nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Tiền Vinh, ngộ ra: “À, nguyên lai ta thật sự đã quấy rầy......”
Tiền Vinh cố không nâng tay đỡ trán, hai người vốn không phải không liên quan nhau đường ai nấy đi sao, sao mới chốc lát liền thân quen như thế, chẳng lẽ thật sự ngưu tầm ngưu, mã tầm mã dễ dàng như vậy?
“Cho nên ngươi cứ thế bán nhân tình cho Thất vương?” Ngồi bên bàn uống rượu, Tiền Vinh thản nhiên hỏi.
“Tuy rằng mạo hiểm, nhưng lão thất thực lực không kém, có thể liên hợp đương nhiên vẫn tốt.” Trang Cửu nói.
Tiền Vinh liếc hắn một cái, trong lòng nói đơn giản vậy mới sợ, lại không biết Trang Cửu đang tính toán cái gì.
Trang Cửu cười cười: “Hôm nay lão thất nói, Tiểu Thập Thất không quan tâm tranh đấu Hoàng gia. Kỳ thật ta cũng không quan tâm.”
“Không phải còn có Thập Tam cần ngươi phí tâm phí sức?” Tiền Vinh thản nhiên nói.
“Nhóc con lông cánh đủ rồi, nên để nó tự bay.” Trang Cửu lắc lắc đầu.
Tiền Vinh không nói.
Im lặng một lát, Trang Cửu lại mở miệng hỏi: “Nếu ta không phải Cửu Vương gia, ngươi sẽ thế nào?”
Tiền Vinh suy nghĩ một chút: “Ngươi không phải Cửu Vương gia, ta sẽ không biết ngươi.”
“Ta nếu không phải Vương gia mà là nông phu, vậy ngươi cũng có thể không phải người của Ngân Tùng bảo, là một thương nhân chăng?” Trang Cửu cười nói.
Tiền Vinh nghĩ nghĩ, cũng phải, liền gật gật đầu.
Trang Cửu há há miệng, muốn nói cái gì, rốt cuộc cũng không nói ra. Tiền Vinh hiếm khi thấy hắn như vậy, chẳng qua biết hắn xưa nay hành vi xấu xa, cũng không hỏi nhiều, miễn cho tự đào hố chôn mình.
Lại hàn huyên một hồi, rượu cũng uống xong, Trang Cửu đứng dậy, muốn cáo từ.
Tiền Vinh nhướng mày, gần đây Trang Cửu luôn qua đêm trong phòng y, đêm nay sao lại muốn “cáo từ”?
Tiễn Trang Cửu tới cửa, Tiền Vinh dựa lên khuông cửa, vững vàng thong dong nhìn bóng dáng ngoài kia. Quả nhiên, ngay sau đó người nọ liền xoay người, vẻ mặt u oán: “Ngươi thỉnh thoảng giữ ta lại một lần không được sao?”
Tiền Vinh ôm ngực: “Không giữ ngươi, ngươi sẽ không quay lại sao?”
Trang Cửu ngẫm lại, cũng đúng. Như vậy mình quả nhiên là bị Tiểu Tiền ăn sạch rồi?
Tiền Vinh cười cười, lại có điểm mị hoặc: “Vả lại, vẫn luôn ở phòng ta, thỉnh thoảng ngươi cũng kéo ta đi bên kia của ngươi a.”
Ngoao, đây là ── ánh mắt lộ lang quang, móng vuốt quả nhiên liền vươn ra, duỗi tới giữa không trung, run rẩy chờ đợi. Tiền Vinh nhìn móng vuốt kia một lát, đến khi thấy Trang Cửu nóng lòng, mới cười vươn tay, bỏ vào trong lòng bàn tay kia.
Nghe được tiếng đóng cửa phía sau, Tiền Vinh quay đầu lại nhìn về phía Trang Cửu.
Lúc trước không phải chưa từng đến phòng Trang Cửu, nhưng là...... Đột nhiên trên mặt có chút nóng, may mắn ban đêm, chỉ có ánh đèn mờ nhạt. Trang Cửu lần mò đi qua, kéo tay y, rồi mới đưa y đi vào nội thất.
Đi mỗi một bước đều cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ, chuyện sắp phát sinh hai người bọn họ trong lòng đều biết rõ ràng, nhưng là...... Lần đầu tiên ở trong phòng Trang Cửu, khiến người có cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ.
Trang Cửu nhìn ra Tiền Vinh có chút xấu hổ, khóe miệng ngậm cười, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, ghé vào tai y nhẹ nhàng hôn: “Tiểu Tiền...... Ngươi có biết ta vui sướng cỡ nào......”
