Dạ Dạ Long Xà Vũ

Chương 22: Nguyên tiêu




Sắp tới cuối năm, trong hoàng cung một mảnh vui sướng, tiễn cũ đón mới, xua đi một năm xui xẻo này.
Vốn phải cách một thời gian nữa mới bị đau tim một trận, nhưng hôm nay lại đau mấy lần. Đầu óc choáng váng từng đợt, cả ngày mơ mơ màng màng. Ta vốn cho rằng mình che giấu vô cùng tốt nhưng lại bị Cẩm Huyền phát hiện.
Cẩm Huyền không để ý phản đối của ta, mạnh mẽ kéo ta lên giường bệnh, ngày ngày bắt ta uống thuốc.
Ai, đứa con này của ta a, càng lớn càng kỳ cục, cũng dám quản cả ta.
Ta nằm cả ngày trên giường bệnh, cuộc sống trôi qua hỗn độn, ngày trôi qua không suy nghĩ gì đành dùng sách giải trí một chút.
Long Tô không biết bận cái gì mà mấy ngày nay không tới tìm ta, bản thân ta cũng vui vẻ vì được thanh tĩnh. Thân thể này của ta sớm không chịu được hành hạ của hắn.
Hôm nay, Cẩm Huyền tới thỉnh an vào sáng sớm, bẩm báo cho ta sắp xếp năm mới. Ta cường chống tinh thần nghe mấy câu, chỉ điểm mấy chỗ không ổn, còn lại để tự nó quyết định. Sắc mặt Cẩm Huyền có chút tái nhợt, có thể là do mấy ngày gần đây bận rộn, cậu nó không có ở trong triều, mất đi núi dựa, chỉ có thể một mình ở giữa các phe phái, hẳn là bận rộn.
“Huyền nhi,” Ta hỏi nó: “Hôm nay khí trời như thế nào?”
“Trời trong nắng ấm, hiếm khi đẹp như hôm nay.”
“Theo phụ hoàng ra ngoài dạo một chút.” Ta vén chăn lên định đứng dậy.
Cẩm Huyền vội vàng đè lại: “Phụ hoàng, thân thể của người…”
“Trẫm ở trên giường sắp mốc meo rồi, không có bệnh cũng nghẹn ra bệnh mất.”
Cẩm Huyền nhăn nhó, tựa như muốn khuyên nữa.
Ta liếc mắt một cái, Hỉ Đức vội vàng ra ngoài lên tiếng: “Hồi điện hạ, ngự y nói bệ hạ nên ra ngoài dạo một chút.”
Lúc này Cẩm Huyền mới buông tay, đỡ lấy Gia Hạp: “Nhi thần hầu hạ người.”
“Làm như trẫm bệnh không dậy được?” ta hất tay nó ra: “Để tự trẫm.”
Cẩm Huyền lui về một bên, vâng lời đứng. Trong lòng ta có đắc ý nho nhỏ, ta đây làm phụ hoàng vẫn có mấy phần uy nghiêm nha.
Đi dạo trong hoàng cung hồi lâu, đi lại quanh quẩn, cuối cùng lại đến Xuân Hoa viên. Xuân hoa viên đã không còn cảnh xuân, chỉ còn cây mai kia ra rất nhiều hoa, ngoan cường mà vững vàng trong gió rét.
Ta vuốt ve vỏ cây mai sần sùi mà ngẩn người, ký ức từng chút một ùa về như đèn kéo quân.
Ta nghĩ ta thật sự đã già rồi.
Chỉ có danh tướng chiến bại cùng mỹ nhân tuổi xế chiều (*) mới nhớ lại quá khứ, bởi vì thời gian không còn nữa, họ đã trôi qua những năm tháng rực rỡ nhất, không bao giờ có thể gặp lại.
Tâm niệm chớp động, ta bỗng nhiên nhớ tới cây mai này như thế nào chết đi mà sống lại, suýt nữa nghẹn lại, che ngực không nhịn được ho khan: “Khụ khụ…” Cẩm Huyền vội vàng đỡ ta ngồi vào bàn đá bên cạnh: “Phụ hoàng, người nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta hồi cung.”
Ta dừng ho, khoát tay, ý bảo Cẩm Huyền quỳ xuống. Cẩm Huyền không hiểu gì nhưng vẫn quỳ xuống.
“Huyền nhi,” ta lấy một cái hộp gấm màu đo ra, đưa cho Cẩm Huyền, nhìn vào mắt nó nói: “Thiên hạ này, phụ hoàng giao lại cho ngươi.”
“Thứ cho nhi thần bất hiếu, nhi thần không thể nhận.”  Cẩm Huyền dập đầu thật sâu, cao giọng nói.
Ta cả giận: “Ngay cả lời phụ hoàng nói con cũng không nghe?”
