Dạ Chi Thương

Chương 2:




Edit: Mui Mui
Beta: Miêu Hầu
Thật vất vả mới tại cổng hắc môn tinh giành quái cướp được tới level 7. Ta bắt đầu ra ngoài đi dạo, cách phụ cận Hắc thôn không xa, có thể nhìn thấy biển, mênh mông vô bờ vô bến. Ta liền hướng thẳng tới vì đâu phải lúc nào cũng có cơ hội đi xem biển. Trò chơi khá thế này cũng thật khiến người ta hưng phấn. Đang vui vẻ nhắm phía biển ngắm nhìn, vô tình lại trượt chân té xuống. Ta nhớ rõ hồi lão tứ còn chơi A3, biển chỉ có thể nhìn, không thể tiếp xúc. Không nghĩ tới Thiên Đường 2 lại có thể hoàn thiện đến vậy. Chẳng những có thể tiếp xúc với biển, mà hiệu quả của nước làm cũng rất thật.
Muốn leo lên lại hoàn toàn không thể, bởi bờ vực phía sau lưng cũng không quá cao nhưng vách rất dốc, nhắm chừng vô luận thế nào ta cũng không bò lên được, hơn nữa nhìn cột lam trên đầu không ngừng nhấp nháy, đại khái cái gọi là mana á, lúc màu lam này biến mất, chắc bẫm ta sẽ được hồi thành miễn phí.
Ngay lúc không biết phải làm gì tiếp thì không xa xuất hiện một bóng người, ta nhanh chân chạy qua, hi vọng người này có thể đem ta ra ngoài. Nhưng đi theo hắn nữa ngày. Hắn đột nhiên hỏi ta: “Ngươi có biết cách nào đi lên không?”
Ta bất lực ngồi xuống xem xét cột mana của mình, cột máu đã bắt đầu ít đi rồi. Người nọ thế nhưng lại hướng ta nói, chúng ta xem như có duyên, lần đầu tiên chết lại chết cùng một chỗ. Sau đó add friend với ta.
Nơi ta sống lại là một hang động tối om, ở trung tâm là một bàn tay rất to, trên tay còn phát ra điện quang. Thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, xung quanh bàn tay là lưới sắt, ta đứng trên lưới sắt, điều chỉnh thị giác, nhìn xuống phía dưới kỳ thật là một pho tượng điêu khắc lớn, tay giơ cao lên tận tấm lưới sắt. Đây đại khái là nữ thần Tịch Lâm tín ngưỡng của Hắc tinh linh, là nữ thần bị trục suất, Lúc nào cũng giam mình trong huyệt động không thấy ánh sáng mặt trời này.
Người nào đó vừa chết chung với ta giờ lại xuất hiện ở trước mặt. Hắn lấy danh là Phong Chi Tử (nghĩa là người điên), sau này ta mới phát hiện hắn quả không thẹn với tên của hắn, tuyệt đối là người điên……
Phong Chi Tử kéo ta đi theo hắn cùng luyện cấp, ta thật sự chịu không nổi nhiệt tình của hắn, đành phải theo chạy về thôn. Đến khi ta đạt tới cấp 10, Phong Chi Tử mới bảo hắn phải đi ngủ. Sau đó ta nhìn qua bọn lão tam lão tứ. Lão tam đã lên cấp 12, tuy rằng nguyện chí làm một vú em, bất quá lúc đầu, khi chưa chính thức chọn chức nghiệp, lực công kích của pháp sư nhân loại vẫn rất lợi hại a. Lão tứ thì còn ở cấp 7, ghé qua thưởng thức nhà của tinh linh cô nương. Thôn Tinh linh rất ư là đẹp, toàn bộ thôn đều bị bao trùm bởi những cây đại thụ, rãi rát những điểm ánh sáng lấp lánh. Phong cảnh ngoài thôn quả thật không khác gì tranh họa, đem hắc tinh linh thôn ra so sánh, quả thực là cách biệt một trời một đất.
Đến cấp 20 có thể chuyển giao giao đoạn 1, lựa chọn chức nghiệp, cả đám bọn ta cũng liều mạng luyện cấp. Mà bọn mĩ nha huynh quả không hổ là đàn anh đi trước, chỉ tốn một ngày một đêm đã có thể chuyển giao.
Mĩ nha huynh y lựa chọn thích khách nhân loại, lấy danh là Thương V Dạ. Y cùng vài bằng hữu dùng giống tên gia tộc, khác nhau là Thương V Bá vương, Thương V Thiên Thiên, Thương V Hồ Ly. Bá vương là ông cụ người lùn, nghe nói muốn luyện thành thợ thủ công. Tuy rằng giai đoạn trước chức nghiệp thu thập có thể kiếm tiền, có thể từ trong thi thể quái vật thu thập được rất nhiều vật phẩm cùng tài liệu. Chưa kể về sau khi cấp bậc mọi người cao hơn, mở công thành chiến, tác dụng của thợ thủ công càng nổi bật hơn. Chức nghiệp của Thiên Thiên là pháp sư nhân loại về sau dự định chuyển làm tiên tri với trạng thái phù trợ là chính, hồ ly là thích khách hắc tinh linh.
Ta thực thích danh mới của Mĩ nha huynh, Thương V Dạ. Vì thế liền đổi cách xưng hô gọi y là Dạ.