Tiền Vinh cũng không chống cự, y là nam tử trưởng thành bình thường, tất nhiên có dục niệm...... Chỉ cần Trang Cửu đừng quá phận ── làm xong mọi chuyện người không dễ chịu chính là y mà.
Tùy ý Trang Cửu ngậm vành tai mình mút mát liếm láp, khi đầu lưỡi ấm áp của hắn tiến vào tai mình liền run rẩy một chút.
Trang Cửu nhẹ nhàng giật đai lưng của Tiền Vinh, cởi ngoại y, môi cũng từ bên tai y chuyển qua trên mặt, tìm kiếm đôi môi mỏng của y.
Y phục từng cái từng cái rơi xuống đất, của hắn và y xen lẫn với nhau, cũng giống như hai người, dây dưa không dứt.
Khi chỉ còn lý y, Trang Cửu lại ngừng động tác, chỉ đưa tay tiến đến, từ thắt lưng mẫn cảm của Tiền Vinh, vuốt ve đến điểm nhô ra trước ngực.
Khí tức Tiền Vinh trở nên nặng nề, Trang Cửu mang y ngồi xuống bên mép giường, lại để y đứng, hoặc là nói nửa quỳ trên người hắn, để mình vừa đúng ngay đầu nhũ trước ngực y, há miệng ngậm lấy.
Thân thể Tiền Vinh kéo căng một chút, hai tay ôm đầu Trang Cửu, mười ngón xuyên vào tóc, ngửa đầu khe khẽ thở gấp.
Trang Cửu dùng miệng và tay trực tiếp đùa giỡn đến khi đầu nhũ Tiền Vinh nóng lên dựng thẳng, sưng đỏ vô cùng, cuối cùng mới như không nỡ mà cắn một ngụm, buông ra, tiếp tục hôn lên phía trên.
Tìm được môi y, lại dây dưa một phen. Chỗ mẫn cảm trong khoang miệng đều bị quét qua một lần, Tiền Vinh nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Trang Cửu vừa buông y ra, kéo theo một sợi tơ, rồi lại vùi đầu bên cổ y gặm cắn.
Con người lúc nào cũng đối sự vật mình yêu thích trực giác muốn dùng miệng và đầu lưỡi cảm thụ.
Tiền Vinh híp nửa mắt, thân thể vô ý thức khẽ chạm vào Trang Cửu lại tách ra, cọ xát vài cái. Rồi lại cảm giác được Trang Cửu nắm một tay y lên, trực tiếp hướng đến gốc rễ ở đùi hắn tìm kiếm. Tiền Vinh tách khỏi Trang Cửu một chút, tìm kiếm ánh mắt hắn, nhìn thấy màu đen sâu không thấy đáy trong đôi mắt kia, không chút nào che dấu khao khát.
Tiền Vinh cúi người hôn Trang Cửu, tay lại rời đi giữa hai chân mà đặt lên đầu vai hắn, chậm rãi kéo xuống áo lụa màu trắng, lộ ra đầu vai rắn chắc. Mặt trên có vài vết thương hoặc to hoặc nhỏ, mới nhất chính là mấy tháng trước, khi bị Tam vương bắt đi mà lưu lại. Tiền Vinh cúi đầu, chậm rãi hôn lên những dấu vết kia, đầu lưỡi liếm qua bên trên, chốc chốc khẽ cắn.
Trang Cửu hô hấp càng thếm nặng nề, tay ấn sau đầu Tiền Vinh, để y thuận thế một đường xuống dưới, nửa ép y quỳ xuống giữa hai chân mình.
Biết ý đồ của Trang Cửu, Tiền Vinh ngẩng đầu liếc hắn một cái, Trang Cửu bất giác tản mát ra khí tức nam nhân nguy hiểm mà cường thế, vươn ngón cái vuốt ve bờ môi, cạy mở môi y.
Tiền Vinh đưa lưỡi, ngậm lấy ngón cái kia quyện lấy mút vào.
“Ngươi...... yêu tinh này......” Trang Cửu khàn khàn nói.
Tiền Vinh cong khóe miệng, phun ra ngón tay kia, vùi đầu vào giữa đùi Trang Cửu.
Khi Tiền Vinh khẽ đưa đầu lưỡi đỏ hồng cách vải quần phác họa hình dạng chỗ kia của hắn, Trang Cửu thiếu chút nữa đã tiết ra, cũng may hắn định lực tốt. Một tay chống ra phía sau ổn định thân thể, một tay ấn đầu Tiền Vinh nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn y từng chút một dùng răng kéo nút buộc quần trong của mình, lại dùng miệng ngậm kéo xuống, lộ ra chỗ đứng thẳng đầy sinh lực kia.