Cẩm Huyền cúi gầm mặt không chịu đứng lên, cao giọn phản bác: “Nhi thần tư chất còn thấp, không thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề như thế. Nhi thần chỉ nguyện phụ tá phụ hoàng, thay phụ hoàng phân ưu.”
Tay cầm hộp gấm có chút run rẩy: “Cẩm Huyền, ngươi thân là thái tử Ngô quốc, không thể tùy hứng.”
Cẩm Huyền mạnh mẽ ngẩng đầu, mắt đỏ hồng nhìn Gia Hạp, trong lời nói giống như chưa vô hạn tủi thân: “Nhi thần cũng là hài tử của phụ hoàng!”
Cảm giác áy náy ùa đến, trong nháy mắt ngực lại một trận đau đớn, ta nằm trên bàn, từng ngụm thở hổn hển: “Huyền nhi, phụ hoàng thật xin lỗi con. Từ nhỏ, trầm liền đem con trở thành quân vương kế tiếp mà bồi dưỡng. Trẫm nhớ, con từng nuôi một con ngựa đen, con rất thích nó, mỗi ngày đều cưỡi nó xuất cung. Nhưng có một lần, Cẩm Châu cưỡi con ngựa té gãy chân, trẫm liền sai người đem ngựa loạn côn đánh chết. Con đỏ hồng mắt tự mình cắt đầu con ngựa, ôm đầu nó đến thỉnh tội với trẫm… Con một thân quần áo dính máu, bộ dạng vô cùng quật cường liền in vào đầu trẫm, khi đó trẫm liền biết con có thể trở thành một vị đế vương!”
“Phụ hoàng, người đừng nói nữa, nhi thần đỡ người đi nghỉ ngơi.” Mắt thấy sắc mặt Gia Hạp ngày càng kém, Cẩm Huyền vội vàng chạy tới đỡ.
“Huyền nhi, Ngô quốc không thể suy trong tay của trẫm, cũng không thể suy bại trong tay của con! Đồng ý với trẫm, phải làm một vị hoàng đế tốt!” Ta cầm chặt tay Cẩm Huyền, lớn tiếng nói.
Mắt thấy Gia Hạp hít vào thì ít thở ra thì nhiều, gần như sắp không được, đôi mắt lại phát sáng đáng sợ, giống như đem toàn bộ tâm nguyện chưa hoàn thành trong cuộc đời mình mà giao lại cho Cẩm Huyền, Cẩm Huyền gấp đến xoay vòng, vội vàng đáp ứng: “Nhi thần đáp ứng người! Chỉ cần người khỏe mạnh lại, cái gì con cũng nghe người.”
Ta cười, đặt hộp gấm vào tay Cẩm Huyền, cuối cùng dặn dò một câu, hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại không biết đã là lúc nào, chỉ ngửi thấy chóp mũi có mùi cỏ non quanh quẩn, ta mở mắn, nhìn thấy Long Tô đứng ở đầu giường.
Long Tô mặc một thân áo bào xanh đập, trường thân ngọc lập, cười khanh khách nhìn ta. Cảnh tượng này giống như đã từng nhìn thấy, ta không khỏi muốn bật cười.
Long Tô thấy ta tỉnh, vươn tay sờ mặt của ta: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.”
“Trẫm ngủ đã bao lâu?”
“Hôm nay là tết Nguyên tiêu.”
Ta cau mày: “Lâu vậy sao, qua cả năm mới rồi.”
Long Tô thở dài, trong mắt hiện ra một luồng ám quang: “Đúng vậy, qua lâu như vậy rồi.”
Nhất thời im lặng.
Ta ngẩng đầu nhìn sao sáng ngoài cửa, bỗng nhiên nghĩ đến: “Trẫm muốn đi dạo hội chùa.”
Long Tô nhìn ta chốc lát, cười cười cong đôi mày: “Được, ta đi cùng ngươi.”
Ta có chút hưng phấn, cảm thấy bệnh cũng đỡ phân nửa.
Khóe mắt Long Tô vừa nhướn lên, nghiêng người hôn Gia Hạp. Vừa hôn xong, ta đứng dậy mặt thường phục, ôm lấy bàn tay Long Tô, cười nói: “Giờ đi thôi.”
Long Tô cúi đầu, hôn hôn khóe mắt Gia Hạp, nhẹ giọng nói ‘ừ’ một tiếng.
Ngày tết nguyên tiêu náo nhiệt, tục khí náo nhiệt.
Ta cùng Long Tô song song đi trên phố, cảm thụ nhân gian vui mừng.
Quả nhiên là náo nhiệt.
Những người bán hàng rong chen chúc trên phố, lớn tiếng rao, những cô nương bình thường không bước ra khỏi nhà cũng ăn mặc đẹp đẽ một phen, áo váy chập chờn đi trong đám người.
Hấp dẫn lấy ánh mắt của ta chính là đèn lồng treo hai bên đường, vô cùng tinh xảo.