Dạ cũng đám bằng hữu tuy rằng đã chuyển giao xong, nhưng bởi vì luyện cấp quá nhanh, đều không có tiền để mua trang phục mới, cho nên bọn họ liền tổ đội với ba gã trong ký túc xá bọn ta rủ đi đánh quái kiếm tiền, dù sao cũng đã chuyển giao nên kỹ năng giết quái so với bọn ta tất nhiên nhanh hơn. Họ mang bọn ta đến thủy phòng trong phế tích, quái nào ở đâu, họ đều rõ như lòng bàn tay. Hai tên chết tiệt lão tam cùng lão tứ quá đỗi vô sỉ đứng một bên nhận điểm kinh nghiệm, ta da mặt mỏng, nên cùng bọn Dạ đánh quái, Hồ Ly luôn miệng chê quái ít, còn chạy đến những chỗ khác trong phòng tha quái về. Còn Thiên Thiên thì không ngừng giúp hồi sinh mọi người trong bang, không ngừng chạy tới chạy lui trong phế tích.
Chúng ta ở thủy phòng trong Phế tích vài ngày, mấy người bọn Dạ ai vượt qua cấp 21 đều tự sát, để trở về cấp 20, vì muốn có thể đánh được càng nhiều tiền cùng trang bị càng tốt. Đám bọn ta cũng không có tiết học nên cứ thế cày game, giằng co như thế suốt mấy ngày trời.
Một hôm vào khoảng 3 giờ sáng, lúc đó đám chúng ta đã đuối lắm rồi, liền thấy một người danh là Hoa Khôi gửi đoạn chữ vàng kêu gọi tìm tổ đội. Bình thường mọi người dùng chữ màu vàng để tìm tổ đội hoặc nói chuyện phiếm. Từ đó tới giờ, chưa có danh nào ta chưa thấy qua, chỉ là danh của người này thật lạ.
Kỳ thực đám chúng ta cũng đủ người rồi, không cần thêm bất kì ai vào đội, nhưng bởi vì nhàm chán quá, Hồ Ly liền hô: “Ngươi chức nghiệp gì a? Cấp bao nhiêu? Nam hay nữ?” Cả đám chúng ta đều khinh bỉ Hồ Ly, câu cuối cùng mới là câu quan trọng nhất hử? Hồ Ly cũng không phủ nhận,“Ở cùng đám ngốc cái ngươi riết có thể không nhàm chán sao, ta hiện tại thực sự rất tưởng niệm các cô nàng ôn nhu a.”
Nhưng không thấy người nọ đáp lời, đến một hồi lâu mới nói,“Các ca ca tỷ tỷ có thể tốt bụng mang ta theo không, ta là người lùn a.”
Cuối cùng Hồ Ly tự nguyện chạy đi đón người tới, đó là một cô bé người lùn cấp 14, cấp bậc cùng chức nghiệp của cô bé này quả thật rất khó để tìm tổ đội, công kích cùng phòng ngự không cao, kỹ năng thu thập tuy có thể nhặt được gì đó nhưng là tất cả đều rơi vào túi của họ, không thể phân biệt được gì nên thường ở kênh đội ngũ xảy ra cãi vả cùng tranh chấp.
Acc của chúng ta không cách biệt lắm, đều đã chuyển giao cả, lão Tam ngu xuẩn thời điểm chuyển giao không hiểu nổi viết không rõ ràng lắm của lão là như thế nào a, ta hỏi lão tam ngươi có biết chữ không? Lão tam cãi cứng, nói là chức nghiệp công kích có vẻ thích hợp với mình.
Chúng ta định rời khỏi nơi này, đang quá buồn chán thì hốt phải cô bé này.
Mà cô bé này rất hiền, sau khi trở về thành nàng liền đem mớ tài liệu thu thập được đến cửa hàng bán, đem tiền phân chia cho chúng ta. Nàng add friend chúng ta rồi rời khỏi tổ đội. Cả đám cũng mệt muốn chết rồi, đành lết về ký túc xá ngủ vùi.
Buổi sáng có tiết chuyên ngành nhưng bọn ta đi không nổi, ở ký túc xá ngủ thẳng cẳng, đến khi điện thoại réo thức ta. Vốn không muốn nghe, nhưng là đối phương lì quá gọi mãi, sau ba lượt tắt máy ta mới không kiên nhẫn mở điện thoại lên nghe.
“Này ~ Cô là giáo sư Trần. Sao hôm nay em không tới lớp? Trong người không được khỏe à?” Một giọng nữ rất đỗi ôn nhu cất lên.
Nghe được thanh âm dọa chết người khiến ta tỉnh ngủ hẳn, thật không biết phải nói thế nào cho đúng. May mà giáo sư Trần là người hiểu chuyện không hỏi thêm, bảo bọn ta qua đó ngay. Ta đem lão Tam lão Tứ kéo ra khỏi giường, nghe bọn họ lầm bầm chửi rủa ôm chậu đi rửa mặt.
Lúc tới phòng máy đám bạn sinh viên đều đang bát nháo cả lên, Ngành bọn ta học là mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp. Tiết chuyên ngành buổi sáng thường rất tự do, bình thường chỉ có sáng thứ hai giáo sư mới tới lớp giảng bài, những ngày khác thì cả lớp đều là tự học, giáo sư đôi lúc chỉ đến chỉ đạo một chút mà thôi. Nhưng lần này giáo sư khóa thiết kế trên máy tính lại rất chăm chỉ, mỗi ngày đều đến đúng giờ, còn lấy số điện thoại từng sinh viên trong lớp. Ai không đến học đều được cô điện thoại hỏi.
Giáo sư Trần tính tình rất được, thấy bọn ta đến muộn, cũng không trách cứ, phát cho mỗi đứa một tờ giấy màu vàng. Trước là căn cứ vào tính cách với phong cách của bọn ta mà sắp đặt bài tập, thật sự là dụng tâm rất nhiều a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.