Nóng bỏng như lửa, rung động hữu lực, Tiền Vinh trước hết dùng mũi đụng đụng, cọ xát vài cái, nghe thấy nam nhân không chịu được khẽ ngâm, mới cười nhẹ vươn đầu lưỡi, liếm lên những đường gân nhô ra bên cạnh.
Hơi thở tràn ngập mùi nam nhân nồng hậu, Tiền Vinh tinh tế trêu đùa, khi thì khẽ cắn, khi thì liếm láp mút mát. Đến khi bàn tay sau đầu mình của nam nhân tăng lực thúc giục, mới như hắn mong muốn, há miệng ngậm vào.
Lần đầu tiên làm loại chuyện này, Tiền Vinh cũng không thuần thục, có chút trúc trắc, nhưng chỉ nhìn bộ dáng này của y Trang Cửu đã hưng phấn vô cùng, có chút ít khuyết điểm cũng không ảnh hưởng.
Nhưng Tiền Vinh là người thông tuệ thế nào, không bao lâu đã nắm giữ tốt kỹ xảo, vận dụng môi lưỡi linh hoạt cuốn lấy phần đỉnh, cao thấp phun ra nuốt vào, thỉnh thoảng kích thích khe rãnh phía dưới quy đầu cùng kẽ hở ở đỉnh. Dịch thể không ngừng ồ ạt tràn ra không kịp nuốt vào, hòa cùng nướt bọt chảy xuống khóe miệng, một mảnh ẩm ướt.
Trang Cửu dần dần nhịn không được, bắt đầu ưỡn thắt lưng va chạm, Tiền Vinh muốn thối lui, lại bị hắn cường lực đè lại. Yết hầu bị đâm đến phát ngứa, khóe mắt Tiền Vinh bị kích thích ra nước mắt, lại cường lực nhịn xuống không nôn ra, cũng tận lực khống chế chính mình, tránh cho một ngụm cắn xuống. Va chạm càng lúc càng mãnh liệt, y chỉ cảm thấy nhịp đập kia đập lợi hại hơn, tiếp theo liền mạnh mẽ rút khỏi miệng y, nhưng lại không kịp dời đi, ngay sau đó, dịch thể nóng bỏng liền tung tóe phun lên mặt cùng miệng y.
Trang Cửu thở hổn hển, nhất thời cảm thấy như mình đang trôi nổi bồng bềnh trên mây. Dần dần bình tĩnh, mới giật mình phát hiện mình thế nhưng lại lỗ mãng như vậy, như thiếu niên xúc động ngây ngô.
Kéo Tiền Vinh lên, nhìn hắn dùng tay áo chà lau vết bẩn trên mặt, không ngờ lại cảm thấy mê người vô cùng. Liền nhịn không được kéo qua hôn thật sâu ── trong miệng y thậm chí còn có hương vị của chính mình.
Tiền Vinh hai chân tách ra, quỳ ở trên đùi Trang Cửu, quần áo bị đẩy xuống khuỷu tay, tiết khố đã sớm bị Trang Cửu lột ra. Trang Cửu vừa hôn y thật sâu, vừa đưa tay tiến đến gốc rễ ở đùi y. Một tay nắm lấy chỗ đã vểnh lên sung sức kia xoa nắn, một tay vươn ngón giữa tiến vào u huyệt kia.
Nơi vốn không phải dùng để hoan ái, vô luận bị tiến vào bao nhiêu lần, khi mới bắt đầu luôn luôn khít chặt mà khó chịu. Tiền Vinh vặn vẹo thắt lưng, lại trốn không thoát mở rộng cường thế của Trang Cửu.
“...... Ưm, đừng......” Tiền Vinh nhíu mày, đẩy vai Trang Cửu, “...... Thuốc mỡ đâu......”
“Trong phòng ta không có......” Trang Cửu như an ủi hôn hôn miệng y, “Ngoan, nhịn một chút......”
Tiền Vinh mặc kệ, đẩy hắn muốn đứng dậy, Trang Cửu bất đắc dĩ, liền ôm lấy y đặt lên trên giường, cười khẽ nói: “Ngươi là muốn ta bây giờ đi lấy?”
Tình dục bị kéo lên, Tiền Vinh cũng không nguyện ý bị gián đoạn, nhất thời nhíu mi, khó giải.
Trang Cửu nghĩ nghĩ, chậm rãi cong khóe môi, cúi người nhẹ giọng nói: “Ta lại có biện pháp.”