Ta tò mò nhìn quanh, hận không thể đem những thứ đồ chơi mới lạ này thu vào trong tay, trong nháy mắt giống như trở về lúc còn nhỏ, như đứa trẻ cái gì cũng hiếu kỳ.
Long Tô nhướng mày, đi theo ta, tiêu sái làm một cái đuôi.
Ta nhìn đèn lồng, hắn thì nhìn ta, bàn tay nắm lấy chưa từng buông ra.
Phía trước có một sân khấu ca diễn, mọi người vây xem xung quanh. Ta hăng hái kéo tay Long Tô đi tới. Cô gái mặc thanh y ở trên đài, trang sức trang nhã, đong đưa thân mình như rắn nước, y y nha nha mà hát:
“Kiến nhĩ thành thực trực ái mộ, nguyện tương thử thân thác dữ quân.”
Ta nhìn Long Tô bên cạnh, nghĩ tới nếu mà hắn mặc áo bào xanh tươi như vậy, trên đầu cắm trâm vàng, lắc lắc thân mình như rắn nước ở trên đài ca hát, nhất định có thể trêu chọc nhiều ánh mắt hơn, càng nghĩ càng thấy thú vị, hình bóng Long Tô chồng lên cô gái trên sân khấu, ta không nhịn được mà cười ha ha.
Long Tô nhìn về phía ta, có chút mê mang: “Ngươi cười gì thế?”
Ha ha! Vừa nhìn thế này lại càng giống, ta lại càng không nhịn cười được.
Những người bên cạnh rối rít nhìn về phía hai ta. Long Tô tức đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, kéo tay ta rời khỏi đám người.
Hai người một đường lôi kéo tới chỗ ít người, ta còn đang cười tới không thở nổi.
Long Tô ôm eo ta, ở bên tai thấp giọng nói: “Còn cười nữa ta liền hôn ngươi.”
Ta vội vàng đứng thẳng lên, lắc người thoát khỏi ngực hắn, xua tay nói: “Không cười, không cười nữa.”
Long Tô trợn mắt nhìn ta, vung tay áo, đi.
Ta vội vàng đuổi theo.
Long Tô thực sự tức giận, cước bộ thật nhanh không thèm để ý đến ta. Ta lại muốn ngắm cảnh ít khi được thấy này, lại muốn đuổi theo Long Tô, kết quả, vẫn bị rớt lại phía sau.
Ta đứng trong đám người chật chội, trong chốc lát mê mang. Bỗng nhiên nhớ tới tết nguyên tiêu năm ta mười hai tuổi, Liễu Bất Hoặc lần đầu tiên mang ta xuất cung.
Khi đó cũng là như vậy, ta chỉ lo chơi đùa, kết quả lạc Liễu Bất Hoặc, lạc đường. Trong lòng sợ hãi nhưng cũng không ảnh hưởng tới hưng phấn vì lần đầu tiên ra cung, đi vài vòng không tìm được Liễu Bất Hoặc liền tự mình chơi tiếp.
Tới khi trời sáng Liễu Bất Hoặc mới tìm thấy ta. Hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, ánh mắt đỏ rực, một tay ôm lấy ta thật chặt, thật lâu không nói lên lời.
Ta không biết lo lắng của hắn, ngược lại lấy đèn lồng cầm trong tay ra cho hắn nhìn, nói cho hắn những điều ta thấy cả đêm qua. Liễu Bất Hoặc không nói lời nào, kéo tay ta trở về cung.
Hôm nay, ta cũng lạc mất Long Tô. Thật là buồn cười, giống như là luân hồi vậy. Ta cười khổ ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh hắn. Tầm mắt đảo qua đám người, chốc lát liền nhìn thấy bóng dáng đằng xa.
Long Tô đứng dưới gốc cây liễu khô héo, cách đám người chăm chú nhìn vào ta. Ta cười yếu ớt, lắc đầu, thản nhiên đi về phía hắn.
Có thể nhìn thấy hắn ở trong một đám đông người, thật không biết là may mắn hay bất hạnh.
Long Tô khoác tay Gia Hạp, nói: “Về chứ?”
“Ừ.” Ta thấp giọng đáp.
Thế gian này phồn hoa làm cho người ta lưu luyến quên lối về, trong lòng ta càng không nỡ. Nếu như có kiếp sau, ta chỉ nguyện đầu tay vào nhà dân bình thường, trải qua cuộc sống chân chính.
Năm sáu tuổi chạy đầy đường chơi đùa, bảy tám tuổi đàng hoàng tới trường đi học, lúc mười lăm mười sáu học một nghề gì đó để sống, mười tám mười chín thì tổ chức hôn sự, sinh một trai một gái, nhiệt nhiệt náo náo, ở nơi tục khí mà qua cả đời.
Không bao giờ… phải đi quản việc thiên hạ nữa.
Ước muốn cả đời này của ta, cho tới bây giờ vẫn không phải là thiên hạ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.