Tiền Vinh nhướng mày, lại thấy hắn dần dần cúi thấp người, vùi mặt vào giữa hai chân mở rộng của y.
Kinh hãi phát giác hắn muốn làm gì, Tiền Vinh ngọ nguậy một chút muốn đẩy ra, lại bị ngăn chặn. Đầu lưỡi Trang Cửu đã duỗi về phía huyệt khẩu khép mở kia.
Tiền Vinh phát ra thanh âm như nức nở, cảm quan vô cùng rõ ràng, cảm giác đầu lưỡi Trang Cửu, từng tấc từng tấc liếm qua nếp nhăn nơi đó của y, thậm chí tiến vào liếm lộng.
“A, ha...... Đừng...... Đủ rồi......” Cảm giác quá kích thích, Tiền Vinh bị ép đến ánh mắt mê mang.
Trang Cửu lại vẫn không buông tha y, nhất định muốn dùng môi lưỡi hầu hạ chỗ kia của y thư thái. Dần dần Tiền Vinh liền không còn khí lực, nằm bẹp ở trên giường, tùy ý Trang Cửu muốn làm gì thì làm, chỉ thỉnh thoảng run rẩy thân thể vài cái, buông ra một hai tiếng rên rỉ vô lực.
Trang Cửu cảm thấy đủ mới ngẩng dậy, đổ lên mình Tiền Vinh, tách hai chân y ra quấn lên eo mình, mạnh mẽ động thân đâm vào.
“Ha...... a...... Ưm a......” Thân thể Tiền Vinh gập lại, nhưng bị Trang Cửu chậm rãi mở ra.
“Thả lỏng chút.” Trang Cửu kiên nhẫn nói, cũng kiên nhẫn rút ra một chút, lại hung hăng đâm vào.
Theo động tác Trang Cửu, thứ dựng đứng phía trước Tiền Vinh cũng ma sát ở giữa bụng hai người, dịch thể trong suốt phun ra phía trước làm ướt bụng cả hai.
Thấy Tiền Vinh cũng dần dần đắc thú, Trang Cửu liền không còn cố kỵ, va chạm chỗ mẫn cảm kia trong cơ thể y, vừa nhanh vừa mạnh, đến mức làm Tiền Vinh luôn miệng rên rỉ. Phía trước cũng đưa tay cầm thứ đứng thẳng kia, theo tiết tấu xoa nắn, không bao lâu, Tiền Vinh liền co rút thân mình, tiết ra trước.
Trang Cửu lại vẫn chưa tước vũ khí, chỉ thoáng rời khỏi, lật người Tiền Vinh đưa lưng về phía mình, lại để y bày tư thế hai chân mở ra quỳ rạp, liền hướng tới huyệt khẩu vẫn khép mở có độ kia lần nữa động thân tiến vào.
“A......” Tiền Vinh đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể vừa tiết ra dị thường mẫn cảm lại vô lực, chỉ có thể theo động tác Trang Cửu trước sau đong đưa.
Trang Cửu lần này cũng không lo lắng như thế, chỉ chậm rãi ra vào, đao thịt như thiết đỏ, thong thả dày vò thần kinh yếu ớt của Tiền Vinh. Tấm lưng trơn bóng của Tiền Vinh lại chọc hắn hứng thú, cúi người tinh tế khẽ hôn, muốn lưu lại trên vai y chút dấu vết vừa nãy đã bỏ qua. Tiền Vinh giống như bị hắn vắt ra nước, nhuyễn như bùn nhão, mặc hắn bắt giữ, cúi đầu nức nở.
Tình sự hơi ngừng lại, Trang Cửu ngồi ở đầu giường, một tay du di trên lưng Tiền Vinh đang nằm sấp bên cạnh.
“Lấy tay ra.” Người bị hắn quấy rầy không kiên nhẫn nói.
“Ta lần này ngoan như vậy, không có dày vò quá mức, thế nào cũng phải khen thưởng chút chứ.” Trang Cửu cười đùa, tiếp tục động tác.
“Đừng có được một tấc lại muốn lấn một thước.” Tiền Vinh nói. Tuy là y tự nguyện, nhưng khóe miệng cũng cho hắn cọ rách rồi, còn chưa có thanh toán với hắn.
Trang Cửu liền cười cười, ngoan ngoãn thu tay lại, cúi người ở trên vai y in xuống một nụ hôn, mới buông màn sa mỏng, chính mình cũng ngủ, ôm Tiền Vinh vào trong ngực, thỏa mãn nhắm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.